“Không được phép phấn khích, không được phép ồn ào, không được phép nói chuyện.”
Mười vạn đại quân của Ninh Kỳ sau khi tháo chạy vẫn còn tương đối nguyên vẹn, dưới sự dẫn dắt của vài chục tướng lĩnh do Ninh Kỳ cầm đầu, quân đội của bọn họ không có biến thành một cuộc tan vỡ lớn mà là ngoan ngoãn bị đưa trở về doanh trại. Hiển nhiên, vẫn còn 2 vạn quân hoảng loạn chạy về phía Nam kia, không biết đến bao giờ mới có thể quay lại.
Tám vạn quân này sau khi trở về doanh trại vẫn còn vô cùng phấn khích. Ánh mắt của bọn họ tràn đầy sự mong đợi vô hạn. Do tháo chạy từ sớm, nên bọn họ cũng không biết được tình hình chiến sự sau này như thế nào?
“Cũng không biết bên kia đánh nhau như thế nào rồi a?”
“Cũng không biết Thẩm Lãng, a không đúng, cũng không biết đại quân Tương quốc của chúng ta là thắng hay thua?”
Tất cả mọi người đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe tiếng nổ đùng đùng, nhưng khi họ trở về tới doanh trại, thì lại phát hiện ra rằng những âm thanh nổ tung này đã kết thúc, làm cho mọi người không khỏi kinh ngạc.
Tiếng nổ ầm ầm này sao lại kết thúc nhanh như vậy chứ?? Có ý gì a?? Thẩm Lãng bệ hạ đến tột cùng là thắng hay thua vậy??
Nhưng rất nhanh họ đã biết được kết quả, bởi vì Chúc Nhung suất lĩnh mấy vạn tàn quân trở về thủ đô.
Thẩm Lãng bệ hạ thắng!
Mặc dù không ai chủ động hoan hô, nhưng lại trao đổi với nhau bằng ánh mắt hân hoan, khiến cho Ninh Kỳ phải quát lớn lên, yêu cầu họ kiểm soát lại cảm xúc của mình.
“Thời gian kế tiếp, tất cả hãy trở về quân doanh của mình, không được phép ra ngoài nửa bước, tất cả hoạt động luyện tập quân sự toàn bộ bị đình chỉ.”
Sau khi nói xong, Ninh Kỳ thoáng do dự một chút, sau đó rời khỏi quân doanh, trở lại phủ Quốc công của mình.
Thế nhưng vừa mới về đến nhà thì một người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành đã lao tới, run rẩy nói:
“Ninh kỳ, thế nào?? Thế nào? Thẩm Lãng có thắng không?”
Người phụ nữ đó là Chủng phi, năm nay đã ngoài 50 tuổi rồi nhưng vẫn còn rất trẻ, trông như mới ngoài 30, vô cùng xinh đẹp và rực rỡ.
“Mẫu thân, hiện tại đang là thời khắc quan trọng, mẫu thân càng phải nhẫn nhịn hơn nữa, không được rời khỏi tiểu viện.”
*tiểu viện: sân nhỏ, sân trong, khoảng sân ấm cúng.
Chủng phi tức giận nói:
“Ta đã nhịn lâu lắm rồi, chẳng lẽ Ninh Thiệu hắn còn dám giết ta?”
Chủng Phi từng lâm vào tình trạng vô cùng nguy hiểm, lý do là vì nàng ở trong cung từng nhiều lần chống đối lại Ninh Thiệu, thậm chí còn chửi ầm lên. Ninh Kỳ phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể đem mẫu thân chua ngoa, đanh đá này từ trong vương cung giải cứu ra ngoài, sau đó nhốt lại ở trong tiểu viện này, không cho ra ngoài nửa bước. Đây là hành động thể hiện ý định giam cầm.
Trong 2 năm qua, Ninh Kỳ bề ngoài thì tỏ ra phục tùng ý chỉ của Ninh Thiệu, nhất là thời điểm Ninh Thiệu và Chủng thị có thái độ thù địch với nhau, hắn đã đứng về phía Ninh Thiệu, nhờ đó mới bảo vệ được gia đình của mình. Bằng không, với cái miệng của mẫu thân hắn, đã sớm rước họa vào thân. Hãy nhìn Biện phi kìa, bà ta cũng đã bị tống vào ngục đấy thôi!!
Ninh Kỳ nói:
“Thỉnh xin mẫu thân hãy nể mặt con, nể mặt cháu, bớt nói vài câu đi có được không? Bất kể như thế nào, vào thời điểm quan trọng như thế này, mẫu thân hãy ngoan ngoãn ở trong tiểu viện đi, đừng có ra ngoài.”
“Đúng là thứ bỏ đi!”
Chủng phi mắng, sau đó nàng hỏi:
“Huynh trưởng của ta đã đầu hàng Thẩm Lãng rồi sao?”
“Vâng!”
Ninh Kỳ nói.
Sau đó hắn ngồi trong sân ngẩn người, xoay xoay chén trà trong tay.
“Ngươi ngồi đó ngơ ngẩn cái gì vậy?”
Chủng phi hỏi.
Ninh Kỳ nói:
“Con đang suy nghĩ về việc sau này nên đi nơi nào?”
Chủng phi nói:
“Có gì mà phải suy nghĩ nhiều chứ? Sau khi Thẩm Lãng chiến thắng, chúng ta chuyện gì cũng không có sao, cứ đi theo hắn chống lại đế quốc Đại Viêm là được, dù sao vốn dĩ Tương quốc vẫn luôn đi theo đế quốc Đại Càn mà.”
Ninh Kỳ nói:
“Mẫu thân, trên đời này điều đáng sợ nhất không phải là tuyệt vọng, mà là lúc ta còn đang tràn đầy hy vọng đột nhiên chìm sâu vào trong tuyệt vọng, rơi từ thiên đường xuống địa ngục.”
Chủng phi nói:
“Nói tiếng người!!”
Ninh Kỳ nói:
“Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các quá mạnh mẽ, đối với trận chiến sắp tới, con cũng không dám ôm hi vọng. Chỉ có khi không ôm hi vọng, mới không tuyệt vọng.”
Chủng phi nói:
“Ninh Kỳ, người biết vì sao ngươi không bằng Ninh Chính không?”
“Vì sao?”
Ninh Kỳ hỏi.
