Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 484: Người trong thiên hạ lòng đang khương! Siêu cấp đại sát khí!



Trong hai mươi mấy năm, Ninh Thiệu sinh sống, tu luyện trong môi trường bệnh hoạn, võ công của gã đã rất cao, thậm chí đến trình độ kinh người.

Nhưng lúc này, gã lại bị tát bay, hung hăng đập lên giá sách, bị chôn vùi trong vô số quyển sách.

Qua một lúc lâu, gã mới đứng lên từ trong đống sách, nhẹ nhàng lau máu trên miệng mũi, đi thẳng tới trước mặt Khổng Tránh, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng ông, nói: "Thiệu biết, sư thúc chớ nên tức giận."

Lúc này thanh âm của Ninh Thiệu ôn hòa chưa từng có, ngoan ngoãn như một vãn bối.

"Sư thúc yên tâm, con bị phẫn nộ làm cho mê muội, kể từ bây giờ con sẽ không động tới người của Thẩm Lãng" 

Ninh Thiệu thấp giọng nói: "Xin lỗi sư thúc, con gây họa cho các trưởng bối."

Tiếp đó gã đi châm trà, đưa tới cho đại sư Khổng Tranh.

Không Tranh nhìn nam tử trẻ tuổi oai hùng bất phàm trước mắt này, thầm thở dài trong lòng một tiếng, trong đầu không khỏi nhớ lại hai mươi tám năm trước, chính ông tới vương cung dẫn Ninh Thiệu lúc năm tuổi rời đi.

Tuy Ninh Thiệu không phải đệ tử của ông, nhưng võ đạo vỡ lòng do chính tay ông dại, Không Tranh tu luyện võ công của Thông Thiên Tự, không am hiểu võ công của Đại Kiếp Tự, cuối cùng Ninh Thiệu bái sư Không Nhan.

"Sư thúc, một vạn tăng binh của chúng ta có sức chiến đấu thế nào?" 

Ninh Thiệu nói: "Nghe nói Chúc Hồng Tuyết dẫn quân đánh chư quốc tây vực, tiến triển thuận lợi, tăng binh Đại Kiếp Tự bị tiêu diệt vô số."

Không Tranh nói: "Đại Kiếp Tự chạy tới chư quốc tây vực, đã không còn là Đại Kiếp Tự chân chính, tinh anh của Đại Kiếp Tự đều bị Khương Ly tiêu diệt, rất nhiều điển tịch bí thuật đều đã thất truyền.”

Ninh Thiệu nói: "Điển tịch và bí thuật đều rơi vào trong tay chúng ta thật sao?"

Không Tranh nói: "Khương Ly là một người rất ghê gớm, nghiên cứu huyết mạch sâu không gì sánh nổi, cảnh giới còn rất cao, nguyên cứu huyết mạnh của ông ta mang tới lợi ích cho chúng sinh, chứ không vì riêng ai"

Lời của Không Tranh rất khó hiểu, có nghĩa là sau khi Khương Ly chết, thành quả nghiên cứu huyết mạch bị sáu đại thế lực cùng Đại Viêm cướp, Thông Thiên Tự cũng nhận được một phần.

Sáu thế lực nghiên cứu huyết mạch để tạo ra cao thủ hàng đầu, mà Khương Ly nghiên cứu huyết mạch là để mỗi con dân đều có hy vọng thuế biến, trở nên cường đại.

Bởi vậy sáu thế lực mới có căn cứ bí mật, huấn luyện quân đoàn siêu cấp, đương nhiên Thông Thiên Tự cũng nằm trong số đó.

Cho nên ông cũng có ý là, bởi vì đạt được thành quả của Khương Ly, tăng binh của Đại Kiếp Tự không thể sánh bằng tăng binh của Thông Thiên Tự.

Ninh Thiệu nói: "Một vạn Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên, bị diệt tại thành Nộ Triều."

Không Tranh đại sư nói: "Hội Ẩn Nguyên là hội Ẩn Nguyên, Thông Thiên Tự là Thông Thiên Tự, Thiên Nhai Hải Các là Thiên Nhai Hải Các, thành Nộ Triều là thành Nộ Triều, Việt kinh là Việt kinh."

Lời này có ý rất rõ ràng, Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên là do Phù Đồ sơn cùng Thiên Nhai Hải Các ban cho chút kết quả nghiên cứu, huyến luyện chưa tới ba năm.

Tăng binh của Thông Thiên Tự đã huấn luyện hai mươi mấy năm, hơn nữa còn lợi dụng thành quả nghiên cứu của Khương Ly, cho nên Thiết Huyết quân không cách nào đánh đồng.

Huống hồ thời điểm Thẩm Lãng đánh thành Nộ Triều, hắn dùng thủ đoạn không kích, điên cuồng phóng hỏa đốt thành, bởi vì bên trong thành Nộ Triều không có người vô tội, đốt thành phế tích cũng không sao.

