Thư Đình Ngọc của Ẩn Nguyên hội có phải khoác lác quá không vậy? Thiết Huyết quân của hắn có thể chống đỡ được lựu pháo của đại bác Thẩm Lãng sao?
Kì thực, hắn cũng không có khoác lác, bởi vì Thiết huyết quân thật sự chống đỡ được thật. Lý do là vì trên người mỗi một võ sĩ Thiết Huyết quân đều mặc cho mình một áo giáp thép vô cùng cứng cáp, hiển nhiên áo giáp này so với áo giáp của Thiên Nhai Hải Các vẫn còn kém xa nhiều.
Áo giáp của quân đoàn Thiết Huyết quân gần như giống hệt với áo giáp của quân đoàn Niết Bàn quân, quân đoàn đệ nhất của Thẩm Lãng. Áo giáp này cũng được làm từ thép và nặng không quá 80 kg. Thế này đã là trâu bò rồi, đủ để chống lại hầu hết các mũi tên.
Mà áo giáp của Thiên Nhai Hải Các thì hoàn toàn khiến cho người ta tuyệt vọng. Đó chính là đao thương bất nhập. Thậm chí một thanh đao nặng 180 kg còn không thể chém xuyên qua nó, nguyên nhân là vì bọn họ đã dùng một loại hợp kim bí mật để chế tạo ra nó.
Trên thực tế, áo giáp thép của Thiết Huyết quân cũng không thể nào ngăn cản được lựu pháo của Thẩm Lãng ở cự ly gần, nhưng ở khoảng cách hơn 10 m, nó vẫn có thể chặn lại được. Và tốc độ chạy của quân đoàn Thiết Huyết quân này rất nhanh. Mỗi giây họ có thể chạy được 10 thước. Cho nên kể cả tiến vào phạm vi sát thương của lựu pháo rồi thì cũng chỉ mất vài giây là đã lao tới trước hàng rào rồi, cùng lắm thì cũng chỉ bị một đợt tấn công mà thôi.
Trên người tăng binh siêu cấp của Thông Thiên Tự cũng không có bất kỳ áo giáp nào chống đao thương chọc thủng, vậy họ làm cách nào để ngăn cản lại cơn mưa bi sắt của lựu pháo kia đây?
Chuyện này càng thêm dễ.
Vũ khí của những tăng binh này là một thanh đao siêu cấp dài 1m8. Tuyệt chiêu của họ có phần tương tự giống với Cừu Yêu Nhi, quay tròn 360 độ giống như cánh quạt điện.
Hai tay của họ cầm lấy cán đao dài 1m8 và xoay tròn thật nhanh. Và tốc độ xoay của họ vượt qua mấy chục cái mỗi giây. Nó thực sự đã vượt qua tốc độ cực hạn của con người. Bọn họ dùng chân khí để quay đại đao, phải nói là họ giống như một chiếc quạt điện siêu tốc độ vậy.
Chưa hết, chiến đao của những tăng binh siêu cấp này còn là chế tạo đặc biệt nữa. Thời điểm chúng xoay tròn thật nhanh còn có thể phóng thích ra lực ly tâm điện từ mạnh mẽ. Bất kỳ mũi tên nào bắn tới đều ngay lập tức bị vứt ra ngoài trước khi chúng kịp tới gần những tăng nhân này. Lựu pháo của Thẩm Lãng cũng không ngoại lệ. Cho nên cho dù có là mưa tên, bão bi sắt cũng không mảy may làm xây xước bọn họ.
Đây chính là quân đoàn bí mật siêu thoát thế lực, so với quân đội bình thường mà nói nó đã vượt xa về chất, căn bản không thể nào sánh nổi.
Vì vậy phán đoán của Khổ Nạn Đầu Đà là hoàn toàn chính xác.
Ẩn Nguyên hội cũng biết Thiết Huyết quân của họ hơn Niết Bàn quân của Thẩm Lãng, đại khái lực chiến đấu tầm ngang bằng với quân đoàn Amazon của Thẩm Lãng, có yếu thì cũng yếu hơn xí xiu.
Mà tăng binh siêu cấp của Thông Thiên tự, lực chiến đấu của bọn họ hơn xa quân đoàn Amazon.
*Khổ nạn đầu đà: Đầu đà là nhà sư đi khuất thực, khổ nạn: là gian khổ
………….
“Bùm bùm bùm bùm…..”
Hàng trăm khẩu pháo nòng trơn vẫn đang bắn phá một cách điên cuồng, điên cuồng đồ sát. Khoảng cách 50 phía trước hàng rào, thi thể chất đống lấp kín cả hàng rào.
Quân đội của gia tộc học Chúc suy cho cùng cũng không phải là không có sợ hãi. Bọn họ bị cảnh tượng đồ sát trước mắt doạ cho sợ, thế xung phong dần dần dừng lại. Dù sao thì thân xác bọn họ cũng là máu thịt, cũng không phải là làm bằng sắt thép. Cho nên cũng không thể xuyên qua giải đất chết chóc được hình thành từ cơn bão bi sắt kia.
Công chúa Ninh La và bá tước trị an Triệu Trọng kể cả có nghiêm khắc, điên cuồng tới đâu thì cũng không thể nào khống chế được quân đội của họ. Quân đội của họ đã bị thương vong vô số, còn thừa lại cũng không còn nhiều lắm, nhìn cơn bão bi sắt cùng mưa tên ở trước mặt, họ không sao ngăn lại được nỗi sợ hãi ở trong lòng, vội vàng tản ra hai bên, liều mạng chạy trốn về phía Nam và phía Bắc.
Sau đội quân của công chúa Ninh La và bá tước trị an Triệu Trọng chính là 10 vạn đại quân tiếp viện của Ninh Kỳ. Chi quân đội này ngay từ ban đầu đã muốn khai chiến với Thẩm Lãng rồi.
Thế nhưng bọn họ vừa mới xông vào bên trong phạm vi mấy trăm mét xong liền bị cơn bão bi sắt của Thẩm Lãng tập kích, ngay lập tức bị doạ cho sợ ngây người.
