Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 492: Tàn sát tàn sát! Tuyệt vọng run rẩy!



“Đúng là một cảnh tượng hoành tráng a!”

Tể tướng Chúc Hoằng nói:

“Đáng tiếc bị phá hư mất.”

Hắn đứng ở nơi cao nhìn hằng trăm hàng ngàn quân tiến về phía nam, giống như một con du long trải dài hàng chục dặm, phô thiên cái địa.

*du long: rồng bơi.

“Phụ thân, nghe nói Thẩm Lãng rơi vào bẫy, quân đội của hắn bị nhiễm ôn dịch, phụ thân nghĩ sao?”

Chúc Nhung hỏi.

Chúc Hoằng nói:

“Đối phó với Thẩm Lãng chỉ có thể dùng 2 thứ, dương mưu và thực lực. Muốn dùng âm mưu với hắn?? Đúng thật không lượng sức mình mà, âm mưu hắn chính là tổ tông.”

Chúc Nhung nói:

“Hành động lần này của Ninh Thiệu đã chà đạp làn ranh đạo đức, hắn không xứng làm vua.”

Chúc Hoằng nói:

“Ninh Nguyên Hiến mặc dù thân mang bệnh tật, nhưng như cũ hắn vẫn là Vương. Ninh Chính thì càng không cần phải nói rồi, mặc dù thời gian hắn đảm nhiệm Việt Vương chưa tới một khắc, nhưng hắn cũng đã thể hiện ra vương đạo, cũng đã thể hiện ra mình là một vị vương tốt. Ninh Kỳ làm Vương cũng chưa tới một khắc, mặc dù tham lợi ích, kiên nhận bất bại, thế nhưng vẫn như cũ là một vị Vương không tồi. Ninh Thiệu, một kẻ điên có tâm tính vặn vẹo, ngươi như vậy cũng có thể làm vương, phong Vương cũng là Vương.”

*vương đạo: con đường làm vua, thuật cai trị, thuật kinh bang tế thế.

*kiên nhận bất bại: kiên cường, không thể lay chuyển.

*vương: tương tự như vua.

Chúc Nhung sửng sốt một lát, mơ hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của phụ thân.

Quân chủ  anh minh cũng là Vương, quân chủ ngu ngốc cũng là Vương.

*quân chủ: vua.

*anh minh: sáng suốt.

Điều quan trọng nhất của một vị vương chính là sự thừa nhận mình chính đối với vương, có một số người dù rằng quyền lực rất lớn thế nhưng vẫn như cũ trong lòng lại xem mình là một thần tử. Mà có một số người dù rằng quyền lực nhỏ bé, thế nhưng vẫn như cũ lại xem mình là một vị vương. Dĩ nhiên còn một loại người nữa, loại người mang tên Thẩm Lãng.

*thần tử: bề tôi, hạ thần.

Chúc Nhung nói:

“Phụ thân, lần này chúng ta tấn công Thẩm Lãng nhất thiết phải phái đi hai mươi mấy vạn đại quân sao?”

Chúc Hoằng nói:

“Vậy thì đã sao chứ? Chỉ cần có người liền sẽ có quân đội, nếu đã có nhiều người rồi vậy thì chết mười mấy vạn người có gì là không được chứ?”

Chúc Hồng Tuyết đứng ở trên cổng thành, nhìn mọi thứ trên mặt đất phảng phất như đang nhìn một con kiến hôi vậy. Điều này không thể trách hắn được. Hắn ở Thiên Nhai Hải Các quá lâu rồi. Lúc này trở về Tương Quốc cảm giác không khác gì từ Châu Âu trở về thời đại Mãn Thanh ở cuối thế kỷ 19 vậy.

Mọi thứ trước mắt hắn cảm thấy rất là lạc hậu và ti tiện. Vì lẽ đó ánh mắt hắn nhìn đầy thái độ coi thường cũng là điều hiển nhiên.

Hơn nữa, hắn cũng đã giết quá nhiều người rồi. Thời điểm ở Saman tộc hắn giết vài chục vạn, thời điểm ở các nước Tây vực hắn cũng đã giết trên trăm vạn. Cho nên lúc này ở trong mắt hắn, nhân loại ở cái giới thế tục này không khác gì một đám kiến hôi vậy, cũng chỉ là một con số.

Hiện tại hắn chỉ muốn kết thúc trò khôi hài này thật sớm càng tốt, rồi suất lĩnh Huyết hồn quân trở về các nước Tây Vực, đả thông hoang mạc tử vong.