Nhưng kinh thành lại khác, nơi này có rất nhiều dân chúng vô tội, còn có mấy vạn người của hắn.

Cho nên trận quyết chiến này không thể đả thương người vô tội, hạ thấp kinh thành tổn hại đến mức thấp nhất.

Không Tranh nói đúng, một vạn Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên rất mạnh, nếu chân chính đối mặt, quân đội của Thẩm Lãng sẽ thương vong cực lớn.

Kẻ giết Thiết Huyết quân không phải ai khác, mà là cổ trùng của Phù Đồ sơn, một vạn Thiết Huyết quân thật sự mạnh hơn quân Niết Bàn của Thẩm Lãng.

Mà tăng binh của Thông Thiên Tự còn mạnh hơn Thiết Huyết quân rất nhiều, đương nhiên Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các còn mạnh hơn tăng binh của Thông Thiên Tự càng lớn hơn.

Vũ khí cổ trùng của Phù Đồ sơn phi thường đáng sợ, thậm chí sở hữu lực sát thương hủy diệt, nhưng có tính hạn chế to lớn, chỉ có Phù Đồ sơn tự mình tới dùng, giao cho những người khác, không cẩn thận sẽ bị phản phệ.

"Khương Ly té ngã, thiên hạ ăn no." 

Đại sư Không Tranh nói: "Thực lực của sáu thế lực đề thăng, nhưng không giống nhau, tỷ như Thông Thiên Tự và Bạch Ngọc Kinh cách biệt thiên địa, chúng ta vẫn luôn yếu nhất."

Ninh Thiệu nói: "Sư phụ yên tâm, con biết sứ mệnh của mình, chỉ có buộc chung vương quyền, thế lực của chúng ta mới có cơ hội tiến thêm một bước."

"Con sẽ trở thành cây đinh, vững vàng đóng vào Việt quốc, không ngừng tranh đoạt với gia tộc họ Chúc."

Đại sư Không Tranh nói: "Trận chiến lần này là cơ hội ngàn năm một thuở, bởi vì ngươi là Việt vương, Thông Thiên Tự mới có tư cách xuất binh, ngươi có thể ghét bỏ một vạn tăng binh quá ít, nhưng đó là thành quả lớn nhất mà chúng ta đàm phán được, một vạn tăng binh là điểm mấu chốt để chống lại Thiên Nhai Hải Các."

Thiên hạ này nằm trên một bàn cờ vô hình, thời gian qua nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng sáu thế lực không ngừng thanh đấu, không biết đấu qua bao nhiêu hiệp rồi.

Đầu tiên là Chúc thị liên thủ với Huyền Không Tự, bán Điều Tuyệt Thành cho Thẩm Lãng, tiếp theo là Thông Thiên Tự chật vật đàm phán với Thiên Nhai Hải Các, rốt cục thò tay vào trong Việt quốc.

Đại sư Không Tranh nói: "Lúc trước thiên hạ ăn Khương Ly, hiện tại ăn Thẩm Lãng, chúng ta phải nắm bắt cơ hội ngàn năm một thuở này."

Cái thế giới này, thật không có chuyện gì mới, Thông Thiên Tự mượn danh nghĩa đánh Thẩm Lãng, dẫn quân tiến vào Việt quốc, vững vàng đóng lại, từ từ đảo quyền thống trị.

Thẩm Lãng nhìn giống như là địch nhân, thật ra là miếng thịt béo bỡ.

"Ta đi gặp lão hữu Ninh Nguyên Hiến."

Đại sư Không Tranh múc cháo đút cho Ninh Nguyên Hiến.

"Lão hữu, sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?" 

Không Tranh thở dài nói: "Mấy năm trước chúng ta gặp nhau, nhìn ngươi còn trẻ hơn ta nhiều, bây giờ lại già hơn ta tận mười tuổi."

Ánh mắt của Ninh Nguyên Hiến tán loạn, mở miệng húp cháo theo bản năng, nghe được chữ mười, ông liền thì thầm lải nhải: "Mười, mười một, mười hai, mười ba…”

Không Tranh nói: "Còn nhớ rõ lúc chúng ta đi gặp Khương Ly không, ta được chỉ điểm võ công, đột phá bình cảnh mấu chốt, khi đó ta thật sự kính ngưỡng Khương Ly."

"Bình cảnh đó quá khó khăn, Khương Ly chỉ nhẹ một cái liền phá, đó là trí tuệ võ đạo cỡ nào, chẳng khác nào hóa thứ tầm thường thành thứ thần kỳ.”

"Hai mươi, hai mươi mốt, hai mươi hai.." 

Ninh Nguyên Hiến vẫn đếm như cũ.