Chiến trường này quá rộng lớn, trừ phi bạn đứng ở trên trạm quan sát trung lưu thì mới thấy hết được cuộc chiến này thảm thiết như thế nào, có thể nhìn thấy rõ được vô số người bị cơn bão bi sắt đồ sát. Bình thường phạm vi nhìn của binh sĩ có hạn, cái họ nhìn thấy cũng chỉ là đầu người đen thùi lùi ở phía trước, thậm chí còn không nhìn thấy cảnh tượng người phía trước bị đồ sát, bằng không sụp đổ còn nhanh hơn nữa.
Mà lúc này, 10 vạn đại quân của Ninh Kỳ vừa mới tiến vào đã bị đại bác của Thẩm Lãng bắn cho hoa mắt chóng mặt, lại thấy thi thể chi chít ở phía trước, rồi lại thấy quân đội ở phía trước thi nhau liều mạng chạy trốn.
Không nói hai lời, chi quân đội này cũng trực tiếp bỏ chạy, cũng chạy theo hai hướng Nam, Bắc. Đa phần mọi người chạy trốn về hướng thủ đô ở phía Bắc.
Vừa chạy vừa cảm thấy kích thích, Thẩm Lãng bệ hạ lợi hại như vậy sao? Trận chiến này xem ra khó nói rồi đây.
Mà đại bác của Thẩm Lãng lúc này cũng tạm thời ngừng bắn, không phải bởi vì nòng quá nóng, mà là không muốn đồ sát nhóm người trước mắt này.
Chủng Sư Sư đứng trên hàng rào gỗ nhìn thấy một màn này không khỏi thở phào một hơi.
Ninh Kỳ dù sao cũng là tỷ phu của nàng, hơn nữa còn là biểu ca của nàng. Hiển nhiên nàng không muốn đối mặt với hắn trên chiến trường. Hơn nữa gia tộc bọn họ quen biết đã lâu, và gia tộc nàng vẫn luôn hiệu trung, giúp đỡ Ninh Kỳ.
*tỷ phu: anh rể.
*biểu ca: anh họ (một số vùng ở Trung Quốc, biểu ca có thể lấy được biểu muội)
Mà lúc này nội tâm của Ninh Kỳ cực kỳ biệt khuất.
Hơn 2 năm qua, ngày nào cũng như ngày nào, Ninh Dự đều cảm thấy rất là khó chịu và uỷ khuất, giống như kiểu mất đi tinh thần vậy. Lý do là vì hắn đã mất đi phương hướng.
Lần này, vốn hắn nghĩ rằng mình sẽ dốc toàn lực đánh một trận với Thẩm Lãng, sau đó mặc cho số phận. Ai mà ngờ rằng quân đội của hắn còn xuống tinh thần hơn so với kì vọng của hắn. Hắn đã mê mang rồi, quân đội của hắn còn mê mang, mờ mịt hơn. Gần như vừa mới nhìn thấy đạn của Thẩm Lãng, bọn chúng liền lập tức quay đầu bỏ chạy.
Sau khi thầm chửi rủa mấy tiếng trong lòng, hắn cũng vội vàng chạy theo. Đây không phải là hắn ham sống bỏ của chạy lấy người đâu, mà là hắn muốn chạy theo đội quân tán loạn kia, để tập hợp họ lại, tránh cho việc đã thua rồi còn biến thành quân lính tản mạn. Dù sao thì mấy viên đạn kia cũng có làm hắn bị thương đâu.
*quân lính tản mạn: lính mất người chỉ huy.
Chúc Nhung nhìn thấy mà chỉ biết thở dài ở trong lòng. Dù sao thì tâm người trong thiên hạ hướng về họ Khương chứ không phải họ Cơ. Nếu như có thể thuận lợi chiến một trận không tồi mà nói, nếu như quân đội dưới trướng Ninh Kỳ hoàn toàn nguyện ý xông lên chém giết mà nói, thì cũng không tới nỗi đại bác của Thẩm Lãng thể hiện ra được sự hung mãnh giống như vậy. Nhưng lúc này bọn họ nguyện ý đi chịu chết sao, nguyện ý mới là lạ đó.
Cũng may, ngay từ đầu, trong trận chiến này, hắn cũng không có kỳ vọng bao nhiêu về chuyện mấy chục vạn đại quân bình thường này có thể làm nên chuyện, có chăng thì cũng chỉ đi làm pháo hôi mà thôi.
Sau khi 10 vạn đại quân của Ninh Kỳ chạy thục mạng xong, trên chiến trường lúc này chỉ còn lại 10 vạn đại quân của Trương Triệu, cùng với đó là 3 vạn đại quân của Ẩn Nguyên hội và Thông Thiên tự.
Cũng vì đại quân tháo chạy, nên trận chiến này nhìn thì có vẻ đi tới hồi kết rồi đó. Thế nhưng ngược lại là đằng khác, lúc này mới chân chính bước vào đỉnh điểm của trận chiến.
Cứ như vậy một cảnh tượng cực kỳ ấn tượng xuất hiện.
Vốn là 10 vạn đại quân của Trương Triệu xung phong đang ở tuyến đầu tiên, nhưng do 2 vạn Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội có tốc độ quá nhanh. Mà đội quân này lại lựa chọn dùng trận hình lưỡi lê, 2 vạn người hoá thành 20 cái lưỡi lê khổng lồ, cho nên dễ dàng đâm sâu vào trong đại quân của Trương Triệu.
Mười vạn đại quân của Trương Triệu mặc áo giáp màu xám tro, còn Thiết Huyết quân thì lại mặc áo giáp màu trắng, sự đối lập tương phản rõ rệt này, khiến cho lưỡi lê khổng lồ càng thêm sáng loáng hơn.
Tốc độ của đội quân này nhanh còn chưa nói, quan trọng nhất vẫn là đội quân này rất chỉnh tề và có trật tự. Hai vạn người giống như một thể thống nhất, tạo thành hình lưỡi lê không hề rối loạn, so với đội cầm kỳ của đại hội thể dục thể thao nào đó còn chỉnh tề hơn.
Lúc đầu họ chạy rất nhanh, chạy với tốc độ 10m/s, nhưng sau khi xông vào đại quân của Trương Triệu xong, tốc độ của họ liền chậm lại, lý do là vì họ còn phải ẩn nấp trong đại quân của Trương Triệu nữa.