Chủng phi nói:
“Người suy nghĩ quá nhiều, cân nhắc quá nhiều. Người hãy nhìn Ninh Chính đi, sau khi hắn xác định được mục tiêu, hắn liền dốc sức tiến tới, không có do dự hay là cân nhắc thiệt hơn, vì vậy hắn mới thích hợp làm Tương vương, còn ngươi thì không.”
Ninh Kỳ vốn định muốn mở lời nói vài câu, nhưng nghĩ lại vẫn thôi. Người phụ nữ trước mặt này từ lúc lấy chồng tới giờ, cãi nhau với người khác toàn thắng, chưa thấy thua. Năm đó cũng vì cãi lộn không thể thua, nàng mới cùng phụ vương của hắn trở thành kẻ thù của nhau 10 năm, hai bên không ai thèm nhìn mặt ai. Đối với trượng phu còn như vậy, huống chi là đứa con trai như hắn.
*trượng phu: chồng.
…………..
Bên trong Vương cung, Ninh Thiệu tiến vào trong một gian cung điện, trong tay cầm theo một hộp đựng thức ăn.
*gian: căn phòng, buồng.
Nhìn thấy bóng dáng của hắn, Tô phi giống như nhìn thấy quỷ vậy, vội vàng tránh qua một bên, ngay cả thở cũng không dám thở. Dù gặp Ninh Dực, nàng cũng không có sợ hãi tới như vậy. Mặc dù nhiều lần Ninh Dực từng hứa hẹn rằng sẽ cho Ninh Nguyên Hiến đội nón xanh, muốn giày xéo Tô phi, thế nhưng hắn yếu bóng vía, chỉ nói mà không có làm. Nhưng Ninh Thiệu thì khác, hắn là một kẻ vô liêm sỉ, nhiều lúc hứng lên là làm theo ý mình, không quan tâm tới hậu quả hay người khác nghĩ gì.
*đội nón xanh: vợ ngoại tình, bị cắm sừng.
Ninh Thiệu đi tới trước mặt Ninh Nguyên Hiến , khẽ nói:
“Phụ vương, nói cho ngài một tin tức tốt, Thẩm Lãng thắng. Hai vạn đại quân của hắn đã thắng bốn mươi mấy vạn đại quân của chúng ta. Rất nhanh hắn sẽ tiến vào thủ đô, rất nhanh sẽ cứu ngài ra ngoài, và ngài sẽ được tự do.”
Ninh Nguyên Hiến ánh mắt tán loạn, miệng lải nhải nói:
“Bốn mươi, bốn mươi mốt, bốn mươi hai, bốn mươi ba…”
Tương Vương – Ninh Thiệu cười lạnh nói:
“Phụ vương ơi phụ vương, đã đến lúc này rồi mà ngài vẫn còn giả vờ điên điên khùng khùng nữa sao? Ngài không nghe ta nói gì sao? Thẩm Lãng, hắn rất nhanh sẽ tiến vào Vương cung đem ngài giải cứu ra ngoài, đến lúc đó ngài sẽ được an hưởng tuổi già. Hắn và ngài tuy không phải cha con ruột thịt, nhưng tình cảm cũng chẳng khác gì cha con là mấy!”
“Bốn mươi bảy, bốn mươi tám, bốn mươi chín…”
Ninh Nguyên Hiến vẫn như cũ lải nhải.
Ninh Thiệu dùng hai tay nâng khuôn mặt Ninh Nguyên Hiến lên, nhìn kỹ vào đôi mắt của hắn, như muốn nhìn thấu tâm can, xem xem rốt cuộc là giả ngây giả dại hay là hoàn toàn bị điên rồi. Nhưng nhìn suốt mấy phút đồng hồ cũng không nhìn ra được bất kỳ manh mối nào.
“Ăn cơm đi.”
Ninh Thiệu mở ra hộp đựng thức ăn, đút từng muỗng từng muỗng cho Ninh Nguyên Hiến ăn.
Ninh Nguyên Hiến há mồm, ăn một cách ngon lành. Trong khi Tô phi ở bên cạnh thì không thể nhịn được nữa, trực tiếp nôn mửa.
Ninh Thiệu không thể tin được nói:
“Phụ vương, ngươi thực sự đã điên rồi sao? Đây là sâu a, ngươi lại ăn ngon miệng như vậy sao?”
“Ngon…ngon…”
Ninh Nguyên Hiến há miệng, cười ngây ngô, rồi vừa nhai vừa tiếp tục đếm:
“Năm mươi mốt, năm mươi hai, năm mươi ba…..”
………..
Bên trong trang viên gia tộc họ Chúc, ba người Chúc Hoằng, Chúc Hồng Tuyết, Chúc Nhung đang ngồi trong thư phòng.
Chúc Hồng Tuyết vẫn như cũ lạnh lùng như băng, gần như không chủ động mở lời, nói câu nào. Đến thời điểm này, chỉ có gia tộc họ Chúc dựa vào hắn, mà không phải là hắn cần phải dựa vào gia tộc họ Chúc.
Chúc Nhung kể lại cặn kẽ chi tiết tình hình chiến sự trong ngày hôm nay cho Chúc Hồng Tuyết nghe, đặc biệt chú trọng vào tầm bắn, phạm vi sát thương, mảnh đạn, sóng xung kích sau khi nổ tung…., tất cả đều kể lại rất tỉ mỉ.
“Thế nào?”
Chúc Nhung hỏi.
“Không đáng nhắc tới.”
Chúc Hồng Tuyết nói tiếp:
“Tất cả vũ khí đều không đáng nhắc tới.”
Chúc Nhung cẩn thận sắp xếp lại lời nói:
“Hồng Tuyết, ta biết Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các vô cùng mạnh mẽ. Nhưng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, về phương diện chiến thuật phải coi trọng kẻ thù.”
Chúc Nhung còn chưa nói hết, Chúc Hồng Tuyết đã đứng dậy, bước ra ngoài.
Chúc Nhung thấy vậy, mặt lập tức tối sầm lại. Nói thế nào dù gì hắn cũng là phụ thân a, Chúc Hồng Tuyết ngươi cho dù có mạnh mẽ, có địa vị cao siêu tới đâu đi chăng nữa, thì cũng vẫn là con trai của hắn a!
Tuy nhiên, Chúc Hồng Tuyết cũng không phải là cố tỏ ra lạnh lùng, hay là ra vẻ tự cao tự đại. Hắn không giỏi giải thích, chỉ đơn giản là quen dùng hành động để chứng minh lời nói mà thôi.