“Thẩm Lãng, hi vọng ngươi cố gắng một chút, đừng đợi tới khi ta xuất thủ, thì toàn quân của người đã bị tiêu diệt sạch.”

……..

Khu vực săn bắn Thiên Việt cách thủ đô cũng chỉ có vài chục dặm.

Sau mấy ngày mấy đêm, mấy chục vạn đại quân của Ninh Thiệu và họ Chúc cuối cùng cũng tới được nơi này và bao vây khu vực này lại, đông tới nỗi một con ruồi cũng không lọt.

Không có cách nào, quân đội thực sự quá đông rồi. Hành quân vài chục dặm mặc dù không khó, nhưng việc phải sắp xếp đội hình để tiến trạng thái chiến đấu tốn quá nhiều thời gian.

Trong hàng chục vạn đại quân này, tướng lĩnh nhiều như mây. Nào là Kỳ quốc công – Ninh Kỳ, Dực quốc công – Ninh Dực, trưởng công chúa – Ninh La, Đô đốc Thiên Việt – Trương Thiệu, Đề đốc Thiên Việt – Chúc Vô Biên (con trai của đại tướng quân Chúc Lâm), Bá tước trị an – Triệu Trọng.

Còn chủ soái của mấy chục vạn đại quân này là ai?

Đó là Ninh Dụ - Mật sứ của Tương Quốc, người từng là đại tôn chính của Tương Quốc và cũng là thúc thúc của Ninh Nguyên Hiến.

*Thúc thúc: chú

Có 3 Vương thúc tất cả. Đó là Ninh Khải, Ninh Cương và Ninh Dụ. Hai người đầu hiện tại đang bị giam ở trong nhà lao do ủng họ Ninh Nguyên Hiến và Ninh Chính. Chỉ có Ninh Dụ vẫn như cũ vững vàng không có bị ngã. Hắn hầu như lúc nào cũng giữ vững lập trường đồng tình với gia tộc họ Chúc. Hiển nhiên cũng không phải là vì hắn đã thần phục gia tộc họ Chúc, mà vì thế của ai mạnh hơn, hắn liền dựa vào người đó.

Sau biến cố Thẩm Lãng, đài Thượng thư và khu Mật viện của Tương quốc gần như hoàn toàn bị thanh tẩy, nhất thời không tìm ra được người làm Mật Sứ. Ninh Dụ với thân phận đủ cao, tư lịch đủ già dặn, nên đã được đẩy lên vị trí đó.

*tư lịch: tư cách và sự từng trải.

Hiển nhiên, vị chủ soái Ninh Dụ này phần lớn thời gian đều là im lặng, chân chính chủ soái vẫn là họ Chúc.

Niên công công, tâm phúc của Tương vương – Ninh Thiệu nói:

“Trận chiến này, thật ra cũng chỉ là chơi đùa mà thôi. Bệ hạ với mưu trí vô song của mình, đã khiến cho quân đội của Thẩm Lãng dính bệnh nặng. Đội quân 2 vạn người kia, quân số còn chưa tới đầy một nửa. Chúng ta 40 vạn đại quân đối chiến với một vạn của Thẩm Lãng, quá dễ dàng rồi phải không.”

Lời này vừa nói ra, gần như không có ai nói lại.

Niên công công lại nói tiếp:

“Kỳ quốc công, ngài nghĩ sao?”

Diêm Ách nghe vậy không khỏi cau mày. Ngươi chỉ là một tên hoạn quan mà thôi, ở đây toàn là mấy vị công tước, ngươi có tư cách gì mà hỏi trực tiếp như vậy.

*hoạn quan: thái giám.

Nhưng vị Niên công công này lúc trước dù sao cũng là người của Điểu Tuyệt thành, hai năm trước đi theo Ninh Thiệu, thiến vào cung và trở thành hoạn quan, nên về quy củ cũng không biết nhiều. Hơn nữa hắn cũng được coi như là khâm sai, hơi vô lễ một chút cũng không sao cả.

Lời này của hắn chính là đang hỏi. Gia tộc họ Chủng đã đầu hàng Thẩm Lãng rồi, Ninh Kỳ có ý kiến gì khác không??

Lúc đó, khi Ninh Kỳ biết được chuyện này đã vô cùng tức giận. Ninh Thiệu cũng quá mức độc ác rồi, quá không có đạo đức. Vì để khiến cho quân đội của Thẩm Lãng bị lây nhiễm dịch bệnh, tạo ra gánh nặng khổng lồ cho Thẩm Lãng, hắn đã hi sinh gia tộc họ Chủng và 8 vạn đại quân. Một người như vậy có thể làm Vương được sao?? Đúng là một tên Vương điên mà!