Cũng chính vì lý do này mà 10 vạn đại quân của Trương Triệu nhìn họ với vẻ mặt quái dị. Bọn họ vừa chạy vừa nhìn Thiết Huyết quân ở bên cạnh, trong lòng thầm cảm khái không thôi, người so với người đúng là tức chết quá đi mà, trên cái thế giới này vẫn còn đội quân tinh nhuệ tới như vậy sao?
Một đội quân với áo giáp trắng chắc chắn, lưng đeo cung tên và túi tên siêu cấp, bên hông còn có thanh loan đao, trên tay còn cầm thanh đao lớn.
Này là mang nặng bao nhiêu kg a?? Đổi lại là những đội quân khác gần như không thể di chuyển nổi, mà bọn họ thì vẫn chạy băng băng, không khác gì một tia chớp.
Chỉ cần đến gần khoảng cách 300m, 2 vạn Thiết Huyết quân này liền sẽ tiến vào trạng thái cuồng xạ, vừa chạy, vừa bắn tên. Mà một khi xông tới được trước hàng rào gỗ kia, vậy thì kẻ địch xong đời rồi, thanh đao lớn trong tay bọn họ liền dễ dàng đem hàng rào gỗ mỏng manh kia chém nát vụn.
Sau khi Trương Triệu nhìn thấy chi quân đội này xong, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Một khi đội quân siêu thoát thế lực này xuất kích, vậy thì nhiệm vụ của họ cũng kết thúc rồi. Có lẽ Niết Bàn quân của Thẩm Lãng còn chưa chắc đã mạnh bằng Thiết Huyết quân này.
Trên trạm quan sát trung lưu, Thư Đình Ngọc nhìn cảnh tượng này mà thở phào ra một hơi, sau đó nói với Chúc Nhung:
“Chúc tổng đốc, giết gà không cần dùng tới dao mổ trâu, chúng ta cũng không cần phải dùng tới Huyết Hôn quân của đại nhân Chúc Hồng Tuyết đâu. Dựa vào Thiết Huyết quân của ta cũng có thể đem quân đội của Thẩm Lãng chém tận giết tuyệt. Trận chiến ngày hôm nay, Huyết Hồn quân chúng ta sẽ rửa sạch mối nhục cũ, phải cho mọi người thấy, trận thua tan tác ở thành Nộ Triều không phải là do chúng ta yếu, mà là do sâu độc của Phật Sơn hãm hại.”
*tổng đốc: thống đốc, quan toàn quyền.
Chả trách Thư Đình Ngọc lần này lại có lòng tin lớn tới như vậy, nguyên nhân là vì Huyết Hồn quân quả thật rất mạnh. Nếu tình hình hiện tại cứ tiếp tục phát triển, không lâu nữa màn biểu diễn của Thiết Huyết quân sẽ bắt đầu. Sau khi tiến vào phạm vi 300m, Thiết Huyết quân sẽ phản kích. Xông tới được trước hàng rào gỗ, Thiết Huyết quân sẽ chiến thắng.
Thư Đình Ngọc cười nói:
“Vô Tranh đại sư, 1 vạn tăng binh Thông Thiên tự của ngài có lẽ cũng không cần thiết phải ra trận nữa đâu. Quân đội của ngài còn mạnh hơn cả tôi, không nhất thiết phải quá coi trọng Thẩm Lãng. Chẳng trách, Chúc Hồng Tuyết đại nhân ngay cả ra trận cũng không muốn ra, bởi vì ngài ấy đã sớm đoán được kết quả.”
Chúc Nhung nghe mà chỉ cười một cái, cũng không nói lời nào.
…..
Tiết tấu trên chiến trường lúc này phảng phất như chậm lại, giống như kiểu đang chờ 10 vạn đại quân của Ninh Kỳ kia tháo chạy cho xong, đỡ vướng tay vướng chân vậy.
Mà 10 vạn đại quân của Trương Triệu lúc này cũng không còn rối loạn nữa, đã tập hợp thành đội hình chỉnh tề, chậm chạp tiến quân. Bởi vì họ biết sứ mạng mình lúc này đã thay đổi, tấn công Thẩm Lãng không còn là đội quân bình thường như bọn họ có thể làm được, mà là Thiết Huyết quân. Chính vì lý do này, nhiệm vụ quan trọng nhất của họ lúc này chính là giấu diếm cho Thiết Huyết quân.
Mà lúc này, đại bác của Thẩm Lãng cũng hoàn toàn dừng bắn lại, lặng lẽ nhìn mười mấy vạn đại quân của đối phương tiến sát lại gần.
2000m!
Trên trạm quan sát cờ bay phấp phới báo hiệu khoảng cách quân địch cho mọi người biết.
Thẩm Lãng nhìn 13 vạn đại quân của quân địch mà cảm thán không thôi, thật là chỉnh tề a, phảng phất giống như một khối vậy, so với lúc trước điên cuồng xung phong mà nói lúc này hoàn toàn khác biệt.
….
Chủng Sư Sư lại một lần nữa rút chiến đao ra, quay sang nhìn ca ca bên cạnh mình nháy mắt, đến phiên chúng ta chiến đấu rồi. Đại bác của Thẩm Lãng mặc dù lợi hại, thế nhưng cũng không làm gì được đội quân của Ẩn Nguyên hội và Thông Thiên tự a!
“Rầm rập rầm rập!”
Mười mấy vạn đại quân, mười mấy trận hình hình vuông, bước đi ngay ngắn chỉnh tề, vang vọng cả trời đất. Ngay cả rượu đỏ trước mặt của Thẩm Lãng cũng bị chấn động, rung chấn từng hồi.
1900m, người múa cờ thông báo khoảng cách.
Người điều khiển đại bác không thể nào đo được khoảng cách trước mắt, bởi vì họ không thể nào nhìn thấy được toàn cảnh địch nhân, chỉ có thể căn cứ theo mệnh lệnh để bắn đại bác.
1800m, 1700m!