Trang viên gia tộc họ Chúc nằm ở ngoài thành, diện tích vô cùng rộng lớn. Hai vạn Huyết Hồn quân đồn trú ở đây, Chúc Hồng Tuyết đi thẳng tới giáo trường, hỏi:
“Đây là đạn pháo của Thẩm Lãng đúng không?”
Có hơn mười mấy viên đạn súng trái phá được đặt ngay ngắn trước mặt hắn, mỗi quả nặng khoảng 20kg.
Đương nhiên không phải đạn pháo của Thẩm Lãng bị đánh cắp, mà đây là những quả đạn pháo xịt chưa nổ. Lần này, Thẩm Lãng đã bắn ra hàng nghìn quả đạn pháo, số lượng quả đạn pháo xịt không chỉ có mười mấy quả như thế này, lý do là vì phần lớn đạn pháo xịt đều bị những quả đạn pháo sau kích nổ.
Quân đội của gia tộc họ Chúc phải vất vả lắm mới thu được những quả đạn này.
“Mỗi quả đạn pháo có diện tích sát thương là 600 m2, đúng không?”
Chúc Hồng Tuyết hỏi.
Chúc Nhung gật đầu.
“Người, đem 30 quả đạn pháo này xếp ngay ngắn cho ta.”
Theo mệnh lệnh của Chúc Hồng Tuyết, mười mấy quả đạn pháo được sắp xếp tách rời nhau ra, mỗi quả cách nhau khoảng 15m.
“Huyết Hồn quân, vào vị trí!”
Theo mệnh lệnh của Chúc Hồng Tuyết, hơn một nghìn binh sĩ Huyết Hồn quân tiến vào giáo trường, đứng ngay ngắn trước mặt hắn.
“Kích nổ!”
Chúc Hồng Tuyết ra lệnh.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chúc Nhung liền lập tức thay đổi, thậm chí ánh mắt Chúc Hoằng còn run lên bần bật.
Uy lực đạn pháo của Thẩm Lãng như thế nào, Chúc Nhung biết rất rõ ràng. Mặc dù lực sát thương chỉ có 600 m2, nhưng kể cả khi ở xa vẫn bị sóng xung kích đánh trúng.
Lúc này, cha già Chúc Hoằng đứng cách còn chưa đầy 100m, vẫn là rất nguy hiểm, huống hồ đây là 13 quả đạn pháo.
Chúc Hồng Tuyết nói:
“Tổ phụ, ngài có thể đi vào hậu viện.”
Chúc Hoằng lắc đầu nói:
“Không cần, có người ở đây, mấy quả đạn pháo cỏn con này có tính là gì!!”
Sau đó, Chúc Hoằng già cả đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
“Kích nổ!”
Chúc Hoằng lại một lần nữa ra lệnh.
Mười ba võ sĩ Huyết Hồn quân rút ra đại kiếm. Thanh kiếm to lớn được nung đỏ rực, hung hãn chém xuống những quả đạn pháo im lìm này.
Ngay lập tức, vỏ đạn pháo bị chém nát tan tành.
“Bùm bùm bùm bùm…”
Tiếng nổ vang trời rung lên, cả trang viên gia tộc họ Chúc rung chuyển dữ dội.
Mười ba luồng lửa khổng lồ bùng phát dữ dội. Vô số mảnh đạn bắn ra như mưa, sóng xung kích mạnh mẽ cuồng nộ quét qua. Ngay cả ở cách xa nghìn mét cũng như cơn gió lốc này thổi tới.
Đây là trang viên của gia tộc họ Chúc, loại hình kích nổ như vậy thường được thực hiện ở ngoài thành, nhưng Chúc Hồng Tuyết không màng tới điều đó. Có thể thấy được, ở trong mắt hắn tất cả của cải trên thế gian đều không đáng nhắc tới, dù đó có là sản nghiệp của gia tộc họ Chúc đi chăng nữa. Về phần bên trong trang viên có người hoảng sợ, hắn lại càng không quan tâm tới, cũng chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi.
Tất nhiên những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là Huyết Hồn quân của hắn kìa.
Những mảnh đạn này của Thẩm Lãng uy lực kinh hoàng tới mức nào??
Bên trong chứa đầy thuốc nổ cực mạnh, chỉ cần một quả pháo nổ, trong phạm vi 20-30 mét gần như không có ai sống sót, tất cả mọi người đều chết hoặc bị thương nặng. Ngay cả Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội, mặc áo giáp dày tới như vậy cũng không thể chống cự được, các tăng binh Thông Thiên tự thì lại càng không thể chống cự được, vô số người bị nổ chết.
Những người ở trong phạm vi vài mét tính từ điểm nổ thì lại càng thảm khốc hơn, họ bị nổ tan xương nát thịt, thậm chí không thể tìm thấy được bộ phận cơ thể nào còn nguyên vẹn.
Sau tiếng nổ lớn, một màn kinh người xuất hiện.
Sau khi khói thuốc súng và ngọn lửa tan đi, một nghìn binh sĩ Huyết Hồn quân vẫn đứng nguyên tại chỗ như những chiếc đinh, chỉnh tề và nghiêm trang.
Không những không hề hấn gì, không tổn hại gì, ngay cả đội hình cũng không hề tán loạn. Giáp thì chỉ có vài vết xước nhỏ, thậm chí không hề bị biến dạng.
Chúc Nhung và Chúc Hoằng cách điểm nổ chỉ có một trăm mét, không chỉ sóng xung kích có thể ập đến mà ngay tới cả mảnh vỡ đạn cũng có thể bay tới. Tuy nhiên, họ không cảm nhận được điều gì, đứng sau Chúc Hồng Tuyết giống như đứng sau một bức tường thành, tất cả sóng xung kích đều tan biến trước khi đến trước mặt Chúc Hồng Tuyết. Tất cả mảnh vỡ đạn đều bị bắn văng ra ngoài.
Chúc Nhung hoàn toàn bị kinh ngạc, không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Hắn biết rằng Huyết Hồn quân rất mạnh mẽ, nhưng chẳng ngờ quân đoàn này lại mạnh tới mức như vậy, thật là không thể tin được.
----
* trang viên: thường được sử dụng để mô tả một khu đất rộng lớn, thường thuộc sở hữu của một gia đình giàu có hoặc quyền lực, nơi họ sinh sống, làm việc và giải trí.
Trang viên có thể bao gồm nhà ở, nhà kho, chuồng trại, ruộng đất, vườn cây ăn quả, và các công trình khác.
