Mấy vạn đại quan Chúc Vô Biên từ đầu tới cuối vẫn luôn bảo vệ xung quanh dưới trạm quan sát, hơn nữa còn đứng thành hình khối vuông một cách chỉnh tề ở bên dưới.
Thời điểm đợt pháo cuối cùng của Thẩm Lãng oanh kích tới, họ có nghe loáng thoáng qua âm thanh, nhưng không thấy hình ảnh.
Rồi giây tiếp theo, hàng chục quả đạn pháo hung mãnh nổ xuống tới.
Trạm quan sát trung lưu cao hơn 10 mét đang còn đứng sừng sững đột nhiên đổ sụp xuống, đem vô số binh lính chôn vùi bên trong.
Và không chỉ vậy, một số quả bom còn rơi trúng ngay giữa đám quân đông chi chít người nổ tung.
Trong nháy mắt, giống như gặt lúa vậy, từng tấm từng tấm quân đội biến mất.
Đợt pháo cuối cùng này, thật sự quá hoàn mỹ. Mặc dù chỉ là 50 khẩu pháo bắn, nhưng lực sát thương nó mang lại vượt qua 100 quả đạn pháo.
Cả khung cảnh biến thành tiếng gào khóc thảm thiết.
………..
“Bá phụ, bá phụ….”
Chúc Vô Biên mạnh mẽ xông vào, lớn tiếng hô to.
Hắn kéo mười mấy tên võ sĩ ra, lộ ra Chúc Nhung ở bên trong.
Vào thời điểm vụ nổ xảy ra, mười mấy tên võ sĩ này đã dùng thân thể của mình bảo vệ cho Chúc Nhung.
Chúc Nhung chỉnh lại mũ, từ trong đám người chui ra.
Ninh Dụ cũng khó nhọc từ trong đó bò ra, một cánh tay thõng xuống, hình như là đã bị gãy.
Còn Ninh Dực thì vừa sợ hãi vừa đi ra ngoài. Trên đỉnh đầu có vệt máu chảy xuống. Hắn không có kêu la thảm thiết, bởi vì đầu óc lúc này đang còn mờ mịt, tai thì ong ong hết cả lên. Trong lúc nhất thời cái gì đều không nghe thấy, đều không cảm nhận được cái gì cả.
“Oẹ,… Oẹ….”
Hắn ngã sấp trên mặt đất không ngừng nôn mửa.
Mà Thư Đình Ngọc thì không có việc gì. Thứ nhất bởi vì hắn có võ công rất cao, thứ hai bên cạnh hắn còn có mười mấy tên võ sĩ liều mình bảo vệ.
Cả trạm quan sát trung lưu bị oanh tạc cho không còn gì, chỉ còn lại một đống đổ nát ngổn ngang.
Chúc Nhung dùng cả tay lẫn chân bò lên chỗ cao nhất của đống đổ nát này, quan sát toàn bộ chiến trường.
Thấy vậy, Chúc Vô Biên và võ sĩ gia tộc họ Chúc liền vội vàng xông lên, bảo vệ cho hắn.
Chúc Vô Biên nói:
“Bá phụ, cẩn thận không bị pháo của Thẩm tặc oanh kích.”
“Sẽ không.”
Chúc Nhung thản nhiên nói.
Sau đó, hắn lẳng lặng nhìn mọi thứ trước mặt.
Đại bác của Thẩm Lãng sử dụng kiểu thuốc nổ mới nên khói bụi không có dày đặc. Không thấy gì chủ yếu là do bụi đất bị đạn oanh tạc nổ tung, bao phủ hơn phạm vi 10 dặm.
Dần dần những thứ bụi đất này cũng rơi xuống, lúc này Chúc Nhung mới nhìn thấy được rõ ràng mọi thứ trước mắt.
Thành thật mà nói, trận chiến vừa rồi mặc dù hắn đứng ở trên cao, nhưng cũng không thấy gì cả, cũng chỉ là nghe được loáng thoáng từng đợt tiếng nổ vang trời, từng đoàn từng đoàn quả cầu lửa nổ tung trên mặt đất.
Toàn bộ trận chiến kéo dài chưa đầy 3 giờ đồng hồ. Nhất là khúc sau còn chưa tới 1 canh giờ. Nhưng Thẩm Lãng đã trút xuống hơn 3 vạn rưỡi quả đạn pháo.
Đáng thương thay, khu vực chiến trường này mặc dù có chiều rộng 5km, dài 2km. Nhưng khu vực chiến đấu chân chính chỉ rộng đúng 3km2, nói một cách khác, trung bình mỗi 1 km hứng chịu 12 vạn quả đạn pháo.