Hella nhìn về phía Thẩm Lãng, khoảng cách này đã có thể khai hoả. Súng trái phá (1) nòng trơn hoàn toàn có thể bắn tới ở khoảng cách này, nhưng Thẩm Lãng vẫn như cũ không có lên tiếng. Hắn muốn chờ địch nhân tiến gần hơn chút nữa. Hơn nữa 100 trăm khẩu súng trái phá đã được đặt vào vị trí , khoảng cách bắn là tầm 1500m, đây là khoảng cách súng trái phá đã được dự tính sẵn, muốn bắn xa hơn phải thêm thuốc nổ, muốn bắn gần hơn thì phải giảm thuốc nổ đi.
1600m, 1500m!
Lúc quân địch chính thức tiến vào khoảng cách tấn công này, Thẩm Lãng đột nhiên phất tay.
Nhất thời, mười mấy người múa cờ trên trạm quan sát liền vẫy vẫy cờ trong tay.
“Bệ hạ có chỉ, nổ súng!”
“Nổ súng!”
“Nổ súng!”
Sau đó là 100 khẩu súng trái phá chưa bao giờ được sử dụng bắt đầu khai hoả mãnh liệt.
“Bùm ….bùm… bùm… bùm…”
“Chiu chiu chiu chíu….”
Một trăm viên lựu đạn gào thét mà ra, tốc độ kinh người chưa từng thấy, giống như tia chớp một loại vậy, gần như vẽ ra một đường thẳng trong không khí, xé nát không khí, phát ra từng đợt âm thanh chói tai.
Ngắn ngủi chỉ 3 giây đồng hồ, những viên đạn pháo này đã xuất hiện dày đặc trên bầu trời đối phương và dồn dập rơi xuống.
Sau đó chính là một màn long trời lở đất.
“Bùm bùm bùm bùm bùm….”
Điên cuồng nổ tung, trăm đoá hoa lửa thi nhau nở rộ.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, vang tận chân trời.
Trận hình hình vuông của quân địch vô cùng chỉnh tề, vô cùng hoành tráng, vào lúc cứ như vậy bị rạn nứt ra.
Vô số quân địch còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị nổ cho tan xương nát thịt. Thậm chí còn không tìm thấy nổi một cỗ thi thể hoàn chỉnh.
Đó là còn hạnh phúc chán đó, thảm cảnh hơn chính là những người bị nổ bay ra ngoài, nổ cho tay chân đứt lìa bay loạn, trơ mắt nhìn tay chân mình mà không thể làm được gì.
Vô số quân địch giống như bù nhìn đột nhiên bị quẳng lên giữa không trung, máu tươi điên cuồng chảy ra, tiếp đó, xương sườn gãy lìa, lục phủ ngũ tạng tan nát, sau đó rơi xuống đất chết thảm.
Đây mới thực sự là tru diệt, so với lúc trước, cơn bão bi sắt kia có tính là gì??
Cỡ nòng hoàn mỹ nhất dành cho súng trái phá là bao nhiêu?
155 millimet, đây là con số mà lịch sử trên Trái Đất đã nói cho Thẩm Lãng biết, Liên Xô cũ đã thử qua các loại cỡ nòng dành cho súng trái phá, cuối cùng phát hiện ra 155 millimet là cỡ nòng hoàn hảo nhất, thăng bằng nhất, uy lực lại lớn, trọng lượng cũng không quá nặng.
Nhưng Thẩm Lãng sau khi cân nhắc thật lâu, cuối cùng lựa chọn cỡ nòng 122 millimet và hiển nhiên 100 khẩu súng trái phá của hắn toàn bộ đều dùng cỡ nòng này.
Đạn dành cho cỡ nòng 122 millimet của súng trái phá nặng tầm 23kg, diện tích sát thương tầm 600m vuông, so với các khẩu pháo cùng loại trên Trái Đất thấp hơn 30%, nhưng con số này Thẩm Lãng đã rất là hài lòng rồi. Một quả đạn pháo diện tích sát thương là 600 m vuông, vậy 100 quả chính là 6 vạn mét vuông.
Kết hợp với thuốc nổ uy lực kinh người, cộng thêm với đó là những mảnh đạn bay ngang kinh khủng kia, thì mỗi một phát bắn nổ tung sau, bên trong phạm vi 600m vuông kia không chết thì cũng tàn phế.
Phải cảm ơn quân địch không quá hiểu rõ về loại vũ khí súng trái phá này, thời điểm tấn công còn lấy trận hình hình vuông, di chuyển một cách chỉnh tề nữa chứ!! Lúc đầu Thẩm Lãng còn e ngại bắn không được chính xác, số lượng thương vong không có lớn, nhưng sau đợt pháo kích đầu tiên, quân số thương vong của đối phương đã vượt qua con số 4000.
…….
* Súng trái phá: hay còn gọi là lựu pháo, súng bắn đại trái phá, Howitzer, là một trong bốn loại hỏa pháo cơ bản của pháo binh. Đường đạn vòng cung, với góc nòng pháo 45° và tầm bắn đến vài chục km, cho phép xạ thủ lựu pháo không cần nhìn trực tiếp mục tiêu mà vẫn có thể tấn công địa điểm nằm khuất sau vật cản hay ở vị trí rất xa.
Trên trạm quan sát trung lưu bên phía quân địch, vào lúc Thẩm Lãng hạ lệnh khai hỏa khi mà đội quân của Chúc Nhung mới chỉ tiến sâu vào được có 1500m, Chúc Nhung liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Và hắn đã nhìn thấy một màn không thể tin được. Từ độ cao này hắn có thể nhìn thấy rất rõ, sau khi hơn 100 bông hoa lửa kia nổ tung xong, mười mấy vạn đại quân chỉnh tề của hắn trong nháy mắt hỗn loạn. Cả thiên địa lúc này giống như chỉ còn lại tiếng nổ tung.
Sau khi bụi mù tản đi, hàng ngũ chỉnh tề kia liền có hơn một trăm lỗ hổng lớn, kèm theo đó là vô số thi thể không trọn vẹn.
Mà Thư Đình Ngọc lúc này da đầu từng đợt tê dại. Thiết Huyết quân của hắn vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng cũng không tài nào gánh được uy lực khổng lồ của đạn pháo kia.
Sau khi trúng phải đạn pháo của Thẩm Lãng, người có vận khí tốt thì trực tiếp bị thổi bay ra ngoài, sau đó rơi xuống đất hộc máu, gãy mất mấy cái xương. Mà người không có được vận khí tốt thì bị mảnh đạn găm vào mắt, bắn vào cổ, trực tiếp mất mạng.