* thư phòng: phòng đọc sách.
*giáo trường: thao trường huấn luyện, dạy võ thuật…
*tổ phụ: ông nội.
Uy lực đạn pháo của Thẩm Lãng kinh người như vậy, thế nhưng cho dù đứng trong phạm vi 1 thước (1m), Huyết Hồn quân vẫn đứng im bất động, không có nhúc nhích, ngay cả một sợi tóc cũng không rụng?? Điều này sao có thể thể được chứ?? Quá phi lý!!
Áo giáp bí mật của Huyết Hồn quân rất cứng, không thể xuyên thủng ?? Cho nên những mảnh vụn từ đạn pháo kia không thể gây tổn hại và sức mạnh của làn sóng xung kích từ vụ nổ cũng không thể làm họ bị thương được!! Lời giải thích này tạm xem như là chấp nhận được đi.
Nhưng khi vụ nổ xảy ra, uy lực của sóng xung kích rất mạnh mẽ, hoàn toàn có thể thổi bay Huyết Hồn quân, dù không mảy may hề hấn gì thì cũng bị làn sóng xung kích này thổi bay xa hàng chục mét, thế mà tại sao Huyết Hồn quân vẫn đứng ở đó, không có bị thổi bay?
Trừ khi vào lúc vụ nổ xảy ra, lúc làn sóng xung kích kia tạo ra một lực đẩy mạnh mẽ về phía Huyết Hồn quân, những binh sĩ Huyết Hồn quân này đã giải phóng ra một lực lượng tương đương, ngược chiều với nó khiến cho chúng triệt tiêu lẫn nhau.
Nhưng điều này cũng quá khó tin!!
Thực tế, cách hành động thông minh nhất không phải là như vậy, mà là làm như Vô Tranh đại sư, di chuyển theo sóng xung kích của vụ nổ, dựa theo lực giảm bớt lực. Nhưng Chúc Hồng Tuyết, để tạo ra một hiệu ứng thị giác chấn động, hắn đã cố tình khiến cho hơn 1 nghìn người đứng im bất động, không nhúc nhích.
“Đao!”
Chúc Hồng Tuyết ra lệnh nói.
Ngay lập tức liền có người đưa tới một thanh Mạch đao siêu cấp, nặng 180kg cho Chúc Nhung.
Chúc Nhung cầm chặt thanh Mạch đao này, tiến đến trước mặt một binh sĩ Huyết Hồn quân, tập trung sức mạnh vào hai tay, vung mạch đao xuống với một lực lượng kinh hoàng, chém thẳng vào ngực binh sĩ này.
“Phanh!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, tia lửa bắn tóe ra.
Cánh tay của Chúc Nhung tê dại đi vì phản chấn, mạch đao vỡ tan thành từng mảnh vụn, nhưng trước ngực áo giáp của binh sĩ Huyết Hồn quân cũng chỉ lưu lại một dấu vết nông.
Lúc này, Chúc Nhung cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc Chúc Hồng Tuyết đối mặt với đại quân Biện tiêu, hay là quân đội của tộc Sa Mạc, hay là liên minh trăm vạn đại quân của Đại Kiếp Tự và các nước Tây Vực lại có thể dễ dàng nghiền nát bọn họ.
Huyết Hồn quân quá mạnh!!
Chỉ riêng việc áo giáp cứng cáp, không thể xuyên thủng này, đã khiến cho người ta hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng, căn bản không có bất kỳ vũ khí gì có thể đả thương được bọn họ, thậm chí ngay tới cả đạn pháo của Thẩm Lãng cũng không thể làm được gì.
Quá khủng khiếp!!
“Dẫn lên đây!”
Chúc Hồng Tuyết ra lệnh.
Hai binh sĩ Huyết Hồn quân liền đưa tới một số tù binh. Nhìn kỹ lại thì ra các tù binh này hoá ra là Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội, đang mặc áo giáp chắc chắn.
“Đứng nghiêm!”
Những tù binh Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội đứng cách đó 600m.
“Bắn!”
Chúc Hồng Tuyết hạ lệnh. Một số binh sĩ Huyết Hồn quân giương cung nỏ lên, bắn mạnh tới.
Tất cả đều là cung nỏ thượng cổ, sau khi bắn ra khoảng 100 m, từ chỗ đuôi của nó phóng ra một ngọn lửa màu xanh lam, ngay lập tức tốc độ của mũi tên tăng mạnh, thẳng tắp bay tới.
Chỉ không đầy 2s đồng hồ!
“Phốc phụt, phốc phụt, phốc phụt…”
Mấy tên tù binh Ẩn Nguyên hội đều ngã xuống mất mạng.
Khoảng cách 600m, mặc dù mặc áo giáp vững chắc như vậy, thế nhưng tất cả đều bị bắn trúng đầu một cách nhanh chóng. Mỗi phát tên đều gây nên chết người, tỉ lệ trúng đạt tới 50%.
“Dẫn lên!”
Theo mệnh lệnh của Chúc Hồng Tuyết, lại có một nhóm tù binh được dẫn lên, đứng cách xa đó 1000m.
“Bắn tên!”
“Sưu sưu sưu sưu….”
Mũi tên thượng cổ của Huyết Hồn Quân lại bắn ra, chỉ sau ba giây, những tù binh kia liền ngã xuống mất mạng. Khoảng cách 1000 mét, tỷ lệ trúng đích 25%.
Cung tên thượng cổ này chắc chắn phải có một thiết bị nhắm bắn rất đặc biệt, bằng không sao có thể chính xác tới như vậy được? Giống như súng bắn tỉa vậy!
“Phụ thân, thấy thế nào?”
Chúc Hồng Tuyết hỏi.
Chúc Nhung đứng im thật lâu không có lên tiếng, mãi sau mới thốt ra được một câu: "Cái thế giới này thay đổi rồi"
Cái thế giới này đã thay đổi, sau khi nắm giữ sức mạnh của nền văn minh thượng cổ, những thế lực siêu thoát kia đã huấn luyện ra được đội quân siêu cấp bao trùm toàn bộ thế giới, khiến cho những đội quân bình thường gần như không có cơ hội.
Sau một lúc lâu, Chúc Nhung hỏi:
“Loại cung tên thượng cổ này, được trang bị bao nhiêu?”