Trung bình mỗi một quả đạn pháo có sức tàn phá trên diện tích là 300m2, 12.000 quả đạn chính là 360 vạn mét vuông. Nghĩa là trung bình mỗi một mét vuông sẽ bị tấn công 3 lần, không có góc chết nào cả. Đây đích thực là một cuộc thảm hoạ oanh tạc mà!
*360 vạn = 3,6 triệu.
Cho nên một canh giờ lúc trước, Chúc Nhung gần như không cảm nhận được. Lúc này cả người hắn run rẩy, giống như linh hồn vừa nhận lấy tẩy rửa bằng mưa bom bão đạn vậy.
Cảnh tượng kinh người như vậy, hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Về phần thương vong quân đội, thời điểm vừa mới bắt đầu Thẩm Lãng dùng lựu pháo hắn còn nhìn thấy được rõ ràng. Sau đó khi Thẩm Lãng dùng súng trái phá, hắn căn bản là không nhìn thấy nữa. Thứ có thể nhìn thấy bên trong mấy km2 đó đâu đâu cũng là lửa, thỉnh thoảng thì thấy thi thể bay ngang qua, cùng với đó là tay chân đứt đoạn.
Hiện tại bụi đất và khói súng đã tản đi, rốt cuộc cũng nhìn thấy được rõ ràng.
Nơi này chính là Địa Ngục, là Địa Ngục trần gian.
Trên mặt đất rộng vài km2kia đâu đâu cũng là thi thể, đâu đâu cũng là máu tươi, chi chít dày đặc tứ chi đứt gãy.
Hắn đã từng nhìn rất nhiều chiến trường rồi nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chiến trường nào thảm liệt tới như vậy.
Chúc Nhung chỉ thấy trước mắt là một mảng đen kịt. Chuyện này quả thực không nằm ngoài dự tính của hắn. Phụ thân của hắn, Chúc Hoằng, vốn đã nói, mấy chục vạn đại quân này, bao gồm cả Ẩn Nguyên hội và Thông Thiên tự, chẳng qua cũng chỉ là pháo hôi, cũng chỉ là dùng để tiêu hao vũ khí của Thẩm Lãng mà thôi.
Nhưng khi nó thực sự xảy ra, nó vẫn khiến cho hắn cảm thấy run rẩy từ sâu trong lòng.
Mà lúc này, Thư Đình Ngọc của Ẩn Nguyên Hội cũng đã bò lên được nơi đây. Lúc trước hắn mang 1 vạn quân đi đánh thành Nộ Triều, thua không cam lòng. Lần này hắn mang tới hẳn 2 vạn quân. Thế nhưng 2 vạn Thiết Huyết quân của hắn lúc này nằm la liệt trên mặt đất. Một trong số đó có lẽ còn chưa có chết hẳn, bởi vì hắn có thể nhìn thấy loáng thoáng ai đó đang bò về phía trước.
“Cái thế giới này thay đổi rồi.”
Thư Đình Ngọc nói.
Chúc Nhung gật đầu đồng tình nói:
“Đúng vậy, cái thế giới này thay đổi rồi.”
Thư Đình Ngọc thê lương nói:
“Chúc Nhung đại nhân, đây là kết quả mà ngài mong muốn sao?”
Chúc Nhung trầm mặt, muốn gật đầu, nhưng lại lắc đầu.
Cái thế giới này thực sự biến hóa quá nhanh, chiếu theo cách làm thông thường lúc trước mà nói, loại chiến tranh có vài chục vạn đại quân tham gia như thế này, trên cơ bản cần đánh mấy tháng mới kết thúc được.
Lấy ví dụ, đại Chiến giữa 2 nước Sở - Tương, đánh gần mất nửa năm. Tương Quốc và Căng quân đại chiến, cũng phải đánh mất mấy tháng. Còn đại chiến giữa Ngô quốc và Tương quốc năm đó, trận chiến này kéo dài ròng rã tới 2 năm trời.
Mà hôm nay, trận chiến này chưa đầy nửa ngày đã kết thúc. Mà buồn cười nhất là mấy chục vạn đại quân của hắn thậm chí còn không có tiếp cận được đội quân của Thẩm Lãng ở bên kia. Khoảng cách 50m cuối cùng kia căn bản xung phong không nổi. Quân đội bình thường xông không được, tới lượt Ẩn Nguyên hội và quân đoàn Thông Thiên tự xung phong cũng xông không nổi.
Chúc Nhung liếc nhìn Thẩm Lãng cách đó 2km, sau đó nói:
“Đi thôi.”
Chúc Vô Biên nói:
“Thẩm Lãng sẽ để chúng ta đi sao?”
Chúc Nhung cười lạnh nói:
“Hắn bắt chúng ta làm cái gì? Có ý nghĩa gì không? Đối với hắn mà nói, trận đại quyết chiến chân chính còn chưa có bắt đầu đâu. Từ đầu tới cuối hắn chưa bao giờ đặt chúng ta vào trong mắt, lực lượng duy nhất mà hắn xem là địch nhân chính là Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các.”