Nghe thấy Niên công công hỏi, Ninh kỳ nói thẳng:

“Dốc toàn lực đánh một trận thôi.”

“Tốt, tốt.”

Niên công công nói:

“Bệ hạ nói, quân đội của Thẩm Lãng đã bị nhiễm bệnh nặng, hiện tại tổn thất nặng nề, đã không còn thể chiến đấu được nữa. Nhưng dù cho là như vậy, sử tử bắt thỏ vẫn là phải dùng hết toàn lực. Trận chiến này không chỉ đại biểu cho việc Tương quốc và tên phản nghịch Thẩm Lãng kia không đội trời chung, mà còn đại diện cho cả Đế quốc Đại Viêm nữa, phải đánh một trận phân định thắng bại.”

Tất cả tướng lĩnh ở đây một chút cũng không có đáp lại, chỉ có Ninh Dực và Ninh La khom người nói:

“Cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ.”

………….

Thẩm Lãng đứng trên tường thành, nhìn đội quân vô biên vô hạn ở phía bên ngoài thành.

Đây đúng là một cảnh tượng khổng lồ a!

Đối với quân đội loài người mà nói, đây cũng được xem như là lần đầu tiên Thẩm Lãng nghênh chiến nhiều địch nhân tới như vậy.

Gần 40 vạn đại quân, trải dài mấy chục vạn dặm, bao vây hoàn toàn khu vực săn bắn Thiên Việt trải dài 30.000 mẫu này, tới nước một giọt nước cũng không lọt. Mặc dù nơi này chỉ cách thủ đô có vài chục dặm, thế nhưng khoảng trống ở giữa gần hoàn toàn bị phủ lấp bởi biển người.

“Bệ hạ, Tây đại doanh thật sự không cần phòng thủ sao?”

Chủng Nghiêu hỏi:

“Dưới sự điều trị của bệ hạ, 8 vạn đại quân của chúng ta phần lớn vẫn còn sống sót, mặc dù thân thể hiện tại đang vô cùng suy yếu, thế nhưng tinh thần chiến đấu sôi sùng sục.”

-----

* Đô đốc: Chức quan cao cấp trong quân đội một số triều đại phong kiến

* Đề Đốc là chức quan võ chỉ huy quân đội trong một tỉnh thời phong kiến.

* "Trưởng Công chúa" dùng để phong con gái đầu lòng của Hoàng đế do Hoàng hậu sở sinh.

*quốc công: một tước hiệu thời quân chủ, được Quốc vương hoặc Hoàng đế ban cho công thần hoặc thân thích. Tước hiệu này là một phần trong hệ Công tước. Tước "Quốc công" đứng liền trên tước Quận công và đứng ngay dưới tước Vương. Nếu là người ngoài phải có quân công hiển hách, thông thường đạt được tước này phải có binh quyền, dù là thực quyền hay là vinh danh. Còn nếu không, thì phải là con cháu hoàng thất.

*bá tước: Tước thứ 3 trong 5 tước thời phong kiến: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam.

Tước Vương, tước công ban cho các thân vương của vua.

Ngoài tước Vương còn ban tặng các tước khác như: Quốc, Công, Thượng Hầu, Quan nội hầu, Thượng phẩm, Quan phục hầu…

* Đại tôn chính: là một chức quan thân cận với hoàng gia và quản lý các công việc của hoàng gia.

*khâm sai: Chức quan do vua phái đi làm một nhiệm vụ đặc biệt.

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

“Thà không phòng thủ ở Tây đại doanh còn hơn là phòng thủ. Trong suy nghĩ của tất cả mọi người, bên khu Tây đại doanh đã là một khu vực chết, chứa đầy dịch bệnh, khắp nơi đều là thi thể. Nếu như người càng đi thủ, địch nhân sẽ càng tấn công. Ngược lại, nếu như ngươi không thủ, địch nhân sẽ không dám tấn công.”

Khu vực săn bắn Thiên Việt quả thực quá rộng, bao phủ gần 20 km. Tường thành cứng cáp không có, chỉ có hàng rào làm từ những thanh gỗ thẳng đứng. Quả thật đúng là không chịu nổi một kích mà

Hơn nữa, chu vi hàng rào này còn không vượt quá 30 km. Thẩm Lãng chỉ có 2 vạn đại quân mà phải phòng thủ hàng rào gần 30km này, tức là trung bình mỗi mét chỉ có một người.

*chu vi là 4 đường thẳng hình chữ nhật hoặc hình vuông đó mọi người.