Không Tranh nói: "Thiên nhân như vậy còn chết, còn thua. Thiên hạ này đã không còn tín ngưỡng, ta cũng không còn, Thông Thiên Tự cũng không có tín ngưỡng, đã biến thành Đại Kiếp Tự thứ hai"

"Ta không tu luyện tà công, cũng không ngăn cản người khác tu luyện tà công, mấu chốt nhất là, không có ai chỉ trích chúng ta là tà môn ngoại đạo, chúng ta tu luyện tà công, vậy mà vẫn đại biểu cho chính đạo như trước.”

"Ninh lão hữu, Khương Ly bệ hạ chết, ngươi quỳ xuống, ta cũng quỳ xuống. Cuối cùng ngươi đứng lên được, ghê gớm, thật ghê gớm" 

Không Tranh nói: "Bộ dáng của ngươi bây giờ, chỉ vì đứng lên, đáng giá không?"

"Hai mươi chín, hai mươi chín, hai mươi chín..." 

Ninh Nguyên Hiến đếm tới hai mươi chín, không tiếp tục được nữa, phảng phất như thần trí của ông chỉ tới đó, ánh mắt càng thêm tán loạn, càng thêm si ngốc.

Không Tranh nói: "Lão hữu, ta đứng không nổi. Ngươi chỉ quỳ xuống, mà chúng ta vì bảo vệ mình, đã cắn Khương Ly bệ hạ một cái, tay của chúng ta đều nhuộm máu hoàng tộc họ Khương."

"Bây giờ chúng ta còn muốn ăn thịt, uống máu Thẩm Lãng để lớn lên, ha ha ha ha…”

Không Tranh cười to, tiếng cười đầy thê lương.

"Nội tâm Ninh Thiệu vặn vẹo lúc năm tuổi, chẳng những tàn nhẫn giết động vật, còn giết chết ba cung nữ, ngươi mới đưa nó tới Thông Thiên Tự, muốn dùng Phật pháp giáo hóa nó, ngươi cảm thấy chúng ta quang minh chánh nghĩa, nhưng mà ngươi sai, chúng ta còn đen hơn cả Đại Kiếp Tự."

"Không có cách nào, Thông Thiên Tự không phải Bạch Ngọc Kinh, chúng ta không thể cao cao tại thượng như vậy, năm đó chúng ta sắp chịu diệt vong, là Khương Ly bệ hạ diệt Đại Kiếp Tự, giúp đỡ chúng ta."

"Mới khiến cho Thông Thiên Tự cùng Huyền Không Tự quật khởi, bởi vì vậy, sau khi Khương Ly bệ hạ chết, chúng ta càng thêm điên cuồng hơn, mới có thể sống sót."

"Chúng ta không phải Tru Thiên các, chúng ta không phải Thiên Nhai Hải Các, càng không phải Phù Đồ sơn, chúng ta quá yếu."

"Lão hữu, ta không biết ngươi điên thật, hay điên giả, ngươi bị điên cũng tốt, thế giới này đã không còn ánh mặt trời, không còn thiên lý."

Một vạn tăng binh của Thông Thiên Tự tiến vào kinh thành, đã đốt lên tín hiệu, những quân đội khác lần lượt tiến vào đóng giữ.

Quân đội càng ngày càng nhiều, cuối cùng không còn chỗ để đóng quân, bọn họ phải đóng quân bên ngoài thành, thế mà còn chưa đủ, bắt đầu đóng quân ở những nơi hoang dã.

Toàn bộ quân đội Việt quốc, tập hợp tại kinh thành, chờ ngày quyết chiến.

Cuối cùng có đến bao nhiêu quân? 20 vạn, 30 vạn, hay 40 vạn?

Số lượng quân còn nhiều hơn bình dân, bởi vì dân chúng trong kinh thành đóng cửa không ra, dù cho ra ngoài, cũng không nói chuyện với nhau.

Lúc Ninh Nguyên Hiến còn tại vị, dân chúng muốn phun liền phun, phun hết Thẩm Lãng tới Ninh Chính, phun hết Ninh Chính liền phun Ninh Nguyên Hiến.

Cái gì là hôn quân, cái gì là tiểu bạch kiểm không biết liêm sỉ, hoàn toàn không chút kiêng kỵ, nói ra khỏi miệng, mỗi một lần bị Thẩm Lãng giáo huấn, sẽ an phận vài tháng, sau đó ngóc đầu lên tiếp tục phun.

Mà bây giờ không ai dám mở miệng, mấy vạn mười bị bắt, kết tội dư nghiệt, trong đó có một phần ba bắt ở kinh thành, những người dám mở miệng đều bị chộp đi đào quáng, nấu muối, mỗi lần bắt là bắt cả nhà.