Những mảnh đạn này cũng quá kinh người quá đi, một khi bị bắn trúng, nó gần như cắt sâu vào trong cơ thể tới nửa thước.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Chúc Nhung, kế tiếp phải làm gì đây?
Chúc Nhung run rẩy từng đợt, quả nhiên Thẩm Lãng có vũ khí bí mật cường đại, mạnh mẽ, có lực sát thương khủng khiếp tới như vậy. Ở khoảng cách 1500m vẫn có thể tru diệt được đối phương.
Chúc Nhung không phải không biết gì về những món vũ khí thượng cổ, hắn biết có những chiếc nỏ thượng cổ siêu cấp mạnh mẽ có thể bắn ra mũi tên từ cách đó 2-3000 thước, với độ chính xác vô cùng cao. Thế nhưng những chiếc nỏ này lại có hình dạng vô cùng lớn và mỗi mũi tên đều vô cùng quý giá. Quan trọng nhất là nó cũng có lực xuyên thấu kinh người, cũng có nổ tung, thế nhưng uy lực cũng không có dọa người giống như một màn trước mắt này.
*Vũ khí thượng cổ: vũ khí cổ xưa.
“Xung phong… xung phong, tách ra xung phong!”
Chúc Nhung lớn tiếng hạ lệnh.
Thậm chí không đợi hắn ra mệnh lệnh, mười vạn đại quân dưới trướng Trương Triệu cũng đã tách nhau ra, Thiết Huyết quân của Ân Nguyên hội cũng tách nhau ra.
Chiến trường lại một lần nữa khôi phục lại bộ dạng lúc trước, mười mấy vạn đại quân chạy trốn hỗn loạn về phía doanh trại của Thẩm Lãng giống như dã thú.
Chín giây, cũng chỉ là chín giây. Tốc độ bắn này chậm hơn một nửa so với pháo binh hiện đại, thế nhưng đã đủ dùng.
Vòng pháo kích thứ hai lại bắt đầu.
“Bùm bùm bùm bùm….”
Hơn một trăm quả lựu đạn lại một lần nữa bắn vào đầu quân địch, một lần nữa điên cuồng nổ tung, một lần nữa thịt nát xương tan, thi thể bay đầy đường.
“Xông lên, xông lên, xông lên!”
Trương Triệu điên cuồng hét lớn.
Mười vạn đại quân gia tộc họ Chúc cúi đầu liều mạng xông về phía trước. Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội giống như lúc trước ẩn mình trong đại quân này, cố gắng giảm bớt thương vong xuống mức thấp nhất. Mà tăng binh Thông Thiên tự ở phía sau đại quân này có thương vong vô cùng nhỏ.
“Bùm bùm bùm….”
“Bùm bùm bùm….”
Vòng thứ 3, vòng thứ 3, vòng thứ 5…..
Dù sao, Quân đội gia tộc Chúc thị cũng chỉ là một quân đội bình thường, cũng không phải làm bằng sắt thép, sau 8 đợt pháo kích, thương vong của họ đã đạt tới một con số kinh người, hơn 1 vạn người, tinh thần hoàn toàn sụp đổ.
Nếu như chiến đấu bình thường, bọn họ có thể chịu đựng được con số thương vong còn lớn hơn thế này nữa. Thế nhưng cuộc chiến trước mắt này quá ư là kinh khủng đi, cách xa mấy dặm, thế nhưng vẫn như cũ bị vũ khí của Thẩm Lãng đánh tới. Mà một khi bị đánh trúng liền trực tiếp chết không toàn thây.
Binh sĩ của họ cho dù có dũng cảm hơn nữa thì cũng không thể nào chịu đựng được, chịu đựng cái vũ khí khủng khiếp này. Đây quả thực chính là Lôi đình oanh kích, quả thực chính là Lôi Thần chi nộ mà!!
*Lôi thần chi nộ: cơn giận dữ của Lôi thần.
Hơn nữa, kể cả những binh sĩ này không có bị oanh trúng, cũng sẽ bị tiếng nổ vang này làm cho sợ mất mật. Tiếng nổ vang vang lên từng đợt từng đợt bên tai. Âm thanh gì cũng không nghe thấy được, thậm chí đưa bàn tay ra chính là hình ảnh bàn tay dính đầy máu.
Lúc này kể cả Trương Triệu có liều mạng hô lớn, cho dù tướng lĩnh dưới trướng hắn có liều mạng đôn đốc tác chiến thì cũng không sao ngăn được quân đội của hắn tan vỡ.
Hơn 8 vạn đại quân cứ như vậy bỏ chạy tứ phía, không chỉ trốn chạy về phía Nam và phía Bắc, mà còn chạy cả về phía sau nữa.
Kêu khóc hãi hùng, chim thú chạy tán loạn.
…………
Sau khi đại quân của Trương Triệu bỏ trốn, Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội và quân đoàn tăng binh siêu cấp của Thông Thiên tự liền mất đi chỗ ẩn núp, trực tiếp bị pháo binh của Thẩm Lãng công kích.
Bất quá, Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội cũng không có vì vậy mà giảm tốc độ lại, vẫn là băng băng chạy như điên.
“Xung phong!”
Sau một tiếng ra lệnh, một vạn Thiết Huyết quân còn dư thi nhau phân tán ra, nhanh chóng lao về phía hàng rào gỗ cách đó mười mấy dặm.
Ngay cả vào lúc như thế này, ngay cả mang trên người nhiều đồ vật nặng tới như vậy, bọn họ vẫn chạy nhanh với một tốc độ đáng kinh ngạc, 7m/s.
Quả thật, Thiết Huyết quân so với Niết Bàn quân còn muốn mạnh mẽ hơn.
Tốc độ nhanh như vậy, đội hình còn phân tán ra, đây đối với Thẩm Lãng mà nói chính là bất lợi. Một trăm khẩu pháo của hắn cũng không bao trùm hết được.
Nhưng…..
Đợt khai hỏa tiếp theo cũng không phải là một trăm khẩu pháo, mà là 500 khẩu pháo. 400 khẩu pháo nòng trơn kia cũng khai hỏa. Đạn bắn ra toàn là lựu đạn.