Chúc Hồng Tuyết nói:
“Ba nghìn cung, mười vạn mũi tên. Ngoài ra, còn có 50 nỏ khổng lồ thượng cổ nữa, ta không muốn trình diễn. Nó có thể bắn xa hơn và chính xác hơn đại bác của Thẩm Lãng, dễ dàng phá hủy toàn bộ đại bác của hắn."
“Phụ thân, thấy thế nào?”
Chúc Hồng Tuyết lại hỏi lần nữa.
Chúc Nhung nói.
“Chiến thắng chắc rồi!”
Chúc Hồng Tuyết nói:
“Trận chiến sẽ được giải quyết trong vòng nửa tiếng, tiêu diệt hoàn toàn quân đội của Thẩm Lãng. Sau đó, ta sẽ không dừng lại, trực tiếp quay trở về các nước Tây Vực, tiếp tục việc đang dang dở trước đó.”
Trong tâm trí của Chúc Hồng Tuyết, việc mở ra con đường dẫn đến sa mạc tử vong mới là quan trọng nhất. Phía Thẩm Lãng hoàn toàn không đáng để hắn lãng phí nhiều thời gian như vậy. Vạn dặm xa xôi chạy tới đây một lần, trong vòng nửa canh giờ đã giết sạch quân đội của Thẩm Lãng, sau đó lại vất vả vạn dặm xa xôi trở về các nước Tây vực, hà tất phải như vậy?
"Sáng mai chiến đấu, sau đó ta liền đi. Ta sẽ không đến chào từ biệt tổ phụ và phụ thân."
Chúc Hồng Tuyết nói: "Đúng rồi, Thẩm Lãng, các ngươi muốn hắn chết hay là sống?"
Chúc Hoằng nói:
“Hoàng thượng chí tôn vô thượng không có bất kỳ ý chỉ gì, nên phải chết, không thể nghi ngờ!”
“Hiểu.”
Chúc Hồng Tuyết gật đầu nói:
“Ta đây đi minh tưởng.”
Sau đó, Chúc Hồng Tuyết muốn rời đi. Hắn cũng không hề nhắc đến việc chuẩn bị cho chiến đấu. Trong quan điểm của hắn, không cần thiết phải chuẩn bị gì cả khi đánh với đội quân của Thẩm Lãng.
----
* Mạch đao: thường hay được gọi là đại đao, mạc đao. Mạch đao có đặc điểm là một loại vũ khí cán dài với lưỡi đao cong, dày và nặng. Mạch đao thường được sử dụng bởi kỵ binh và bộ binh hạng nặng, và được xem là vũ khí uy lực và đáng sợ trên chiến trường.
*minh tưởng: thiền định.
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi chiến thuật, mọi quỷ kế đều trở nên vô nghĩa. Chỉ cần xông lên và tiêu diệt hết.
Bỗng nhiên Chúc Hoằng nói: “Từ đã.”
Chúc Hồng Tuyết liền dừng bước chân lại.
Chúc Hoằng phất phất tay, Chúc Nhung biết ý liền rời đi.
Chúc Hoằng hỏi:
“Hồng Tuyết, công chúa Ninh Hàn sao rồi?”
Chúc Hồng Tuyết trầm mặc một lúc lâu, nói:
“Cơ mật, nàng đang thi hành một cái nhiệm vụ bí mật.”
Chúc Hoằng nói:
“Là liên quan tới Thẩm Lãng sao?”
Chúc Hồng Tuyết lắc đầu, nói:
“Không phải, hắn còn chưa xứng!”
Sau đó hơi do dự chốc lát, nói tiếp:
“Liên quan tới Phật Sơn.”
Trong lòng Thiên Nhai Hải Các, mối lo ngại lớn nhất hiện nay chính là Phật Sơn. Bởi vì di tích thượng cổ mà Phật Sơn phát hiện ra lần này thực sự quá chấn động, quá khổng lồ, thu hoạch sẽ vô cùng kinh người. Nếu như Thiên Nhai Hải Các không có biện pháp đối phó mà nói, có lẽ sẽ bị Phật Sơn vượt mặt trong vài thập kỷ tới.
Hơn nữa, di tích thượng cổ này nằm ở vùng biển phía Nam, cách Thiên Nhai Hải Các không xa. Nằm ngay cạnh giường sao có thể để người khác ngáy ngủ?
* Nằm ngay cạnh giường sao có thể để người khác ngáy ngủ : Thành ngữ này thể hiện sự quyết tâm của Thiên Nhai Hải Các không để cho người khác chiếm đoạt di tích thượng cổ ngay trước "cửa nhà" của mình.
……………
Ngày hôm sau!
Chúc Hồng Tuyết dẫn theo 2 vạn Huyết Hồn quân tiến về phía nam, đến khu vực săn bắn Thiên Việt.
Hắn không cho phép bất kỳ ai đưa tiễn mình, thậm chí cũng không cho phép đám người Chúc Hoằng, Chúc Nhung, Ninh Thiệu, Vô Tranh đưa tiễn mình.
Bởi vì hắn cho rằng mình chỉ là đang thực hiện một cái nhiệm vụ nhỏ bé không đáng kể, nếu làm rình rang tiễn đưa mười dặm mà nói quả thật nực cười. Hơn nữa, hắn cảm thấy trong lãnh thổ Tương Quốc này, còn chưa có ai xứng tới đưa tiễn quân đoàn Thiên Nhai Hải Các của hắn.
Siêu thoát thế lực và thế giới trần tục, đó là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, phải duy trì khoảng cách tuyệt đối. Hơn nữa, khi Chúc Hồng Tuyết dẫn Huyết Hồn quân tiến vào thủ đô, cũng không cho phép bất kỳ ai tới thăm hỏi. Tương Vương - Ninh Thiệu nói muốn đến động viên quân đội, nhưng kết quả cũng bị từ chối.
Nhưng vẫn có rất nhiều người đứng trên tường thành thủ đô đưa tiễn, bao gồm Vô Tranh đại sư, Ninh Thiệu, Ninh Dụ, Ninh Dực, Ninh La và nhiều người khác nữa.