Hai năm qua, mây đen che kín kinh thành, vô số người hoảng sợ, ăn ngủ không yên, không ai biết ngày nào sẽ bị quân đội nhà họ Chúc, hoặc bị quân đội của tân vương đạp cửa xông vào nhà bắt người.

So với hai năm trước, nhân khẩu trong kinh thành giảm xuống ba thành, bọn họ bỏ trốn đến nơi xa xôi.

Một ngày này, lại có một chi quân đội tiến vào kinh thành, là người quen dẫn quân, mà quân đội cũng là người quen, đó là Thư Đình Ngọc của hội Ấn Nguyên, một lần nữa suất lĩnh một vạn Thiết Huyết quân tới đây.

Chúc Nhung đích thân nghênh tiếp gã vào thành.

"Chúc đại nhân, trận chiến tại thành Nộ Triều thật là bi kịch." 

Thư Đình Ngọc nói: "Thiết Huyết quân của ta vốn rất mạnh, kết quả lại bị diệt bởi trùng tiễn của Phù Đồ sơn, chưa kịp xuất chiến đã biến thành dũng máu."

Chúc Nhung nói: "Lần này sẽ không xảy ra chuyện như vậy, trong trận chiến này, chúng ta không cần cổ trùng của Phù Đồ sơn, bọn họ sẽ dùng cách khác để hỗ trợ kinh thành."

"Về chuyện tổn thất ở thành Nộ Triều, chúng ta sẽ bù đắp cho hội Ẩn Nguyên"

Thư Đình Ngọc hỏi: "Chúc Hồng Tuyết đại nhân chưa đánh xong sao?"

Chúc Nhung nói: "Sắp xong rồi."

Thư Đình Ngọc cười nói: "Chúng ta tập hợp được mấy trăm ngàn quân, kỳ thực then chốt nhất vẫn là Huyết Hồn quân, đám quân đội này, tâm hướng về đâu, còn khó nói."

….

Kỳ quốc công phủ.

Đại tướng quân Diêm Ách, Trấn Tây hầu Xung Nghiêu, Xu Mật Viện Phó Sứ Xung Ngạc, Kỳ Quốc Công Ninh Kỳ. Bốn người khó được ngồi chung một chỗ.

Hai năm qua, Diêm Ách vẫn luôn ở gần Ninh Kỳ, Mà Xung Nghiêu và Xung Ngạc thì trốn trong xó ít ra ngoài, ngay cả cửa nhà cũng rất ít mở ra.

Xung Sư Sư kiêu căng ngang ngược, cũng biết thành thiên kim đại tiểu thư, chưa tường bước ra khỏi nhà nửa bước, bây giờ nàng đã hai mươi tám tuổi, chưa lập gia đình.

Gia tộc họ Xung thua Thẩm Lãng, hôn sự của Xung Sư Sư và Chúc Hồng Bình cũng không còn.

"Sắp đánh rồi."

 Diêm Ách nói: "Ninh Thiệu muốn ngươi thống lĩnh một đội quân, Xung Nghiêu cũng phải thống soái một đội quân"

Ninh Kỳ gật đầu nói: "Được."

Diêm Ách nói: "Ngươi định thế nào?"

Ninh Kỳ nói: "Đánh chứ sao, ta không có quan hệ gì với Thẩm Lãng, đánh với hắn cũng không có áp lực tâm lý gì, hơn nữa chỗ then chốt trong chiến dịch, không tới phiên chúng ta.

"Tăng binh của Thông Thiên Tự, Thiết Huyết quân của hội Ẩn Nguyên, nhất là Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các, bọn họ mới là chủ lực tiêu diệt Thẩm Lãng."

Diêm Ách nói: "Nhưng quân tâm rất loạn"

Mấy trăm ngàn quân đội của Việt quốc, quả thực rất loạn, trong lòng bọn họ đều sùng bái Khương Ly bệ hạ.

Nhất là hai năm qua, trật tự Việt quốc đại loạn, Đại Viêm hoàn toàn thống trị triều đình Việt quốc, mây đen bao phủ cả quốc gia, nhiều người bị bắt, không ngừng bị liên lụy.

Diêm Ách nói: "Hai năm trước, Thẩm Lãng chạy ra biển, bảo vệ những người trung thành với hắn, không chết một người nào, một mình hắn độc đấu sáu đại thế lực siêu thoát cùng đại quân của Đại Viêm"

"Từ đó hắn thu được nhân tâm thiên hạ, mấy trăm ngàn quân ngoài kia, tâm hướng về đâu, khó mà nói!"

Xung Ngạc nói: "Biết Chúc Văn Hoa không? Sau khi bị Thẩm Lãng thiến, trở lại kinh thành, trực tiếp ẩn cư, không nói một lời, tên đó vốn là tử địch chân chính của Thẩm Lãng, bây giờ lập trường cũng đã mơ hồ rồi."