“Rút lui….”
Chúc Nhung ra lệnh một tiếng.
Thế là, Chúc Vô Biên suất lĩnh mấy vạn đại quân, bảo vệ xung quanh Chúc Nhung, rút lui về thủ đô ở phía Bắc.
Thư Đình Ngọc nhìn mà có chút không cam lòng, bởi vì hắn biết thật ra có rất nhiều võ sĩ Thiết Huyết quân của hắn còn chưa có chết hẳn, chẳng qua cũng chỉ là bị thương ngất đi mà thôi.
Thế nên hắn phái ra mấy trăm võ sĩ vào chiến trường với ý định mang những binh sĩ Thiết Huyết quân đã ngất kia về.
Nhưng….
“Bùm bùm bùm….”
Thẩm Lãng chỉ đích danh một khẩu pháo, đạn của khẩu pháo này liền từ trên trời bắn xuống, đem mười mấy người lò mò đi vào chiến trường kia nổ tung bay ra ngoài.
Đây là hắn cảnh cáo tới Thư Đình Ngọc, muốn trốn thì cút nhanh lên một cái, đừng có lò dò ở đây, còn đám Thiết Huyết quân may mắn còn sống sót kia đừng mong mang một ai trở về.
Chỉ chốc lát sau, Chúc Nhung mang theo mấy vạn người, toàn bộ rút lui khỏi chiến trường, không thấy tăm hơi đâu nữa.
………
Chủng Sư Sư nhìn hết thảy mọi thứ mà cảm thấy kinh ngạc, cái này… cái này ??? Cứ như vậy liền kết thúc sao?
Nàng cúi đầu nhìn loan đao cầm trong tay rồi lại hỏi , rốt cuộc chuyện quái gì đã xảy ra vậy?? Ta một đao còn chưa có chém ra, chiến đấu đã kết thúc??
Địch nhân từ đầu chí cuối thậm chí còn không có xông tới được trước mặt nàng?? Chiến tranh ở cái thế giới này từ lúc nào biến thành chó nhà có tang vậy?
* chạy như chó nhà có tang: chó mất nhà, chó không có nhà, một con chó lang thang lưu lạc không có nơi thuộc về mình.
Nàng không khỏi quay qua liếc nhìn huynh trưởng bên cạnh một cái, thấy huynh trưởng cũng đang còn mơ mơ màng màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rút kiếm ra rồi, nhưng nhìn xung quanh với ánh mắt mờ mịt.
Chủng Sư Sư thấy vậy không khỏi bước tới nói:
“Sau này đánh giặc đều như vậy sao?? Vậy chúng có tác dụng gì đây?”
Thế tử họ Chủng không nói gì, chỉ lẳng lặng đem kiếm đút lại vào trong vỏ.
Suy nghĩ của hắn lúc này vô cùng phức tạp. Gia tộc họ Chủng hắn đầu hàng Thẩm Lãng là vì bị ép buộc, hoàn toàn là do địch nhân ép họ tới đường cùng nên mới làm vậy.
Cho nên sau khi đầu hàng xong, nội tâm của hắn vô cùng xám xịt, đối với tương lai không ôm nhiều hi vọng.
Đế quốc Đại Viêm quá mạnh mẽ, năm đó, Khương Li bệ hạ mạnh tới như vậy mà còn thua, mà Thẩm Lãng lúc này còn chưa mạnh bằng 1/100 của bệ hạ Khương Li năm đó, còn đế quốc Đại Viêm so với 20 năm trước thì còn mạnh hơn nhiều nữa.
Trong cuộc tranh đấu giữa đế quốc Đại Viêm và Thẩm Lãng, gia tộc họ Chủng bọn họ căn bản không dám có bất kỳ ảo vọng nào, nghĩ rằng bọn họ cùng lắm thì cùng Thẩm Lãng diệt vong với nhau, cũng coi như là thành toàn, lấy lại danh dự cho gia tộc bọn họ. Cái thế giới này nếu như không thể đạt được quyền lực và sự sinh tồn, vậy thì việc có được danh tiếng còn tốt hơn là không có gì cả.
Nhưng trận chiến mới vừa rồi hoàn toàn phá vỡ tam quan bọn họ, phảng phất như vừa mới mở ra cánh cửa tới một thế giới mới.
Có lẽ, ở phía bên bệ hạ Thẩm Lãng cũng không phải là không có chút hi vọng nào, bởi vì Thẩm Lãng am hiểu nhất chính là sáng tạo ra kì tích. Đi theo Thẩm Lãng bệ hạ có lẽ có thể hoàn thành được nghiệp lớn mà gia tộc họ Chủng bọn họ từ trước tới nay chưa làm được.