Nhìn chi quân đội này, lòng Ninh Dực dâng lên một nỗi niềm chua xót vô cùng. Trước đây Ninh Hàn đối xử với hắn rất tốt, hơn nữa Thiên Nhai Hải Các còn cử cao thủ võ đạo bảo vệ cho hắn . Khi đó, Thiên Nhai Hải Các cũng không có kiêu ngạo giống như bây giờ. Thậm chí khi đó, Việt Vương, Sở Vương và chủ nhân của Phật Sơn còn có những cuộc đối thoại bình đẳng ở một mức độ nào đó. Thế nhưng hiện tại, Thiên Nhai Hải Các và Phật Sơn đều thể hiện ra sự cao cao tại thượng tuyệt đối, tạo ra một làn ranh sâu sắc với thế giới trần tục. Giống như trong nháy mắt, họ xé nát lớp mặt nạ giả vờ khiêm nhường trước đây vậy.
Từ khi nào bắt đầu nhỉ? Có lẽ chính là từ khoảnh khắc thân phận của Thẩm Lãng bị bại lộ, các thế lực siêu thoát lớn này đã trực tiếp thay đổi thái độ ban đầu.
Giống như hồi đại học, trong phòng ngủ của bạn có một cậu ấm siêu giàu. Hai người thường chơi game bắn súng PUBG, cùng nhau chơi bóng rổ và không hề cảm thấy có khoảng cách về địa vị. Thậm chí, hai người còn xưng hô anh em với nhau. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp đại học xong, bạn khó khăn lắm mới xin được vào làm nhân viên của một công ty và trở thành nhân viên bình thường ở đó. Còn cậu ấm siêu giàu kia thì trở thành một giám đốc trẻ của một công ty, làm việc ở tầng cao nhất của tòa nhà và có thang máy riêng. Lúc này, nếu gặp lại nhau, có lẽ hai người chỉ là gật đầu chào hỏi xã giao. Nếu bạn biết điều, hai người còn có thể trò chuyện thân mật. Nếu bạn không biết điều mà cố gắng kết thân, thì thứ bạn nhận lại sẽ chỉ là một cái bóng lưng đầy kiêu ngạo.
Ninh Thiệu nhìn chi Huyết Hồn quân này, giống như đang nhìn một ngọn lửa đỏ rực vậy, trên người mỗi một binh sĩ đều là áo giáp màu đỏ, nhưng không phải là màu đỏ tươi giống như bình thường mà là màu đỏ như ngọn lửa, pha lẫn với sắc vàng. Phảng phất giống như không ăn khớp với thế giới trần tục này. Thời điểm bọn họ hành quân, toàn thân họ nhẹ như không, giống như thể không phải là họ bước đi trên mặt đất mà là lướt đi trên mặt đất vậy.
Tương Vương - Ninh Thiệu hỏi:
“Sư thúc, thấy sao?”
Vô Tranh đại sư nói:
“Thẩm Lãng chắc chắn sẽ thua. Đây là một chi quân đội được trang bị sức mạnh thượng cổ. Chỉ trong vòng chưa đầy nửa giờ, trận chiến sẽ kết thúc.”
Tương Vương - Ninh Thiệu nói:
“Vậy, có nghĩa là ở Tương quốc, Thông Thiên tự của chúng ta không còn cơ hội nữa à?”
Vô Tranh đại sư nói:
“Thông Thiên Tự chúng ta từ trước tới nay ở trong siêu thoát thế lực luôn xếp cuối cùng, dù sao chúng ta cũng chỉ mới quật khởi được được vài chục năm mà thôi.”
Ninh Thiệu không khỏi nhìn về phía Chúc Hoằng, Chúc Nhung, cười lạnh nói:
“Quá kiêu ngạo, thế mà lại không cho bất kỳ ai xem trận chiến, thậm chí tới ngay cả gia tộc họ Chúc cũng không cho xem.”
…….
*quật khởi: có nghĩa là "vùng dậy", "nổi dậy", "quật khởi", "trỗi dậy". thường được sử dụng để diễn tả sự trỗi dậy mạnh mẽ của một cá nhân, một tổ chức, một quốc gia hoặc một thế lực nào đó. Nó thể hiện sự phát triển nhanh chóng và vươn lên từ vị trí thấp kém, yếu thế đến vị trí cao hơn, mạnh mẽ hơn.
* sư thúc: được sử dụng trong Phật giáo để xưng hô với em trai hoặc sư đệ của sư phụ. thường được sử dụng để chỉ một người đàn ông cùng môn phái nhưng tuổi cao hơn hoặc ở thế hệ tiếp theo so với bản thân. Trong ngữ cảnh của câu chuyện, sư thúc có thể là một người trong môn phái hoặc gia tộc, tuân thủ quy tắc phong tục gia truyền.
Thời điểm quân đội của Chúc Hồng Tuyết hành quân, gần như tĩnh lặng không một tiếng động, thậm chí còn không có nỗ lực tăng tốc độ lên.
Chỉ sau một giờ, quân đội của hắn đã tiến vào phạm vi chiến trường.
Mà lúc này, một kỵ sĩ phi ngựa tới, đó là công chúa Dora, thủ lĩnh của quân đoàn Amazon.
“Xin hỏi các hạ có phải là Chúc Hồng Tuyết của Thiên Nhai Hải Các không?”
“Là ta!”
Công chúa Dora nói:
“Bệ hạ nhà ta muốn mời ngài tiến hành quyết đấu hai quân, một trận quyết đấu tay đôi tràn đầy nghi thức.”
Cái gọi là hai quân quyết đấu, chính là hai đội quân cách nhau vài ngàn mét ở trên một bãi đất trống, bày ra thế trận, chỉnh tề ngay ngắn.
Không ai được phép phòng thủ bằng thành trì, đồn lũy, hào rãnh hoặc những thứ tương tự.
Hơn nữa, song phương còn phải đợi đến khi hai bên bố trí xong đội hình, sau đó chờ tiếng còi hiệu lệnh, hai quân mới bắt đầu chiến đấu.
Không tồn tại đánh lén, chỉ có đối mặt nhau một cách sòng phẳng, giống như một trận đấu tay đôi trong thế giới phương Tây vậy.
Chúc Hồng Tuyết cau mày, thực sự hắn không muốn có một cuộc quyết đấu giữa hai quân. Thẩm Lãng, người cứ phòng thủ ở sau cái hàng rào đó đi, người thích bố trí phòng tuyến như thế nào cũng được, chúng ta hoàn toàn không quan tâm.
Hai quân đối đầu còn phải bày trận, thật quá lãng phí thời gian. Chúng ta chỉ cần nửa giờ là đã đánh xong, sau đó sẽ dẫn quân tới Tây vực, cần gì phải phiền phức như vậy chứ?