Diêm Ách nói: "Trước đây không lâu, Ninh Thiệu giết năm trăm dư nghiệt, Thẩm Lãng lập tức đồ sát một tòa thành của Thông Thiên Tự để trả thù"

"Đồng thời hắn còn dùng thủ đoạn quỷ dị, bức bách Chúc thị và Ninh Thiệu, không dám động đến người của hắn, Thẩm Lãng thật là một người bao che khuyết điểm"

Ninh Kỳ giơ tay lên, nói: "Chư vị trưởng bối, không nên nói tiếp nữa, ta đã hiểu ý của các vị, ở Việt quốc, nhân tâm hướng về họ Khương chứ không phải họ Ninh ta."

Lời này đã cực kỳ nguy hiểm, nếu để cho ngoại nhân nghe được, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Ninh Kỳ tiếp tục nói: "Có một chuyện rất rõ ràng, lúc Thẩm Lãng trợ giúp Ninh Chính lên ngôi, nhân tâm vốn nghiêng về phía Ninh Dực, sau đó nghiêng về phía ta, kết quả chúng ta vẫn thua, lòng dân quý giá, lại rẻ mạc."

"Bây giờ hỗn loạn, thiên hạ xem Thẩm Lãng như ánh mặt trời, nhưng đó chỉ là huyễn tưởng mỹ hảo mà thôi. Nhiều năm trước, Khương Ly bệ hạ cường đại, dưới trướng có vô số nhân tài, tre già măng mọc.”

"Vẫn không tránh khỏi kết quả hủy diệt, Thẩm Lãng quá nhỏ yếu, không gánh nổi trọng trách, hắn giống như một viên lưu tinh, lóe sáng vừa qua liền biến mất."

Ninh Kỳ nói: "Phụ vương và Ninh Chính tha mạng cho ta hai lần, thậm chí trong thời khắc mấu chốt, Ninh Chính còn nhường ngôi cho ta, làm cho ta thay đổi."

"Nhưng ta chưa từng thuần phục Thẩm Lãng, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đó, hơn một năm trước, Ninh Thiệu hạ chỉ để ta suất lĩnh đại quân đi đánh vua Căng, ta cũng đi, đánh cũng không quá khó coi."

"Chư vị thúc phụ, Thẩm Lãng quá yếu, không gánh nổi vạn chúng chờ mong, phụ vương từng nói, mặt trời lặng rồi sẽ mọc lên, nhưng hiện tại hắn chỉ là một viên lưu tinh mà thôi."

"Cho nên chúng ta phải đánh trận này, nếu chúng ta kháng chỉ, làm cho hoàng đế Đại Viêm tức giận, cái đầu sẽ rơi xuống đất, dù sao vẫn nên chờ trận chiến kết thúc rồi nói."

"Thẩm Lãng muốn chứng minh hắn mới là mặt trời? Dễ thôi, đánh bại Thông Thiên Tự, Thiên Nhai Hải Các, hội Ẩn Nguyên rồi nói."

"Không chỉ chúng ta theo dõi hắn, Ngô vương và Sở vương cũng đang ngó chừng hắn, nếu hắn thật là mặt trời, vậy nên chiếu sáng trận này, làm cho cả thiên hạ nhìn, coi hắn có đủ khả năng đó hay không."

Nhân tâm Việt quốc hướng về họ Khương chứ không phải họ Ninh.

Thẩm Lãng biết rõ hơn ai hết, bởi hành tỉnh Thiên Nam rất quỷ dị.

Không còn một binh một sĩ nào, các thành trì vẫn ngay ngắn trật tự như cũ, không ai tới tìm hắn, nhưng bọn họ đều đang nhìn chằm chằm hầu phủ Huyền Vũ, cảm giác bị vạn chúng chúc mục, vạn chúng mong đợi thật lạ.

Thẩm Lãng ngồi trước địa đồ mỗi ngày, xem xét địa hình kinh thành, làm ra mười mấy cái sa bàn, cái sa bàn lớn nhất là kinh thành, chẳng những lớn còn cao hơn mấy thước.

Tinh báo từ kinh thành truyền đến mỗi ngày, không ngừng nghỉ, Thẩm Lãng trở về đến nay, gián điệp Hắc Kính Ti ẩn núp lẩn mình, toàn bộ tỉnh lại, nhưng không bị ai ngăn cản, đủ thấy nhân tâm hướng về họ Khương.

"Bây giờ quân đội tập hợp ở kinh thành đã lên tới 40 vạn, nhưng địch nhân của chúng ta là Thông Thiên Tự, hội Ẩn Nguyên và Thiên Nhai Hải Các. Trong 40 vạn quân, có bao nhiêu người hướng về chúng ta?"

"Hơn phân nửa." 