Thế tử họ Chủng quay sang nhìn Chủng Sư Sư một cái, nhìn gương mặt xinh đẹp của muội muội mình, nói:
“Chúng ta không biết ở trên chiến trường này chúng ta ở đâu, nhưng muội có lẽ phải biết được chiến trường của mình ở đâu chứ?”
“Tởm lợm!”
Chủng Sư Sư chửi rủa một tiếng, nàng hiển nhiên biết huynh trưởng mình đang nói về cái gì, cười lạnh nói:
“Đàn ông các huynh đúng là không có tiền đồ mà, chỉ biết dựa vào việc bán rẻ nữ nhân.”
Tiếp đó, nàng bước lên, hung hăng đá một cước thajatr mạnh vào xương bánh chè thế tử.
“Ta…”
Thái tử đau tới nỗi co quắp người lại, nhưng cũng không thể làm gì được.
Chủng Sư Sư là hòn ngọc quý trong gia đình bọn họ, từ nhỏ đến lớn, đối với mấy vị ca ca đệ đệ trong gia tộc, nàng muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, tới ngay cả thế tử cũng không ngoại lệ.
Muội muội, muội có thể chửi mắng huynh, thế nhưng đừng có đánh huynh được không? Huynh tay trói gà không chặt, rất giòn a, một cước của muội tựu sắp gãy chân huynh rồi, mà huynh xong rồi, gia tộc chúng ta cũng xong đấy!!
……..
Thẩm Lãng hạ lệnh:
“Đi bắt tù binh, nhất là Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội, tên nào còn chưa chết, toàn bộ bắt lại. Những kẻ dám phản kháng, cho chúng uống thuốc, khiến chúng tê liệt ngay lập tức.”
“Vâng!”
2000 nữ chiến binh Amazon nghe theo mệnh lệnh rời khỏi hàng rào gỗ, bắt đầu lục soát toàn bộ chiến trường, tìm kiếm những người may mắn còn sống sót.
Hella nói:
“Đệ đệ, đệ muốn thu phục đám người Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội này sao?”
Thẩm Lãng gật đầu. Những người này mặc dù bị Ẩn Nguyên hội giáo dục huấn luyện vô cùng máu tanh, tàn nhẫn, hơn nữa còn dùng thủ đoạn của Phật Sơn và Thiên Nhai Hải Các để thuế biến huyết mạch, thế nhưng một khi rời khỏi nơi đó, bọn họ cuối cùng cũng chỉ là những người không có huyết mạch, căn cốt là giống nhau.
Từ trận chiến vừa rồi hắn có thể nhìn ra được. Đối mặt với hỏa pháo oanh tạc điên cuồng của Thẩm Lãng, cho dù là tăng binh của Thông Thiên tự có võ công cao cường kia cũng có chút sợ hãi lùi bước, nhưng những võ sĩ Thiết Huyết quân này lại vẫn như cũ không hề có chút sợ hãi nào, bị thổi bay lên không trung hết lần này tới lần khác, vẫn như cũ bò dậy, xông lên. Dù bị nổ cho đứt lìa tay chân, hộc máu, vẫn bò dậy xông về phía Thẩm Lãng.
Quá dũng cảm! Thật sự là một đội quân siêu nhất lưu.
*siêu nhất lưu: trên cả hạng nhất.
Chủng Nghiêu nói:
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ! Trận đại quyết chiến thành Thiên Việt đã hoàn thành một nửa, chỉ cần hoàn thành nốt nửa kia là có thể chiếm được Tương quốc.”
Một nửa?? Từ số lượng quân địch tiêu diệt được mà nói, vượt xa cả một nửa, thậm chí vượt qua cả 0.95 (gần tiếp cận tiêu diệt hết).
Nhưng nếu nói về độ hoàn thành mà nói, nhiều lắm cũng chỉ là 30%.
Hai vạn tên Huyết hồn quân của Thiên Nhai Hải Các còn dư lại kia mới là yếu tố quyết định nhất. Chi đội quân này mạnh mẽ tới mức khiến cho người ta hít thở không thông. Bọn họ từng dễ dàng đánh bại Biện Tiêu, đánh bại Căng quân, với sự liên hợp trăm vạn quân của Đại Kiếp Tự và Tây Vực, bọn họ cũng chiến thắng, thậm chí còn chiến thắng rất là áp đảo.
Trận đại quyết chiến thành Thiên Việt, Thẩm Lãng hắn đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng gần như tất cả sự chuẩn bị kia đều là dành cho Huyết Hồn quân.
Chỉ có đánh thắng 2 vạn này mới tính là chân chính thắng lợi, bằng không cũng chỉ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhưng điều này cũng không làm trở ngại Thẩm Lãng ăn mừng thắng lợi trận thắng vừa rồi.