Tuy quân đội của Thẩm Lãng mặc dù nhỏ yếu, thế nhưng dù sao hắn cũng là con trai của Khương Li, yêu cầu một cuộc đối đầu danh dự giữa hai quân như thế này, quả thật khó lòng mà từ chối.
“Được rồi, nhanh lên, ta đang vội.”
Chúc Hồng Tuyết nói.
Công chúa Dora nói:
“Quân đội bệ hạ nhà ta đã tập kết và xếp đội hình xong xuôi, chỉ cách đây 15 dặm.”
Chúc Hồng Tuyết nói:
“Uk, ta biết rồi, ta tiếp nhận trận quyết đấu hai quân này.”
“Cáo từ.”
Công chúa Dora cưỡi chiến mã trở về.
Chúc Hồng Tuyết lớn tiếng hạ lệnh: “ Tiếp tục hành quân.”
………….
Không tới nửa giờ, Chúc Hồng Tuyết đã nhìn thấy quân đội của Thẩm Lãng xếp hàng chỉnh tề ngay ngắn như khối vuông đứng ở đó.
Năm trăm khẩu pháo tạo thành một trận địa khổng lồ.
8000 binh sĩ quân đoàn Amazon, 4000 binh sĩ quân đoàn Niết Bàn, 8000 binh sĩ quân đoàn Đảng skeleton, tạo thành mười đội hình khối.
Mười mấy tên cao thủ võ đạo cường đại nhất, toàn bộ bảo vệ xung quanh bên cạnh Thẩm Lãng, không có trung quân.
*không có trung quân: Thiếu đội hình quân đội trung tâm.
Thống soái của cánh quân bên trái là Cừu Yêu Nhi, thống soái của cánh quân bên phải là công chúa Hella và thống soái của pháo binh là tướng quân Lan Phong.
Mặc dù chỉ có hai vạn quân, thế nhưng khi dàn trận trên mặt đất, đội hình vẫn trải dài vài dặm.
Trận địa mà Thẩm Lãng chọn rất tốt, địa hình bằng phẳng, hầu như không có bất kỳ chướng ngại vật nào ở giữa.
Chúc Hồng Tuyết liếc nhìn quân đội của Thẩm Lãng, vung tay ra lệnh: "Dàn trận!"
Huyết Hồn quân dàn trận với một tốc độ gần như biến thái, quân Niết Bàn tuy rằng đã sắp xếp đội hình mấy ngàn người thành một người rồi, thế nhưng cách dàn trận của Huyết Hồn quân thì chẳng khác nào nghệ thuật vậy, hoàn toàn không cần phải cùng di chuyển hai vạn người cùng một lúc. Mỗi người tự mình cất bước đi, nhìn từ trên cao xuống, đội hình cứ thế biến đổi như ảo thuật.
Chỉ mấy phút sau, 2 vạn Huyết Hồn quân đã dàn xong trận.
50 chiếc nỏ khổng lồ thượng cổ được đặt ở vị trí phía trước nhất, 2 vạn binh sĩ được xếp thành 20 khối trận hình vuông.
17 ngàn Huyết Hồn quân cầm siêu cấp cường cung thông thường, 3 ngàn Huyết Hồn quân cầm cung tên thượng cổ. Mỗi một người đều mặc trên người bộ giáp hợp kim bí mật, hơn 700 người trang bị giày thượng cổ và chiến đao thượng cổ.
Chúc Hồng Tuyết chưa từng cho Chúc Hoằng nhìn thấy sức mạnh của chiến đao thượng cổ và giày thượng cổ. Đây được xem như là bộ đội đặc chủng ở trong Huyết Hồn quân, một khi đánh úp bất ngờ, có thể trong nháy mắt đem một chi quân đội của đối phương giết sạch. Khoảng cách 2km, chưa tới 1 phút đồng hồ đã vọt tới.
……………
Chủng Sư Sư, với thân hình bốc lửa, xinh đẹp rực rỡ, cưỡi trên mình con Hãn Huyết Bảo mã, mặc áo giáp màu đỏ, cầm chiến đao trong tay đứng bên cạnh Thẩm Lãng.
Đại Xả, Lý Thiên Thu và khoảng hơn mười nhân vật cao thủ võ đạo, cùng với đó là cao thủ mạnh nhất của gia tộc Chủng, tất cả đều đứng bên cạnh Thẩm Lãng.
*Đại Xả: Đại Soả, Đại Ngu.
“Thẩm Lãng, ta cảm thấy chúng ta khó có cửa đánh lại Chúc Hồng Tuyết, nhưng ít nhất ta cũng có thể thể hiện ra chút tác dụng.”
Chủng Sư Sư nói tiếp, “"Các chiến sĩ của gia tộc họ Chủng thà chết trên chiến trường còn hơn là hèn nhát trốn sau pháo đài để hưởng thái bình. Mặc dù ta rất không thích ngươi, nhưng phụ thân ta đã sẵn sàng chiến đấu vì ngươi, vậy nên ta cũng sẽ chiến đấu."
Thế tử nhà họ Chủng liếc nhìn phụ thân mình, ánh mắt thể hiện rõ ý đồ: "Phụ thân ơi, người làm gì đi chứ, bằng không sẽ toang đó. Hãy gọi muội muội từ bên cạnh Thẩm Lãng bệ hạ về đi, bằng không với với cái miệng chua ngoa kia của con bé sớm muộn gì cũng gây họa cho gia tộc mình."
Thẩm Lãng giả vờ như không nghe thấy gì.
Chủng Sư Sư nhỏ giọng hỏi:
“Thẩm Lãng, đừng có giả vờ như chết trôi nữa, nói không chừng rất nhanh ta sẽ phải chết trận. Vì vậy người nói thật cho ta biết, ngươi có phải là Bạch Vô Thường không? Tên cầm thú đã huỷ hoại đi sự trong sạch của ta??”
Chủng Nghiêu da đầu tê dại, hắn có phần đồng ý với lời nói của con trai mình. Cái miệng của con bé này, có lẽ sẽ thực sự gây họa cho gia tộc hắn. Hay là thôi chuyện của con bé với Thẩm Lãng bệ hạ đi? Nhưng ngoài Thẩm Lãng bệ hạ, con bé còn có thể gả cho ai được chứ? Cả đời này con bé không thể lấy chồng được nữa rồi, vì nó luôn khẳng định rằng Thẩm Lãng bệ hạ là người đã làm nhục nó, ai còn có thể cưới nó được nữa chứ? Ai còn xứng cưới nó?