Gián điệp Hắc Kính Ti nói: "Số còn lại là quân đội được Chúc thị huấn luyện ra, quyết tâm là địch với chúng ta, một nửa quân đội kia, chỉ cần chúng ta đánh thắng liên quân của Thông Thiên Tự, hội Ẩn Nguyên và Thiên Nhai Hải Các, bọn họ sẽ ngưng chiến ngay lập tức sẽ, thậm chí... Phản chiến"

Thẩm Lãng nói: "Các ngươi đã tiếp xúc với bọn họ sao?"

Gián điệp Hắc Kính Ti nói: "Không có, nhưng chúng ta hành động rất thuận lợi, dù có huynh đệ bị lộ, vẫn không gặp nguy hiểm gì, bởi vì không ai tố cáo, làm như không nhìn thấy chúng ta, mọi người đang mong mỏi ngài thắng lợi, hy vọng ngài sẽ trở thành mặt trời, chiếu sáng Việt quốc."

Thẩm Lãng nói: "Bây giờ ở kinh thành, thế lực siêu thoát có bao nhiêu quân?"

Gián điệp nói: "Một vạn tăng binh của Thông Thiên Tự, ban đầu hội Ẩn Nguyên chỉ có một vạn Thiết Huyết quân, không lâu sau lại phái thêm quân tới, bọn họ đang đợi Chúc Hồng Tuyết suất lĩnh Huyết Hồn quân trở về, đó mới là quân chủ lực tiêu diệt bệ hạ."

Thẩm Lãng nói: "Chúc Hồng Tuyết đánh xong rồi sao?"

Gián điệp nói: "Sắp rồi, liên quân tây vực thảm bại, theo kế hoạch thì Chúc Hồng Tuyết phải tiếp tục tiến quân về phía tây, đả thông con đường tới đại hoang mạc, nhưng ngài xuất hiện, bắt buộc phải trở về."

Thẩm Lãng hỏi: "Liên quân Tây vực có đến một trăm vạn thật sao?"

"Thật." 

Gián điệp trả lời: "Hai mươi mấy quốc gia xuất chiến, bọn họ gọi đó là thánh chiến gìn giữ đất đai"

Thẩm Lãng nói: "Cuối cùng vẫn thua hai vạn Huyết Hồn quân?"

Gián điệp nói: "Thật ra chưa tới hai vạn"

Thẩm Lãng thở dài trong lòng, sự thật châm chọc, quân đội thần bí của thế lực siêu thoát, được tạo ra từ thành quả nghiên cứu huyết mạch của Khương Ly.

Thậm chí rất nhiều quân đoàn, Khương Ly chưa kịp thành lập, kết quả lại để cho mấy thế lực siêu thoát hoàn thành, hắn tin vị hoàng đế chí cao vô thượng kia, cũng không cam tâm nhìn thấy chuyện này.

Thẩm Lãng nói: "Tiếp tục giám thị phía tây, chờ Huyết Hồn quân trở về, đó là lúc chúng ta đánh kinh thành"

 "Vâng!"

…………

Thành Nộ Triều, bãi bắn bia.

Nhóm pháo đầu tiên của Thẩm Lãng rốt cuộc xuất xưởng, xưởng tinh luyện kim loại trên đảo Kim Sơn là tự tay Thẩm Lãng thiết kế, thiết bị tiên tiến hơn xưởng ở thành Mộc Làn nhiều lắm.

Đảo Kim Sơn vốn có mấy ngàn thợ rèn, thêm mấy ngàn thợ rèn từ Phương tây, còn có sắt thép thượng đẳng cung cấp không ngừng, cho nên tốc độ chế tạo hỏa pháo nhanh hơn khi còn ở Phương tây.

Độ khó chế tạo cũng rất nhiều, nhất là Thẩm Lãng muốn dùng sắt thép thượng hạng để đúc pháo, cho nên độ khó tăng lên cấp độ địa ngục.

So với chế tạo hỏa pháo, chế tạo đạn hình trụ thuận lợi hơn nhiều, chế tạo cơ cấu phát nổ cũng thuận lợi hơn tưởng tượng, bởi vì trong đầu Thẩm Lãng có tài liệu, chỉ cần làm theo mà thôi.

Nói thì dễ, muốn thành công thì phải trải qua vô số lần thử nghiệm, vô số lần thất bại, dần dần thành hình, bởi vì tư liệu cho phương hướng tuyệt đối chính xác.

Nhóm pháp đầu tiên chỉ có năm khẩu.

"Nã pháo!"

Tướng quân Lan Phong hạ lệnh, năm khẩu pháo lập tức bắn, tia lửa tóe lên.

"Vèo, vèo, vèo.."

Tốc độ đạn nhanh kinh người, mỗi giây bay hơn 400m, muốn cải thiện tốc độ đạn, một phần nào đó liên quan đến thân pháo, nhưng không có tính quyết định, then chốt nhất vẫn là cơ cấu và hình dáng của đạn.