Do Thẩm Lãng có ân cứu mạng, cho nên hiển nhiên 8 vạn đại quân dưới trướng Chủng Nghiêu nguyện ý vì hắn phục vụ quên mình. Nhưng phần lớn người trong bọn họ đều là binh sĩ vừa mới ốm dậy, thân thể vô cùng yếu nhược. Và ở một mức độ nào đó vẫn còn tính lây lan dịch bệch, cho nên hắn vẫn để họ ở trạng thái cách ly với quân đội của mình.

Chính vì lý do này, cho nên trong trận chiến này, 8 vạn đại quân dưới trướng Chủng Nghiêu cơ hồ gần như không có chút tác dụng nào. Nói thẳng ra bọn họ chính là gánh nặng của Thẩm Lãng.

Chủng Nghiêu nói:

“Vậy thỉnh bệ hạ cho phép những đứa con của thần nguyện chiến đấu vì bệ hạ. Ngay cả tôi cũng sẵn lòng nguyện ý trở thành một gã tiểu tốt bên cạnh bệ hạ.”

Thẩm Lãng nói:

“Vậy thì vất vả cho ngươi rồi.”

Thực ra hiện tại Thẩm Lãng cảm thấy rất là xấu hổ khi đối mặt với Chủng Nghiêu. Đêm hôm đó, lúc Chủng Sư Sư hét thảm lên một tiếng quái dị kia, hơn nữa trong đó còn có một câu ngươi chính là cái tên Bạch Vô Thường kia, cái tên đã lấy đi sự trong trắng của ta. Câu này không biết đã khiến cho người trong gia tộc học Chủng nhìn nhận hắn như thế nào đây?

Thật ra lúc đó Thẩm Lãng cũng không có thật sự làm nhục Thẩm Sư Sư, ít nhất hắn cũng không dùng nó làm công cụ phạm tội. Bất quá da mặt hắn quá dày, mặc dù chuyện đã xảy ra như vậy rồi, thế nhưng hắn vẫn như cũ thản nhiên đối mặt với Chủng Nghiêu như không có gì. Sở dĩ cảm thấy lúng túng xấu hổ là vì bởi thái độ của Chủng Nghiêu. Chủng Nghiêu vẫn luôn biểu lộ ra thái độ muốn đem Chủng Sư Sư làm nô tỳ cho hắn.

Mà hiện tại, Thẩm Lãng, hắn thực sự không muốn cưới thêm vợ nữa, bất kể là ai, trừ phi người đó mang tới lợi ích to lớn cho hắn.

………

Bình minh sáng hôm sau!

Tất cả mọi người đều thấy rất rõ, bên trong hàng rào khu vực săn bắn Thiên Việt hoàn toàn trống không, một người lính phòng thủ cũng không có.

Về phía Đông đại doanh, ước chừng tầm khoảng 15 dặm hàng rào gỗ cũng chỉ có 1 vạn quân trông giữ.

Đám người Trương Triệu, Chúc Nhung nhìn mà kinh ngạc??

Đây là trò quỷ gì của Thẩm Lãng vậy??

Hắn đây là bị điên sao?

Rõ ràng hắn có tới 2 vạn đại quân vì sao chỉ có 1 vạn đại quân xuất hiện?

Chẳng lẽ hắn thật sự là do bị lây nhiễm dịch bệnh mà chết mất 1 vạn người?

Trương Triệu và Chúc Nhung đều không tin chuyện này. Ngay cả đám người Ninh Dực và Triệu Trọng cũng không tin.

Nhưng mà đối mặt với gần 40 vạn đại quân, Thẩm Lãng chỉ phái ra 1 vạn quân xuất chiến sao? Điên cuồng như vậy sao?

“Chúng ta có nên tấn công Tây đại doanh không?”

Triệu Trọng hỏi.

Chúc Nhung lắc đầu nói,

“Việc quân đội Thẩm Lãng bị lây nhiễm dịch bệnh dẫn tới việc thương vong nặng nề hẳn là giả. Nhưng 8 vạn đại quân của Chủng Nghiêu bị nhiễm dịch bệnh lại có lẽ là thật. Chính vì lý do này, cho nên Thẩm Lãng mới đem 2 khu vực Đông Tây ngăn cách ra. Hơn nữa, Đông đại doanh và Tây đại doanh đều khép kín, cho dù chúng ta có công phá Tây đại doanh thì cũng sẽ không gặp nhiều phản kháng. Vì vậy trận chiến này chúng ta tập trung tấn công Đông đại doanh của Thẩm Lãng.”