Thẩm Lãng nhìn 2 vạn Huyết Hồn quân của Chúc Hồng Tuyết, không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
Cũng may, hắn đã chuẩn bị đủ vũ khí bí mật, bằng không khai chiến bình thường mà nói, trong vòng chưa đầy nửa giờ đồng hồ, Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các thật sự có thể đem 2 vạn đại quân của hắn toàn bộ giết sạch, không còn một mống. Vũ khí thượng cổ mà đối phương trang bị quá mạnh.
Sau trận chiến quyết ở thành Thiên Việt, Thẩm Lãng phải lập tức thực hiện kế hoạch tiếp theo, nhanh chóng nâng cấp quân đội của mình.
Chúc Hồng Tuyết nhìn về phía Thẩm Lãng một cái, rồi theo bản năng lại liếc mắt nhìn về phía Cừu Yêu Nhi.
“Giải quyết trận chiến trong vòng nửa giờ rồi quay về Tây Vực, đừng để lỡ việc chính"
Chúc Hồng Tuyết ra lệnh.
“Vâng!”
Một số tướng lĩnh Huyết Hồn quân đồng thanh đáp.
"Thẩm Lãng, quân đội của ngươi đã sẵn sàng chưa?"
Một tướng lĩnh Huyết Hồn quân lớn tiếng hỏi.
Công chúa Dora nói:
“"Đã sẵn sàng! Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các, các ngươi đã sẵn sàng chưa?"
"Đã sẵn sàng!"
"Có thể bắt đầu chiến đấu chưa?"
"Có thể bắt đầu chiến đấu!"
"Chuẩn bị!"
Hơn chục tướng lĩnh Thiên Nhai Hải Các đồng thanh hô, sau đó giơ tay phải lên.
Ngay lập tức, 50 chiếc nỏ siêu cấp khổng lồ của Huyết Hồn quân đều được kéo căng, khoảng cách 2km không là gì cả. Hơn nữa, những chiếc nỏ thượng cổ này cực kỳ chính xác, chắc chắn có thể phá hủy hàng trăm khẩu pháo của Thẩm Lãng trong chớp mắt.
"Chuẩn bị!"
3000 binh sĩ Huyết Hồn quân kéo căng cung tên thượng cổ, khoảng cách 2km thực sự là quá xa, đối với tiễn thượng cổ được trang bị đá ác mộng tiêu hao vô cùng lớn. Hơn nữa vì chống lại trọng lực, cần thực hiện bắn phóng lên trời, điều này cũng làm giảm độ chính xác, nhưng vẫn đủ để bắn hạ quân đội của Thẩm Lãng.
Chúc Hồng Tuyết, vì muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến, đã mặc kệ đến việc tiêu hao năng lượng rất lớn này.
Tướng quân Lan Phong giơ cao tay, hô lên: "Chuẩn bị!"
Nhất thời, một trăm khẩu pháo nòng trơn rãnh 122 mm đã hoàn tất việc ngắm bắn. Khoảng cách 2km đối với chúng chẳng là gì cả.
"Bắn!"
"Bắn!"
Hai bên quân đội đồng thời ra lệnh, đồng thời khai hỏa. Thật là một cuộc quyết đấu đầy khí phách!
Trong nháy mắt!
Một cảnh tượng vô cùng hoành tráng xuất hiện.
50 chiếc nỏ siêu cấp thượng cổ của Huyết Hồn quân phóng ra 50 mũi tên khổng lồ, vẽ nên những vệt lửa xanh trên bầu trời, lao đi vun vút.
3000 mũi tên thượng cổ, vẽ ra một đường parabol hoàn hảo trên không trung, kéo theo vệt lửa màu xanh lam, tạo thành cơn mưa sao màu xanh, đột ngột rơi xuống đại quân của Thẩm Lãng.
Vũ khí thượng cổ, gần như không thể phòng thủ, một khi trúng đích, thương vong thảm trọng.
Chúc Hồng Tuyết đã nói rằng sẽ giải quyết trận chiến quyết này trong vòng nửa giờ, dù sao đây cũng là ước tính thận trọng nhất.
"Vút vút vút vút. . . . . ."
Cùng lúc đó, một trăm quả đạn pháo của Thẩm Lãng cũng đột ngột bắn ra.
Hơn 97 quả là đạn pháo nhiệt nhôm đặc biệt và 3 quả còn lại là át chủ bài của Thẩm Lãng, đạn pháo nổ tung làm từ đá Ác Mộng.
Thẩm Lãng nhìn thấy rõ ràng, trong Huyết Hồn quân của Chúc Hồng Tuyết có hai trung tâm điều khiển năng lượng thượng cổ, kích thước nhỏ hơn nhiều so với cái của Thẩm Lãng, có khả năng phát xạ với bán kính 5000 mét trên chiến trường.
Nhìn thoáng qua những quả đạn pháo bay tới, Chúc Hồng Tuyết thầm khinh miệt.
Có lẽ không cần đến nửa giờ, chỉ trong vòng 30 phút liền có thể kết thúc trận chiến. Quân đội của Thẩm Lãng vẫn như cũ không mang tới bất ngờ nào, và vẫn là như cũ trận chiến nghiêng về một phía, Huyết Hồn quân tàn sát đối phương.
Tuy nhiên, giây tiếp theo!
“Bùm bùm bùm…..”
Ba quả đạn pháo từ quân đội của Thẩm Lãng bất ngờ nổ tung trên không trung.
Nhưng thứ nổ ra không phải là ngọn lửa, mà là ba tia sáng xanh kỳ lạ.
Và rồi, một màn quỷ dị xảy ra!
"Đùng, đùng, đùng!"
Hai trung tâm điều khiển năng lượng thượng cổ trong đội hình quân Huyết Hồn phát ra những âm thanh kỳ lạ, rồi hàng loạt tia lửa điện bùng nổ.
Chỉ chống đỡ được chưa đầy nửa giây, hai trung tâm điều khiển năng lượng thượng cổ của Huyết Hồn quân hoàn toàn tê liệt.
Tiếp theo, một cảnh tượng kinh hoàng hơn nữa xảy ra.
Huyết Hồn quân bắn ra 50 mũi tên khổng lồ thượng cổ bay trên không trung, 3000 mũi tên thượng cổ, tất cả đuôi lửa đều tắt ngúm, sau đó từ trên trời lao thẳng xuống.
Cảnh tượng này, thật giống như vô số ngôi sao rơi xuống!
………….