……….
Bên trong đại doanh, Thẩm Lãng tiến hành một cuộc ăn mừng thắng lợi nho nhỏ.
Không có ai ca tụng chiến công cả, tất cả đều ngầm hiểu ý chỉ có trò chuyện, nhất là Lan Phong tướng quân, một trong những fan cuồng nhiệt gia tộc họ Khương, hắn lúc này chỉ muốn nóng lòng muốn kéo Chủng Nghiêu, Chủng Ngạc vào trong trận doanh của mình trò chuyện, tâm sự.
Lan Phong tướng quân có thể nhìn ra được tâm tư của Thẩm Lãng bệ hạ không tập trung, không có ý định muốn thống nhất thiên hạ trở thành Đông Phương Nhân Hoàng.
Mà Hella, Dora, Tuyết Ẩn, những người thuộc dòng chính khác thì ai cũng gọi Thẩm Lãng một cách tùy tiện, không có gọi là Thẩm Lãng bệ hạ, thậm chí tới ngay cả Từ Thiên Thiên mở miệng một cái là Thẩm Lãng.
*Dora: Đa lạp
Mà mỗi lần hắn nghe người khác gọi thẳng tên Thẩm Lãng bệ hạ như vậy, hắn rất là tức giận, chỉ muốn nổi xung lên.
Họ đang làm cái gì vậy? Làm cái gì vậy? Một chút xíu lễ nghi cũng không có là sao?? Còn ra thể thống gì nữa??
Hắn hận không thể sửa lại suy nghĩ của đám người này, người mà các ngươi đang đối mặt chính là Đông Phương Nhân Hoàng đấy, không phải cái gì là mà Thẩm Lãng, không phải cái gì là tên cặn bã, không phải là mỹ nam!!!
Hiện tại, Trương Xuân Hoa đã bị hắn tẩy não khá là thành công, toàn tâm toàn ý muốn làm rạng rỡ tổ tông.
Sau khi trở về thế giới Phương Đông, Lan Phong tướng quân liền liều mạng, dốc sức nhao nhao kéo bè kết phái, kéo Kim Sĩ Anh, Kim Trác vào trận doanh Trung quân của mình. Kế tiếp, trong lòng hắn chỉ có một khát khao vô hạn đối với Ninh Chính bệ hạ, Trương Xung, Biện Tiêu và nhất là Căng quân. Chỉ có đám người này mới hiểu được tâm hắn, hiểu được sự lớn lao vĩ đại của việc gây dựng lại trật tự thiên hạ.
Mà quý tộc trăm năm giống như gia tộc họ Chủng, liền ngay lập tức trở thành mục tiêu của hắn.
Hiển nhiên, hai người này hợp tác ngay lập tức, thậm chí trong lòng Chủng Nghiêu đã sớm có sẵn mưu đồ, đó chính là đem gia tộc họ Chủng hắn chia ra làm 2 cánh, một cánh thuộc quyền quản lý của Chủng Nghiêu hắn, một cánh thì do Chủng Ngạc quản lý.
Về phía Chủng Ngạc, hắn vẫn tiếp tục làm quan lại ở Tương quốc, thần phục Tương vương. Trong khi đó, thế hệ này của Chủng Nghiêu thì vẫn tiếp tục làm quan của nước Tương, nhưng con hắn thì khác, có thể kiêu ngạc trở thành quan của Đại Càn, mà muốn vậy phải nhìn xem Chủng Sư Sư biểu hiện như thế nào.
Đáng thương thay cho Chủng Nghiêu, vừa mới có ý định nịnh bợ Viêm Kinh, đem Chủng Sư Sư gả cho con của thân vương đế quốc Đại Viêm thì con đường này đã sụp đổ. Thế nhưng ngay lúc này một con đường kim quang khác liền xuất hiện trước mắt hắn.
*kim quang: con đường vàng óng.
Chủng Sư Sư rõ ràng trông chẳng khác gì một con cọp cái, thế nhưng hắn lại nhất quyết ép con gái mình trở thành một người con gái đoan trang hiền thục, thiên kim tiểu thư ngàn vàng. Thật sự chính là ép người hiền lành thành một Call Girl mà!
*Call Girl: gái điếm, gái bán dâm, kỹ nữ.
Thẩm Lãng ngồi ở trên cùng ngay giữa trung tâm, lắng nghe trọng thần, đại tướng nói chuyện, còn hắn thì rất ít khi mở miệng.
Một cỗ mùi hương lan tỏa từ bên cạnh truyền tới, Chủng Sư Sư quỳ gối ngồi bên cạnh hắn, chỉ cần Thẩm Lãng uống rượu xong, nàng ngay lập tức châm rượu cho hắn, hơn nữa còn giúp đỡ hắn cắt thịt trên đĩa thành từng miếng nhỏ.