Trạm quan sát trung lưu của Tương quốc cách đại doanh của Thẩm Lãng ước chừng khoảng 4 dặm, cao khoảng 30 thước, có thể quan sát được toàn bộ chiến trường. Chúc Nhung đứng trên trạm quan sát dùng ống nhòm liển có thể thấy rõ ràng được sự bố trí phòng ngự của Thẩm Lãng.

* 1 dặm = 1 609,344 mét.

* 1 thước theo đã được xác định từ năm 1984 của Trung Quốc là chính xác 1/3 của một mét, tức là 33 cm (khoảng 1,094 ft).

Phòng tuyến của Thẩm Lãng quả thực quá yếu rồi. Hàng rào làm từ gỗ còn chưa cao tới 3 mét, cực kỳ mỏng manh, căn bản không chịu nổi một kích. Mặc dù trên hàng rào có giàn giáo, nhưng căn bản nó không thể bỏ lên được bất kỳ vũ khí hạng nặng gì, đến mức Thẩm Lãng còn phải đục một cái lỗ lớn trên hàng rào và đặt đại bác xuống trên mặt đất.

“Đây có lẽ là trận chiến chênh lệch nhất trong lịch sử. Cũng chỉ có Thẩm Lãng mới làm ra được chuyện này.”

Chúc Nhung nói tiếp:

“Dùng 1 vạn người để đối chiến với 4 vạn người, chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến ta rùng mình rồi.”

Ninh Dực ở bên cạnh cười lạnh nói:

“Thẩm Lãng có lẽ không dám, bằng không hắn đã tấn công thủ đô rồi?”

Chúc Nhung thản nhiên nói:

“Hắn không phải là không dám, mà là hắn không muốn buông bỏ.”

Ninh Dực nói:

“Cữu phụ, trận đầu tiên này, ai sẽ là người xuất trận đây? Ninh Kỳ à?”

*Cữu phụ: cậu.

Trong trận chiến này, Ninh Kỳ suất lĩnh 10 vạn đại quân, cũng là quân đội duy nhất thuộc về Tương quốc, nhưng người này tâm tư phức tạp, căn bản không muốn chiến đấu với Thẩm Lãng. Nguyên nhân là vì hắn cảm thấy Thẩm Lãng chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ, với lại hắn cũng không có suy nghĩ muốn đầu hàng Thẩm Lãng. Cho nên lời này của Ninh Dực chính là muốn để cho 10 vạn đại quân của Ninh Kỳ này làm tiên phong pháo hôi trước.

Chúc Nhung lắc đầu, nhìn về phía Ninh La và bá tước trị an - Triệu Trọng nói:

“Các ngươi suất lĩnh quân đánh trận đầu, thế nào?”

“Được!”

Ninh La nói.

Nàng khát khao chiến đấu, khát khao giết chóc, cho nên trên chiến trường tuyệt đối sẽ không lùi bước.

Mà bá tước trị an Triệu Trọng thì có đại thù sống chết với Thẩm Lãng, càng sẽ chiến đấu hết mình hơn nữa.

………

Mặt trời lên cao.

Dưới ánh mặt trời, hết thảy mọi thứ dưới mặt đất đều trở nên rõ ràng hơn.

Quân đội 2 bên nhìn qua càng thêm chênh lệch hơn nữa. Một bên thì đen sẫm một màu, vô biên vô hạn. Mà bên phía Thẩm Lãng, thưa thớt điêu linh. Hàng rào gỗ mỏng manh kia quả thật không chịu nổi một kích.

“Thùng thùng thùng thùng thùng….”

Tiếng trống trận vang dội vang lên.

Sau đó chủ soái Ninh Dụ rút bảo kiếm ra, hô to:

“Công trại, công trại!”

Cái gì mà máy bắn đá, cái gì mà vũ khí công thành, toàn bộ đều không cần dùng tới. Dù sao phía trước cũng chỉ là hàng rào gỗ mỏng manh, chưa cao tới 3 thước mà thôi. Hơn nữa cái hàng rào này còn xiên xiên vẹo vẹo, bị mưa gió bão bùng làm cho mục nát, đã sớm suy yếu không chịu nổi rồi, chỉ cần xông tới trước liền có thể đẩy ngã.

“Xông lên!”

Ninh La rút kiếm ra, hô to lên một tiếng.

Giết, giết, giết bất kể ai, gặp ai là giết, giết sạch, phá sạch, nhất là Thẩm Lãng.