Phóng nòng trơn bắn không được xa, tốc độ bay của đạn cũng vô cùng chậm, độ chính xác lại không cao, lượng thuốc nổ cũng không nhiều, kém xa so với súng trái phá.
Thế nhưng lúc này, quan trọng chính là hỏa lực bao trùm. 500 khẩu pháo này đủ để ném bom rải khắp chiến trường rộng mười dặm.
“Bùm bùm bùm bùm…”
Mỗi một lần bắn, 500 khẩu pháo liền điên cuồng oanh tạc. Phạm vi sát thương đạt tới một con số kinh người, 200.000 m2. Ở trong cái phạm vi này, dù Thiết Huyết quân có mạnh mẽ tới đâu đi chăng nữa thì cũng khó lòng tránh khỏi.
*200.000 = 20 vạn.
Đứng trên trạm quan sát, Thư Đình Ngọc âm thầm rỉ máu trong tim. Thiết Huyết quân của hắn vô cùng dũng mãnh, ở trong khói lửa, bom đạn như mưa trút xuống kia vẫn mạo hiểm bất chấp điên cuồng xông về phía trước.
Tốc độ của bọn họ vẫn như cũ rất nhanh, với khoảng cách một ngàn thước kia, cùng lắm thì mất 4 phút họ liền có thể chạy tới.
Thế nhưng 4 phút này, cũng đủ để đội quân của Thẩm Lãng bắn được 20 đợt (vòng) pháo kích. Hơn 10.000 quả pháo từ trên trời như mưa trút xuống.
Đạn bắn ra cũng không phải là đạn bi sắt, mà là lựu đạn (đạn tung tóe). Uy lực lớn thì lực sát thương của nó cũng phải vượt qua 600m2 , mà uy lực nhỏ thì cũng tầm phải 200 m2.
Thư Đình Ngọc trơ mắt nhìn quân đội mình hết lần này đến lần khác bị thổi bay, sau đó lại đứng dậy, lại một lần nữa xông về phía trước.
Thiết Huyết quân của hắn quả thật vô cùng dũng cảm, vô cùng mạnh mẽ. Đại đa số binh sĩ đều là sống sót sau mấy lần bị thổi bay. Lục phủ ngũ tạng bị bắn cho lộn tùng phèo, hộc cả máu thế nhưng vẫn như cũ đứng dậy, xông về phía trước. Xương có bị bắn cho đứt lìa, cũng bỏ qua, cũng vẫn như cũ xông về phía trước.
Vốn khoảng cách này chỉ cần 4 phút là có thể vượt qua, thế nhưng bị pháo kích Thẩm Lãng chặn lại, biến thành 8 phút, 10 phút, rồi 15 phút.
Mà đại bác của Thẩm Lãng thì vẫn như cũ điên cuồng bắn phá, điên cuồng nổ tung. Bất quá tốc độ bắn của nó cũng dần chậm lại.
Súng trái phá nòng trơn, do đạn pháo bay ra khỏi nòng có tốc độ quá nhanh, khiến cho nòng súng nóng lên, đỏ ửng như cục lửa, cần phải được tưới nước liên tục để làm nguội.
Tuổi thọ của những khẩu súng này ở thời hiện đại nói chung rơi vào khoảng 500 viên đạn. Mà những khẩu pháo này của Thẩm Lãng khẳng định còn xa mới đạt tới, Tuổi thọ đạt tới 200 viên đạn đã là quá trâu bò rồi. Mà những khẩu pháo nòng trơn kia thì ngược lại, tuổi thọ của nó tốt hơn một chút. Do tốc độ bắn của nó chậm, đạn pháo bay ra khỏi nòng không có nhanh, hơn nữa nòng súng còn lại dày nữa.
Dù là như vậy, 500 khẩu pháo này của Thẩm Lãng vẫn dư sức bao trùm toàn bộ chiến trường này.
1 vạn, 1 vạn 5, 2 vạn viên đạn pháo cứ như vậy điên cuồng trút xuống chiến trường.
Hiển nhiên đạn tiên tiến có hình dạng trụ, ở phía trước có đầu nhọn kia,Thẩm Lãng chế tạo ra cũng không có nhiều, số lượng chưa tới 1 vạn viên. Thế nhưng lựu đạn hình cầu nguyên bản lại có rất nhiều, có tới hàng vạn viên. Hai loại đạn pháo này kết hợp lại với nhau, đủ để hắn bắn trong nửa giờ.
Cứ như vậy một cảnh tượng bi tráng xuất hiện trên chiến trường.
Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội ngã xuống hết lần này tới lần khác, rồi lại bò dậy xung phong.
Nhưng đi cùng với sự ngã xuống của bọn họ, cung sau lưng của bọn họ dần không thấy đâu nữa, tiễn cũng không thấy đâu nữa, thậm chí tới ngay cả đại đao trong tay cũng không thấy đâu nữa.
Và dần dần, bọn họ cũng không bò dậy nổi nữa. Trong bọn họ đã có không ít người bị chết.
Những người còn chưa chết thì cũng không bò dậy nổi nữa.
Xương đứt không sao cả, hộc máu cũng không sao cả, mấu chốt nhất là não bị chấn động.
Bị hơn mười mấy lần pháo kích luân phiên, bị mấy vạn viên đạn trút xuống, mỗi một thành viên Thiết Huyết quân không biết đã bị thổi bay tới bao nhiêu lần, bị sóng xung kích chấn cho bấy nhiêu lần.
Não bị chấn động nghiêm trọng, chức năng tiền đình hoàn toàn bị hỗn loạn, vừa đứng lên liền cảm thấy chóng mặt, nôn mửa liên tục, thậm chí không thể phân biệt được Đông, Tây, Nam, Bắc.
………
Còn những tăng binh siêu cấp của Thông Thiên tự thì sao?
Vừa mới bắt đầu, bọn họ đã thể hiện ra sự trâu bò của mình. Đại đao cán dài ở trong tay điên cuồng xoay tròn, giống như cánh quạt, có thể làm chệch hướng của bất kỳ viên đạn, mũi tên hay mảnh đạn nào.
Từng người trong bọn họ, ai ai cũng là cao thủ võ đạo cả. Họ khác với Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội, họ thuộc về quân đoàn võ đạo.