Nội tâm Chủng Sư Sư lúc này chỉ muốn bùng nổ, thế nhưng động tác lại cực kỳ tỉ mỉ.
Đời này chỉ có người khác hầu hạ bà cô này, kể cả nàng có đi Vương Cung, thì Chủng phi cũng phải tự mình cắt trái cây, rót nước cho nàng, thậm chí còn đút trái cây vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Đời này nàng chưa từng hầu hạ cho bất kỳ ai, thế nhưng lúc này nàng phải hầu hạ cái tên mỹ nam Thẩm Lãng này, quả thật chỉ muốn nổ tung.
*Chủng phi: thiếp của vương họ Chủng.
Và điều càng khiến nàng tức giận hơn nữa chính là cái tên Thẩm Lãng này lại nho nhã, lễ phép với nàng.
Người có ý gì đây?? Ngươi không phải là một tên cặn bã sao?? Không phải là một tên lưu manh sao?? Cái tên Thẩm Lãng nhà ngươi không phải nhìn nữ nhân là nhìn từ dưới lên trên, nhìn từ giữa nhìn sang hai bên sao?? Hiện tại người lại biến thành một chính nhân quân tử, lại không nhìn ta bằng ánh mắt lưu manh nữa?? Có ý gì đây?? Ghét bỏ ta sao??
“Trưởng công chúa điện hạ, huyết mạch thật sự là một thứ rất tuyệt vời. Tuy khuôn mặt ngài nhìn có vẻ giống với người phương Tây, nhưng nhìn thoáng qua, ta vẫn có thể nhận ra được ngài mang huyết thống của Khương Li bệ hạ”
Chủng Nghiêu lại tiếp tục nói,
"Sau khi tìm hiểu kỹ càng, tôi nhận ra rằng đồng tử của ngài giống hệt với đồng tử của bệ hạ, một trong triệu người mới có."
Hella kinh ngạc, trưởng công chúa điện hạ, cái danh từ này là đang nói về mình sao??
Nhưng sau khi nghe hết lời nói tiếp theo của Chủng Nghiêu, Hella liền gật đầu nói:
“Chủng Nghiêu đại nhân, ánh mắt của ngài thật phi thường. Sau khi trở lại thế giới phương Đông, ngài là người đầu tiên nhận ra ta và đệ đệ của ta có đôi mắt độc đáo.”
Kế tiếp, Hella đi tới bên cạnh Thẩm Lãng, mở to đôi mắt của mình ra để cho mọi người có thể nhìn rõ đôi mắt của cô và Thẩm Lãng. Con mắt của hai người có khác biệt rất lớn so với người bình thường, nó sâu đậm hơn, cấu tạo và tính lập thể cũng khác so với người thường. Giống như mắt của một số loài động vật vậy, nó sáng hơn và bí ẩn hơn so với mắt con người.
Chủng Sư Sư cẩn thận phân biệt, sau đó kinh hô nói:
“Đúng thật, lúc đó ta đã rất tò mò tại sao ánh mắt của Thẩm Lãng lại khác biệt tới như vậy. Thì ra đôi mắt của hắn quả thật không giống mắt người.”
Cái gì mà không giống mắt người chứ?? Cái từ này mà người cũng có thể nói ra được sao?
“Khụ khụ khụ…”
Chủng Nghiêu bất đắc dĩ ho khan, đối với việc nhờ cậy con gái chấn hưng gia tộc tỏ ra bi quan.
Chủng Sư Sư không chỉ có mâu thuẫn với Kim Mộc Lan, mà còn có mâu thuẫn với Ninh Diễm, và thêm vào đó còn có Trương Xuân Hoa nữa, một người giống như hồ ly tinh bên cạnh Thẩm Lãng bệ hạ. Nữ nhi của hắn ngoài trừ xinh đẹp ra thì chính là chua ngoa, đánh đá và ương ngạch, gần như là hai bàn tay trắng đấu với Trương Xuân Hoa, thế này thì làm sao đấu thắng nổi hồ ly tinh Trương Xuân Hoa kia chứ?
Công chúa Dora nói tiếp:
“Chủ quân, kế tiếp, cuộc chiến giữa chúng ta và Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các sẽ đánh như thế nào đây? Vẫn là đánh ở khu vực săn bắn Thiên Việt này sao ?”
*chủ quân: quận chúa, người chủ, chúa tể.
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
“Có lẽ không. Cuộc chiến giữa ta và Chúc Hồng Tuyết có lẽ giống như trận đấu tay đôi ở phương Tây.”
Công chúa Dora nói:
“Như vậy là tốt nhất.”
Tiếp đó, công chúa Dora định nói rồi lại thôi.