Bá tước trị an Triệu Trọng cũng rút kiếm ra, hô lớn:

“Đại quân xung phong, đem quân đội Thẩm Lãng chém tận giết tuyệt.”

Sau đó 10 vạn đại quân giống như thuỷ triều điên cuồng xông về phía khu vực săn bắn Thiên Việt.

Bụi bay cát thổi, mù mịt hết cả lên. Mặt đất chấn động ầm ầm.

Từ phía trên nhìn xuống, 10 vạn đại quân này giống như thuỷ triều đen một loại tràn về phía hàng rào mỏng manh yếu ớt.

Ninh La và Triệu Trọng đều biết Thẩm Lãng có đại bác, có thể bắn ra cầu sắt từ bán kính 1000 mét, uy lực kinh người. Nhưng chỉ với mấy trăm cầu sắt đó thì có thể giết được bao nhiêu người đây?

Đại quân Tương Quốc chỉ cách tường thành có 4 dặm, nhiều nhất là 5 phút đồng hồ liền đã xông tới. Trong khoảng thời gian này đại bác của Thẩm Lãng có thể bắn ra được bao nhiêu viên cầu sắt đây?

Bọn họ cũng biết Niết Bàn quân của Thảm Lãng có tài bắn cung kinh người, nhưng đây không phải là tường thành, mà là hàng rào gỗ mỏng manh. Chỉ cần xông tới trước mặt hàng rào gỗ này, hắn tuyệt đối không tin, 2 vạn người liền có thể đánh thắng 10 vạn, 20 vạn, 30 vạn người.

……..

“Rầm rầm rầm…..”

Mười vạn đại quân của Ninh La cùng Triệu Trọng tiếp tục xung phong về phía trước. Khoảng cách tới khu vực săn bắn Thiên Việt ngày càng gần hơn, càng gần hơn.

Đã tiến vào phạm vi 1000 m, 900m, 800m!

Chúc Nhung cảm thấy kinh ngạc, vì sao Thẩm Lãng còn chưa có nổ súng?? Hắn dùng ống nhòm có thể thấy rõ ràng, Thẩm Lãng có mấy trăm khẩu đại bác, rõ ràng đã tiến vào phạm vi bắn của đại bác, vì sao còn chưa có khai hoả? Chẳng lẽ hắn không biết, đây là thời gian tấn công vô cùng quý giá sao? Chờ đại quân vọt tới trước hàng rào, lúc đó nổ súng đã không còn kịp nữa.

Ngay tức khắc Chúc Nhung cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức hạ lệnh:

“Kỳ quốc công, Dực quốc công, suất lĩnh 10 vạn đại quân của các ngươi, ra trận!”

Mọi người nghe mà cảm thấy kinh ngạc??? Công thành nhổ trại cũng chỉ cần một chi quân đội là đủ sức tiếp viện, cần gì một hơi đem 20 vạn đại quân, toàn bộ đi tiếp viện chứ?

Hiển nhiên, chiến trường hiện tại này cũng khá là lớn. Khu vực săn bắn Thiên Việt rộng tới 3 vạn mẫu, thừa sức chứa được 20 vạn đại quân tác chiến. Nhưng đây không phải là chiến pháp truyền thống a!

*1 mẫu: ở Bắc Bộ 1 mẫu là 3600 m²; Trung Bộ thì 1 mẫu là 4 970 m²; còn ở Nam Bộ thì 1 mẫu là 10 000 m².

*chiến pháp: sách lược và phương pháp tác chiến.

Bất quá Ninh Kỳ chẳng qua cũng chỉ là hơi kinh ngạc một chút, sau đó liền gật đầu.

Ninh Kỳ rút kiếm ra, hô to:

“Đại quân xuất kích!”

Ninh Dực cũng rút kiếm ra, điên cuồng quát um lên:

“Đại quân xuất kích cho ta, đem phản nghịch Thẩm Lãng chém tận giết tuyệt, chém tận giết tuyệt!”

Sau đó, mười vạn đại quân điên cuồng xông lên.

Trong phút chốc một cảnh tượng hoành tráng hiện ra, giống như động vật châu Phi di cư một loại vậy, trải dài mười dặm, rộng ba bốn dặm, toàn bộ đều là binh lính xung phong ra trận.

Tất cả mọi người đều cảm giác được có gì đó không đúng.

Bởi vì đội quân xông tới đầu tiên đã vào phạm vi bên trong 500 m rồi, thế nhưng Thẩm Lãng vẫn như cũ không có khai hoả??? Rõ ràng đã tiến vào phạm vi sát thương của đại bác rồi, vì sao còn chưa có khai hoả?