Song thứ bọn họ đối mặt không phải là viên đạn hay là mưa tên mà là sóng xung kích nổ tung kinh người kia.
Đám người này vẫn như cũ rất mạnh. Ngay cả khi bị thổi bay ra ngoài, họ vẫn như cũ điên cuồng xoay tròn thanh đại đao cán dài trong tay, ngăn chặn lại vô số mảnh đạn.
Nhưng mà vào lúc lựu đạn nổ, mảnh đạn bay đi không phải là về một hướng, mà là 360 độ không có góc chết bắn đi.
Những tăng binh siêu cấp của Thông Thiên tự này có thể chống đỡ được phía trước, có thể chống đỡ được phía sau, có thể chống đỡ được bên trái, có thể chống đỡ được bên phải sao?
Ở một mức độ nào đó, sức phòng thủ của bọn họ còn không bằng Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội, lý do là vì họ không có áo giáp. Không phải họ không thể mặc, mà là Thông Thiên tự dù sao cũng là hòa thượng, mặc áo giáp không được thích hợp cho lắm, cho nên toàn bộ đều là mặc vải bố, cùng lắm thì bên trong có trang bị thêm giáp xích, thế nhưng giáp xích này cũng không có bao bọc toàn thân.
Không giống như Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các, toàn thân được bao phủ bởi bộ giáp được làm từ hợp kim bí mật rất cứng rắn, thậm chí tới ngay cả mắt cũng được bảo vệ bởi thủy tinh trong suốt. Những tăng binh này mặc dù có võ công rất mạnh, thế nhưng họ vẫn chưa mạnh tới mức có thể dùng nội lực để bắn bay mảnh đạn. Cho nên khi không có áo giáp, đối mặt với mảnh đạn bay này chính là bi kịch.
Bình thường bạn sẽ thấy họ vô cùng trâu bò, thời điểm nội lực còn hùng hậu, họ thậm chí có thể đánh ra sức ngàn cân, giống như cây thông mọc trên mặt đất, cho dù bom có nổ gần đó, họ vẫn không hề nhúc nhích.
Nhưng trong làn mưa bom bão đạn này, nếu như không cẩn thận một chút, bị mảnh đạn bay vụt qua, trực tiếp cắt đứt nửa cổ của họ, vậy thì xong rồi, ngã xuống mất mạnh thôi.
Hơn nữa bất kỳ võ giả nào sử dụng nội lực đều có một nhược điểm, đó là một khi dùng hết nội lực rồi, chính là bi kịch dành cho bọn họ.
Cho nên, Thư Đình Ngọc của Ẩn Nguyên Hội âm thầm rỉ máu trong tim thì Đại sư Vô Tranh của Thông Thiên tự chính là phun ra máu.
Khi vượt qua một ngưỡng nhất định nào đó, một vạn tăng binh siêu cấp của hắn bắt đầu từng lớp từng lớp ngã xuống chết đi.
Dù rằng trước khi chết, họ vẫn rất là mạnh mẽ, vẫn là lực lớn vô cùng, vẫn là võ công cao cường như cũ, đại đao cán dài trong tay vẫn quay múa tít thò lò. Nếu gặp phải địch nhân trên chiến trường, đảm bảo không có ai đánh lại được họ. Một vạn đại đao cán dài múa may quay cuồng, quả thực chính là đại trận đồ sát. Bất cứ địch nhân nào gặp phải đều sẽ bị cắt nát bấy.
Nhưng trước mắt họ không có địch nhân…. nguyên nhân là vì họ hoàn toàn không thể áp sát được địch nhân.
Thời điểm những tăng binh siêu cấp này thương vong hơn một nửa, khoảng cách cách đại doanh Thẩm Lãng chỉ còn 600 thước. Thế nhưng 600 thước này, gần như phải bò qua, mưa bom bão đạn quá dày đặc rồi, cho dù những tăng binh này có võ công cao cường đi chăng nữa thì não cũng sẽ bị chấn động.
Đại sư Vô Tranh thống khổ nhìn một màn này, run rẩy hỏi:
“Chúc Nhung tổng đốc, Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các còn chưa tới sao?”
Chúc Nhung nói:
“Huyết Hồn quân khinh thường cùng người khác chiến đấu.”
Nghe Chúc Nhung nói như vậy, Vô Tranh liền hiểu, đây là gia tộc họ Chúc muốn lợi dụng Thẩm Lãng đem toàn bộ tăng binh Thông Thiên tự của hắn chém tận giết tuyệt. Ở trong mắt bọn họ, Tương quốc chính là Tương quốc của gia tộc họ Chúc, là Tương quốc của Thiên Nhai Hải Các, không chấp nhận có người khác chen chân vào.
Vô Tranh đại sư cũng không có vì vậy mà chửi ầm lên, dù gì hắn cũng đã hơn 70 tuổi rồi, cũng đã nhìn qua vô số cảnh tượng, cho nên cảnh tượng lợi dụng địch nhân để giết chết đồng mình có là gì chứ?
“Sưu sưu sưu sưu sưu….”
Lại là những tiếng nổ bùm bùm chói tai vang lên. Hàng trăm quả đạn pháo ầm ầm trút xuống.
“Bùm bùm bùm bùm….”
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.
Vô Tranh đại sư tuyệt vọng nhìn cảnh tượng trước mặt, nhìn mưa bom bão đạn đầy trời trên chiến trường. Cả chiến trường lúc này giống như biến thành địa ngục, hắn ngước lên nhìn trời, run rẩy nói:
“Khương Li bệ hạ, đây là người ở trên trời có linh thiên đang trừng phạt chúng ta sao?? Năm đó Thông Thiên tự phản bội lại ngươi, hôm nay ngươi mượn bàn tay nhi tử ngươi tới đây tru diệt chúng ta sao?? Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt sao?”
Một màn trước mắt này quả thật giống như trời phạt vậy.
Vốn Vô Tranh đại sư cảm thấy mọi người bảo rằng Thẩm Lãng là vương giả trở về cũng chỉ là một trò cười mà thôi, rồi cái gì mà là mang theo 2 vạn đại quân viễn chinh thành Thiên Việt, trò hài của thiên hạ sao?
Thế nhưng bây giờ hắn bắt đầu cảm thấy kính sợ rồi.