Loại đạn hình trụ này vỏ dầy, tận dụng thuốc nổ rất tốt, đạn hình cầu cũng dầy, nhưng không thể tận dụng hết khả năng của thuốc nổ, năng lượng bị lãng phí rất nhiều.

Vẻn vẹn vài giây, đạn pháo dễ dàng bay tới mục tiêu ở 2000m.

"Ầm, ầm, ầm.."

Tiếng nổ kinh thiên, hỏa diễm xông lên trời, mặt đất run rẩy, hai ngôi nhà bị nổ sập, tường đá vẩy ra.

Đám thủ hạ kinh ngạc ngây người, Thẩm Lãng đã nói pháo mới và đạn mới có uy lực rất mạnh, nhưng không nghĩ tới loại pháo nòng xoắn và đạn hình trụ này mạnh tới như thế, quả thực là lợi khí tàn sát.

Loại pháo cũ cũng rất mạnh, nhưng không thể bắn xa hơn 1000m, mà loại pháo này có thể dễ dàng bắn tới 2000m, thậm chí có thể bắn xa hơn nữa.

Hơn nữa sau khi đạn pháo ra nòng, đường đạn ổn định nhiều lắm, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều lắm, mấu chốt nhất là khi rơi xuống đất còn phát nổ, lực sát thương kinh người, không có vũ khí gì so nổi.

"Bệ hạ! Loại pháo này quá mạnh, có nó chúng ta tất thắng."

"Đây là đại sát khí mang tính cách mạng"

Lần bắn này cũng không hoàn mỹ, có một khẩu pháo bị kẹt đạn, bắn lần thứ hai mới thành công, còn có tình trạng đạn lép không nổ, chứng tỏ cơ cấu phát nổ còn chưa hoàn thành.

Tướng quân Lan Phong hạ lệnh: "Pháo thủ lập tức phá đạn"

"Vâng!"

 Một tên pháo thủ dũng cảm tiến lên, đặt thuốc nổ lên viên đạn, châm lửa kíp nổ, lui lại thật nhanh.

Mấy giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên, viên đạn kia rốt cục nổ tung.

Thời gian vô cùng vội vã, trận quyết chiến đã rất gần, Thẩm Lãng không còn nhiều thời gian lắm.

Xưởng chế tạo hỏa pháo phải giải quyết lượng lớn vấn đề trong thời gian ngắn nhất, đồng thời chế tạo quy mô. 

"Chỉ cần 100 khẩu kiểu mới, chúng ta có thể đánh hạ kinh thành."

 Lan Phong hưng phấn nói.

Thẩm Lãng cười không nói.

"Đệ đệ thân ái, ta về rồi." 

Hela vọt vào pháo đài lớn, nồng nhiệt ôm Thẩm Lãng, ánh mắt đảo quanh, không nhìn thấy tiểu bảo bối Yêu Yêu đâu, trong lòng hơi thất vọng.

Mười mấy ngày trước, Hela suất lĩnh hải tặc Sketelon tiến lên đảo, trải qua mấy trận chiến nhỏ, rốt cục khống chế được toàn bộ hòn đảo.

Virus dịch hạch giết không hết người trên đảo, còn vài người may mắn sống sót, đám người kia võ công cao, Hela và công chúa Dora đích thân dẫn đầu nhóm cao thủ, chém giết kịch liệt mới bắt được bọn chúng.

Đám người kia rất cổ quái, không có cái gì để phòng dịch, vậy mà không bị nhiễm virus, Hela bắt mấy người làm tù binh, đưa về thành Nộ Triều, để cho Thẩm Lãng nghiên cứu.

"Thu hoạch lớn sao?"

 Thẩm Lãng hỏi.

"Thu hoạch rất lớn, nhưng không lấy được cái gì." 

Hela nói: "Bọn chúng giấu hết vũ khí vào mật thất, chúng ta không cách nào mở ra, đã dùng thuốc nổ, dùng nhiệt nhôm, cửa mật thất vẫn không hư hại chút nào."

"Số vũ khí thượng cổ kia có uy lực rất mạnh, chúng ta ở trên khinh khí cầu, nhìn thấy rõ ràng, bọn chúng dùng cung tiễn bắn rất xa, nhất là cường nỏ khổng lồ, bắn cao tới 1500m, còn có thể phát nổ."

"Không chỉ vậy, bọn chúng còn đeo giầy đặc biệt, tốc độ nhanh kinh người, nhảy cao mười mấy mét"

Những trang bị thượng cổ này, Thẩm Lãng từng thấy qua, sáu thế lực siêu thoát phái mấy ngàn cường giả đỉnh cấp đuổi giết hắn, toàn bộ đều đeo giầy đặc biệt, có thể đứng trên mặt nước.