“Xung phong…. xung phong… xung phong!”

Hai mươi vạn đại quân gần như bao phủ toàn bộ mặt đất. Màu sắc nguyên thuỷ của mặt đất hoàn toàn không nhìn ra được.

Đại quân như thuỷ triều đen tiếp tục xông về phía trước.

400m rồi!

Chúc Nhung kinh ngạc, vào khoảng cách này rồi, tại sao Thẩm Lãng ngươi vẫn còn chưa có khai hoả? Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy? Đến tột cùng ngươi muốn làm gì?

350m!

Trên trạm quan sát đại doanh của Thẩm Lãng, Chủng Nghiêu đứng ở bên cạnh Thẩm Lãng, hắn nhìn quân địch lít nha lít nhít trước mắt mà khẽ run lên. Lúc này hắn thật sự chỉ muốn hỏi một câu, bệ hạ sao còn chưa khai hoả?

Chủng Sư Sư đứng trên hàng rào thậm chí còn kẹp hai chân lại theo bản năng. Đây chắc chắn là một cuộc chiến điên cuồng nhất mà cô từng tham gia.

Bên ngoài, địch nhân hô vang lên giống như thuỷ triều nổ tung vậy. Nhìn qua giống như gần trong gang tấc rồi, thế nhưng 1 vạn quân trông giữ của Thẩm Lãng vẫn như cũ tĩnh lặng, không một tiếng động, không có bất kỳ phản ứng nào.

Chủng Sư Sư thì cảm giác trái tim mình lúc này như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Thẩm Lãng.

Rốt cuộc cờ xí trong tay Thẩm Lãng cũng vụt xuống!

Mười mấy vị tướng đồng thanh hô to lên:

“Khai hoả…khai hoả…. Khai hoả!”

Trong nháy mắt, mấy trăm khẩu đại bác đồng loạt khai hoả!

“Bùm bùm bùm bùm bùm….”

Tiếng nổ tung kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc. Cả mặt đất cơ hồ run rẩy kịch liệt.

Chủng Sư Sư đứng trên hàng rào theo bản năng muốn bịt lỗ tai lại, kết quả phát hiện ra lỗ tai mình đã sớm có cục bông rồi.

“Xoẹt, bùm, xoẹt, bùm…..”

Mấy trăm khẩu đại bác bắn ra không phải là cầu sắt mà là lựu pháo (1).

Đó là quyết định của Thẩm Lãng, không sử dụng đạn pháo ruột đặc nữa mà chuyển sang sử dụng lựu pháo có tính đồ sát cao.

*đồ sát: tàn sát, giết người hàng loạt.

------

Trong số hàng trăm khẩu pháo nòng trơn này, hơn hai phần ba là loại 12 pound, và một phần ba là loại 18 pound. Nhưng dù là loại 12 pound hay loại 18 pound, do chúng sử dụng chất nổ vô cùng mạnh mẽ, nên ngay cả khi bắn đạn phân tán, phạm vi tác động hiệu quả cũng có thể lên tới con số 500 mét.

Nhưng vì để đạt được hiệu quả tàn sát khủng khiếp nhất, Thẩm Lãng thậm chí không bắn trong phạm vi 500 mét mà là lựa chọn 350 mét.

Mà ở bên trong khoảng cách này, hai loại pháo này có uy lực cực kỳ lớn. Cho dù là lựu pháo cũng có thể dễ dàng xuyên qua cơ thể của mỗi người lính.

Theo cách sản xuất trên Trái đất, một quả lựu pháo 12 pound có khoảng 50 viên đạn bên trong, trong khi một quả lựu pháo 18 pound có khoảng 70-80 viên đạn.

Nhưng thuốc nổ của Thẩm Lãng thì mạnh hơn nhiều. Vì hắn đem thiết ở bên trong hoàn toàn thay thế bằng chì, khiến cho trọng lượng lớn hơn và sức sát thương cũng lớn hơn trong cùng một thể tích. 12 pound lựa pháo thì trọng lượng của nó phải vượt qua 12 pound, đút từ từ  vào có thể đút vào được 80 viên đạn chì. Bên trong 18 pound lựu pháo thì còn đút vào được nhiều hơn nữa, có thể đút vào tới 120 viên đạn chì.

Cho nên trong thoáng chốc, hắn đã bắn ra hơn 50.000 viên đạn. Thật sự giống như một cơn bão bi sắt vậy, phun ra một cách điên cuồng.