Thẩm Lãng liền nói:
“Muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Công chúa Dora nói:
“Chủ quân, kể từ sau khi quân đoàn Amazon thần phục ngài xong, chúng tôi đã nhận được sự bảo hộ toàn diện từ ngài, thương vong lớn nhất có lẽ cũng chỉ là từ trận tập kích lửa địa ngục của Hỏa Thần giáo kia. Hơn nữa lúc đó ngài còn gần như đã mạo hiểm cả tính mạng của mình để cứu chúng tôi, chúng tôi vô cùng biết ơn vì điều đó. Nhưng chúng tôi là những chiến binh, thứ chúng tôi cần là chiến đấu. Cho dù huấn luyện có khốc liệt tới đâu đi chăng nữa thì cũng không bằng được một trận chiến thật sự. Vì vậy, ngài không cần bảo vệ chúng tôi quá kỹ đâu, hoặc là để chúng tôi chết trên chiến trường, hoặc là để chúng tôi trưởng thành từ chính nó.”
Thẩm Lãng giơ chén rượu lên, hướng về phía Dora mời.
Chủng Sư Sư nói:
“Ngươi nói rất hay, trận đại chiến hôm nay quả thật chấn động lòng người, là một cuộc tàn sát một chiều đúng nghĩa. Nhưng trong lòng ta thì nghĩ, từ nay về sau, trên chiến trường liệu còn chỗ đứng cho những võ sĩ giống như chúng ta hay không? Chúng ta có phải đã quá lạc hậu rồi hay không?? Cảm giác như vậy khiến ta cảm thấy trống rỗng, binh sĩ mà không thể ra sân đánh trận thì có ý nghĩa gì chứ?”
Nghe vậy, Chủng Nghiêu đặt chén rượu xuống bàn, nhìn chằm chằm con gái mình.
Chủng Sư Sư thấy phụ thân nhìn mình như vậy thì sửng sốt, tự hỏi, chẳng lẽ mình nói gì đó sai sao?
Thẩm Lãng nói:
“Công chúa Dora, trận chiến kế tiếp, đó sẽ là một thử thách thực sự đối với chúng ta.”
Đối chiến Huyết Hồn quân, trận chiến quyết định cuối cùng ở thành Thiên Việt.
………..
Tâm trạng mấy ngày hôm nay của dân chúng thủ đô chẳng khác gì những cung bậc đầy sóng gió.
Mấy ngày trước, mấy chục vạn đại quân bao la cuồn cuồn xuôi nam tấn công Thẩm Lãng, lúc đó vô số dân chúng thủ đô thầm nghĩ, không còn hi vọng gì nữa rồi. Quân đội Thẩm Lãng chỉ có 2 vạn quân, có đánh thế nào cũng không đánh lại được 40-50 vạn đại quân kia a!
Sau đó, bọn họ ước lượng thời gian, chờ đợi tin tức về trận chiến. Thủ đô nằm quá gần khu vực săn bắn Thiên Việt, chỉ cách đó có vài chục dặm. Khi chiến đấu diễn ra, tiếng chém giết rung trời vẫn có thể nghe thấy được.
Vì vậy, trong suốt cả ngày hôm đó, dân chúng thủ đô đều căng tai ra lắng nghe tin tức từ phía Nam truyền về.
Kết quả không cần dựng lỗ tai cũng có thể nghe thấy được.
Bùm bùm bùm bùm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc ấy, kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ không dứt, dễ dàng truyền đi vài chục dặm.
Đó là tiếng gì vậy? Tiếng sấm sao? Nhưng vạn dặm xung quanh đây không có mây mà?
Âm thanh này từ trên chiến trường truyền tới sao?
Ngay sau đó, dân chúng thủ đô đã được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng náo loạn: vô số binh sĩ hốt hoảng chạy loạn trở về. Mới đầu chỉ có mấy trăm người, sau đó lên tới hàng nghìn người và cuối cùng thậm chí lên tới mười vạn người, tất cả đều là tháo chạy.
Chuyện gì vậy? Mới bắt đầu chiến đấu sao đã tháo chạy rồi? Chẳng lẽ Thẩm Lãng đã chiến thắng?? Không thể nào??
Hiển nhiên, không ai cho rằng đội quân tháo chạy kia là của Thẩm lãng, bởi vì tổng số quân lính của hắn cũng chỉ có 2 vạn, mà trong khi số lượng binh lính tháo chạy này đã vượt quá 10 vạn.
Cuối cùng, khi Chúc Nhung dẫn theo mấy vạn quân trở về thủ đô, lúc này tất cả mọi người đều biết rằng Thẩm Lãng đã thắng lợi.