"Những thứ đó không phải quan trọng nhất." 

Hela nói: "Ta nghi ngờ bọn chúng đang nghiên cứu phát triển vũ khí đáng sợ hơn."

"Lúc ta dẫn người xông vào, có người nói đáng tiếc còn chưa thành công, không thì có thể giết sạch chúng ta trong nháy mắt, thậm chí hủy diệt toàn bộ hạm đội của chúng ta."

"Hạm đội của chúng ta phân tán chung quanh hòn đảo, cách xa hòn đảo mấy ngàn mét, bọn chúng lại dám khẳng định có thể diệt sạch hạm đội của chúng ta."

Thẩm Lãng nói: "Bắt được mấy tù binh?"

"Ba người." 

Hela nói.

Thẩm Lãng nói: "Dẫn ta đi, chuẩn bị thẩm vấn!"

Ba tù bình không phải võ giả cường đại, mà là học sĩ, có ý chí kiên cường, hải tặc Sketelon dùng hình tra tấn, ba người vẫn không nói một lời, hải tặc Sketelon là chuyên gia tra tấn, thủ đoạn khảo vấn vô cùng cao minh.

Thẩm Lãng xuất thủ liền khác biệt.

Bởi hắn có thuốc nói thật, loại thủ đoạn thẩm vấn lợi hại nhất, loại thuốc này Thẩm Lãng bắt đầu dùng khi còn ở hầu phủ Huyền Vũ, lần nào cũng dùng tốt.

CIA còn dùng loại đồ chơi này để thẩm vấn đâu, tỉ lệ thành công 100%, bởi vì nó tác dụng lên não, ý chí cứng hơn nữa cũng vô dụng.

Hắn tiêm thuốc cho ba học sĩ, giúp bọn họ mở ra cánh cửa thế giới mới.

"Các ngươi để vũ khí bí mật trong mật thất sao?" 

Thẩm Lãng hỏi.

"Đúng vậy." 

Ánh mắt của tên học sĩ mơ hồ, cái đầu phê phê, tiến vào trạng thái mộng ảo.

Thẩm Lãng nói: "Làm sao mở ra?"

"Mở không được."

 Tên học sĩ cười hì hì nói: "Không có quyền hạn tối cao, không thể mở ra."

Thẩm Lãng nói: "Ai có quyền hạn tối cao?"

Học sĩ nói: "Chủ nhân và thiếu chủ."

Thẩm Lãng hỏi: "Trong mật thất đều là vũ khí bí mật sao."

"Vũ khí bí mật?"

 Học sĩ nói: "Trọng yếu nhất không phải vũ khí bí mật, mà là đại sát khí hủy thiên diệt địa, chỉ cần cho nổ, ầm một tiếng, mọi thứ đều không còn, quân đội thành trì đều tan tành mây khói."

Thẩm Lãng nói: "Thiên Nhai Hải Các biết không?"

"Không biết."

 Học sĩ mê ly nói: "Gia tộc chúng ta không thể dựa vào Thiên Nhai Hải Các mãi, chúng ta muốn mạnh hơn, muốn có sức mạnh chân chính.”

Thẩm Lãng nói: "Các ngươi thành công tạo ra đại sát khí chưa?"

"Chưa thành công." 

Học sĩ nói: "Đồ đạc thời thượng cổ quá phức tạp, chúng ta nghiên cứu nhiều năm, tiến triển được chút xíu, căn cứ vốn dùng để bồi dưỡng cao thủ, sau khi phát hiện di tích, gia tộc liền vận dụng vô số lực lượng, chuyên chú nghiên cứu ra đại sát khí siêu cấp, đáng tiếc chưa thành công."

Thẩm Lãng hỏi: "Đại sát khí siêu cấp cũng ở trong mật thất sao?"

"Đùng, đúng." 

Học sĩ nói: "Chỉ cần chúng ta thành công, sẽ nắm giữ được lực lượng hủy thiên diệt, gia tộc chúng ta sẽ một bước lên trời, chúng ta sẽ lập công bất thế, ha ha ha ha…”

Thẩm Lãng nói: "Chuẩn bị đi tới căn cứ."

Thẩm Lãng cảm giác được, đại sát khí siêu cấp sẽ có tác dụng lớn, thậm chí khống chế toàn bộ cuộc chiến, không thì gia tộc họ Chúc sẽ không phái hơn ngàn người tới, tiêu hao nhiều năm để nghiên cứu nó.

Nửa tiếng sau, Thẩm Lãng dùng thuyền có tốc độ nhanh nhất, đi về phía hòn đảo bí mật kia.

Mấy ngày sau Thẩm Lãng tới nơi, hòn đảo này được gia tộc họ Chúc kinh doanh mấy chục năm rồi. Hy vọng chuyến này sẽ có thu hoạch bất ngờ.