Tiếng nổ bùm bùm tràn ngập thiên địa, hắn mơ hồ thấy được Bá Vương khí mà Thẩm Lãng mang tới. Cái gọi là Bá Vương khí cũng không phải là khí chất, mà là lực lượng. Một thứ lực lượng kinh thiên động địa.
“Rút lui, rút lui!”
Vô Tranh đại sư hét lớn lên:
“Quân đoàn tăng binh Thông Thiên tự, rút lui!”
Tuy nhiên, những tăng binh may mắn còn sống sót kia vẫn như cũ chịu đau đớn xông về phía trước. Bởi vì họ không còn nghe thấy được nữa, tai họ đã bị điếc rồi.
Thấy vậy, Vô Tranh đại sư từ trên trạm quan sát nhảy xuống, mạo hiểm chạy vào trong làn bom khói đạn, chạy về phía quân đoàn tăng binh của mình, kéo tăng bào màu xám của mình xuống, dùng máu tươi viết xuống hai chữ cái thật to, giơ cao xông vào trong chiến trường.
*tăng bào: áo cà sa.
“Rút lui!”
“Rút lui!”
“Bùm bùm bùm…..”
Một trận nổ tung kinh thiên động địa trực tiếp đem Vô Tranh đại sư thổi bay ra ngoài. Hắn là cao thủ tuyệt đỉnh, thời điểm nổ tung, hắn dựa theo làm sóng xung kích trôi nổi bập bềnh theo làn sóng, đem thương tổn giảm tới mức thấp nhất.
Rất nhanh hắn liền vọt tới trước quân đội của mình. Mặc dù một nửa thời gian trước đó, hắn bị nổ tung khắp nơi, thế nhưng vẫn như cũ không có việc gì. Quả thật, võ công của hắn vô cùng mạnh.
“Rút lui, rút lui…..”
Vô Tranh đại sư giơ cao tăng bào có viết 2 chữ rút lui lên, lại một lần nữa lại bị nổ tung tan nát, lại một lần nữa cởi xuống tăng bào của thi thể nằm trên mặt đất xuống, một lần nữa viết lên 2 chữ này.
Rốt cuộc sau bao sự cố gắng không ngừng nghỉ , hắn cuối cùng cũng đã cứu được 1 nhóm tăng binh, mang theo bọn họ rút lui khỏi chiến trường.
Trận chiến này, Thông Thiên tự chúng ta nhận thua, Huyết Hồn quân của Thiên Nhai Hải Các các người tự nhận mình mạnh, vậy giao nó lại cho các ngươi đánh.
Chúc Hồng Tuyết, không phải ngươi bất khả chiến bại, có thể giết trăm vạn người sao?? Trận chiến này giao lại cho ngươi đánh đó!!
………
Vô Tranh đại sư của Thông Thiên tử có thể mạo hiểm bất chấp tính mạng xông vào làn mưa bom khói đạn để cứu lấy quân đội của mình. Nhưng Thư Đình Ngọc thì không thể.
Mười mấy tên cao thủ bên cạnh hắn đang liều mạng hô to:
“Rút lui, rút lui!”
Kèm theo đó là vẫy cờ xí lui quân ở trên trạm quan sát trung lưu.
Nhưng tất cả đều vô dụng, ở trong lửa đạn đinh tai nhức óc này, đám Thiết Huyết quân giống như toàn bộ đều đã bị điếc. Khói súng, bụi bay mờ mịt trên chiến trường, căn bản không nhìn thấy trạm quan sát trung lưu bên này.
Chính vì lý do này mà đám binh sĩ Thiết Huyết quân vẫn như cũ vô cùng dũng cảm, vô cùng bi tráng xông về phía trước, ngã xuống đất rồi lại bò dậy xông về phía trước. Họ, những con người không có gốc rễ, không có huyết mạch, chỉ biết đi theo một con đường duy nhất, cứng nhắc đến mù quáng, so với Niết Bàn quân còn ngu ngốc hơn nữa.
Trận chiến đánh tới đây, quân đoàn của gia tộc học Chúc, quân đoàn của Ẩn Nguyên hội, quân đoàn Thông Thiên tự, toàn bộ thua.
Thẩm Lãng nhìn Chúc Nhung và Thư Đình Ngọc ở trạm quan sát, khoảng cách từ chỗ hắn tới nơi này hơn 2000m.
Ha ha, lúc trước ta vẫn luôn không đánh các ngươi, các ngươi liền tưởng rằng ta không thể chinh phục được các ngươi sao?
Thẩm Lãng hạ lệnh:
“50 khẩu súng trái phá nòng trơn tăng thêm thuốc súng, nhắm bắn trạm quan sát trung lưu của kẻ địch.”
Một phút sau, 50 khẩu súng trái phá nòng 122 millimet đã chuẩn bị xong.
“Khai hoả!”
“Siu siu siu siu ….”
Năm mươi khẩu súng trái đồng loạt bắn, lựu đạn gào thét mà ra, tạo thành một đường vòng cung trên bầu trời, bay về nơi xa.
Chúc Nhung và Thư Đình Ngọc không khỏi ngạc nhiên, âm thành này… âm thanh này… hình như có gì đó không đúng.
Thế là 2 người ngẩng đầu lên liền phát hiện ra 50 điểm đen đang bay về phía mình.
Chết tiệt, không phải chứ?? Xa như vậy cũng bắn tới được??
Khoảnh khắc tiếp theo!
50 quả đạn pháo dũng mãnh bắn phá vào trạm quan sát trung lưu khổng lồ.
Chúc Nhung, Thư Đình Ngọc, Ninh Dụ và mấy trăm người đều ở trên trạm quan sát này.
Trung tâm chỉ huy của gia tộc họ Chúc và Ẩn Nguyên hội, tất cả đều ở đây.
“Bùm bùm bùm bùm…”
Một tiếng nổ tung kinh thiên động địa vang lên. Trạm quan sát trung lưu cao hơn 10 mét này giống như bị một bàn tay khổng lồ kéo, xé rách ra thành từng mảnh nhỏ, vô số thi thể bay ngang qua.
Thẩm Lãng nhìn một màn này, mỉm cười nói:
“Đợt pháo cuối cùng này, hoàn mỹ!”
………….