Lý do là vì chi quân đội này của Chúc Nhung mang theo mấy ngàn thương binh, vô số người trên người còn dính đầy máu, và trông rất là ủ rũ, mất tinh thần. Hoàn toàn là biểu hiện điển hình của kẻ bại trận.
Trong nháy mắt, tất cả người dân trong thủ đô đều trở nên phấn khích, thậm chí có người còn không thể tin được.
Thẩm Lãng chỉ có 2 vạn quân, vậy mà chỉ trong vòng chưa đầy một ngày đã đánh bại hơn 40 vạn quân, hắn???... Hắn làm như thế nào được vậy??
Thật không thể tin được! Lúc trước, khi hắn còn ở rể, hắn đã sáng tạo ra kỳ tích, khi còn làm sủng thần của Tương vương, hắn cũng tạo ra kỳ tích. Giờ đây khi hắn đã xưng đế rồi, thế mà vẫn có thể tạo ra kỳ thích?? Quả thực quá trâu bò rồi.
*sủng thần: quan lại được vua yêu quý, nuông chiều.
Bất quá, vạn dân thủ đô cũng chỉ dám phấn khích ở trong lòng, không dám hò reo thành tiếng. Bởi vì mọi người biết rằng, chiến tranh còn chưa có kết thúc. Đội quan hùng mạnh nhất, Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các còn chưa có xuất động!
……
Bên trong vương cung, Tương Vương - Ninh Thiệu gần như hoài nghi nhân sinh, hoàn toàn không thể tin vào tai mình.
“Thua? Chưa tới một ngày mà đã thua sạch?”
“Các ngươi đánh đấm kiểu gì vậy?? Bốn mươi mấy vạn đại quân a, thế mà còn không đánh nổi 2 vạn đại quân??”
Công chúa Ninh La nói:
“Sai, là thời gian nửa ngày. Và chúng ta không phải là không đánh lại được 2 vạn quân kia, mà là từ đầu tới cuối không có chạm được vào quân địch, ngay tới cả một đao cũng không có chém được, một mũi tên cũng không có bắn được đã thua.”
Ninh Thiệu nghe mà lảo đảo, ngã ngồi lại ngai vàng của mình. Chuyện này thực sự đã phá vỡ nhận thức của hắn.
Cái thế giới này đến tột cùng bị cái gì vậy? Bốn mươi vạn đại quân không có đánh lại được 2 vạn quân, thậm chí còn không có chạm được tới quân địch??
Thế giới này không nên có những kẻ nghịch thiên như vậy a?? Đáng lẽ hắn nên chết sớm mới đúng!!
Trong phòng, 3 người Ninh Dực, Ninh La, Ninh Thiệu im lặng, không có phát ra tiếng động. Trận đại quyết chiến thành Thiên Việt này quyết định đến cả vận mệnh phương Nam, chuyện này họ thậm chí còn không quan tâm tới, thế nhưng ít nhất nó cũng quyết định số phận của ba người bọn họ.
Một lúc lâu sau, Tương Vương – Ninh Thiệu hỏi:
“Vô Tranh sư thúc, kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?”
Vô Tranh đại sư của Thông Thiên tự nói:
“Kế tiếp có lẽ phải hoàn toàn dựa hết vào Huyết Hồn quân của Chúc Hồng Tuyết rồi.”
Ninh Thiệu lại hỏi:
“Chúc Hồng Tuyết và Thẩm Lãng đánh nhau, kết quả sẽ như thế nào?”
Vô Tranh đại sư nói:
“Nếu như Thẩm Lãng chỉ sử dụng ra những món vũ khí bí mật mà ngày hôm nay hắn đã trưng ra, hắn chắc chắn sẽ thua, không thể nghi ngờ. Đối mặt với Huyết Hồn quân, sẽ không có bất kỳ sức hoàn trả nào.”
Ninh Thiệu lại hỏi:
“Huyết Hồn quân có thật sự mạnh như vậy không?”
Vô Tranh đại sư nói:
“So với ta còn mạnh hơn, áo giáo cứng cáp không thể xuyên thủng, đại bác của Thẩm Lãng cũng không thể làm gì được. Bọn họ còn sở hữu vũ khí thượng cổ nghịch thiên, nếu để cho Huyết Hồn quân khai hỏa, quân đội Thẩm Lãng còn chưa chống đỡ được một khắc đồng hồ đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Nhưng…. Nếu như Thẩm Lãng có những món vũ khí bí mật khác, vậy thì mọi chuyện sẽ khác.”
“Kế tiếp, hết thảy mọi thứ tạm thời không có quan hệ gì với chúng ta nữa, võ đài đã không còn thuộc về chúng ta, mà thuộc về hai người Thẩm Lãng và Chúc Hồng Tuyết.”
“Hai người này mới thực sự là trận chiến cuối cùng ở thành Thiên Việt, quyết định vận mệnh của vô số người!”
……………