Những binh sĩ liều chết xung phong ở tuyến đầu, lúc này cảm thấy như hoa mắt, sau đó là dày đặc chi chít như mưa bi sắt điên cuồng nện xuống.

Trong nháy mắt…..

Như mưa bắn vào cây chuối, vô số bông hoa đẫm máu bắn ra.

Đồ sát điên cuồng!!

Ở trong khoảng cách 300 thước, lựu pháo điên cuồng bắn thủng thân thể một người lính, sau đó lại xuyên tiếp qua người thứ hai.

Cơ hồ trong nháy mắt, từng lớp từng lớp người ngã xuống.

………..

Đứng trên trạm quan sát trung lưu, Chúc Nhung dùng ống nhòm có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Khi pháo của Thẩm Lãng khai hoả, cơn mưa bi sắt điên cuồng nện xuống, sau đó quân đội của hắn trong nháy mắt vỡ vụn thành từng mảnh, giống như bọt biển đâm sầm vào tảng đá ngầm vậy.

Này một lớp đã chết bao nhiêu người?? Hơn 1000 người?? Điều này, điều này cũng không khỏi quá kinh người đi.

Ninh La và Triệu Trọng kinh ngạc, sau đó hô lớn lên:

“Tiếp tục xung phong, tiếp tục xung phong!”

Sau đó, vô số binh lính đang còn dừng lại một chút liền tiếp tục điên cuồng xung phong.

Lựu pháo của Thẩm Lãng mặc dù kinh người, nhưng vòng pháo kích đầu tiên cũng chỉ bắn chết ngàn người mà thôi, đối với đại quân 20 vạn người mà nói, cơ hồ quá bé nhỏ, không đáng nhắc tới.

“Xung phong… xung phong… xung phong!!!”

Chỉ cần xông tới trước hàng rào, đó là thắng lợi.

Thế nhưng mà chỉ mười mấy giây đồng hồ sau.

“Bùm bùm bùm bùm….”

Mấy trăm khẩu pháo của Thẩm Lãng lại một lần nữa nổ vang.

“Sưu sưu sưu sưu….”

Cơn bão bi sắt lại một lần nữa điên cuồng nện xuống.

Lại một lần nữa điên cuồng đồ sát. Do lần này khoảng cách càng gần hơn nữa, nên 50.000 viên đạn đã giết chết hơn 2 ngàn người.

Địch nhân thật sự quá nhiều rồi.

Mà tốc độ bắn của đại bác Thẩm Lãng phải nói là thực sự quá nhanh.

Bởi vì dùng sắt cứng thượng hạng, cho nên không cần lo lắng tới việc nổ nòng hay là chờ thời gian nòng pháo nguội. Thuốc nổ thì dùng là loại tốt nhất, thời điểm nổ tung, gần như một chút cặn bã cũng không có lưu lại. Ngay cả lớp vải bông bọc thuốc nổ cũng bị đốt sạch sẽ, không cần phải làm sạch nhiều trong nòng súng.

Sau khi nổ súng, dùng thời gian ngắn nhất làm sạch nòng pháo, sau đó đẩy thuốc nổ vào, đẩy đạn vào và bắn.

Toàn bộ quá trình diễn ra một cách trôi chảy, thậm chí còn có thể nhanh hơn nữa.

Vì vậy, thay vì chậm lại, tốc độ bắn của hàng trăm khẩu pháo của Thẩm Lãng lại càng lúc càng nhanh hơn.

“Bùm bùm bùm bùm bùm…”

Từng đợt tiếng nổ kinh thiên động địa, từng đợt cơn mưa sắt điên cuồng nện xuống, điên cuồng thu gặt mạng người.

Quân đội do gia tộc họ Chúc bồi dưỡng ra tuyệt đối xem như là dũng cảm. Họ xung phong lên đón nhận cơn bão bi sắt này.

Khoảng cách càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

300 m, 200 m, 100m, 50 m.

Nhưng lúc này cứ mỗi 10 mét tiến lên phía trước đều trở nên vô cùng khó khăn.

Mật độ đại bác của Thẩm Lãng thực sự quá dày rồi. Cứ cách chưa tới 20 mét liền có một khẩu pháo.

Thời điểm đối phương vọt tới phạm vi 10 mét bên trong, vô số cơn mưa kim loại đồ sát gần như không có một góc chết.

Mà càng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng hơn nữa là, đội quân 1 vạn người trên hàng rào cũng bắt đầu bắn tên rồi. Toàn bộ đều là những cường giả bắn cung siêu cấp. Trong phạm vi 100 mét, lực sát thương vô cùng lớn, hơn nữa độ chính xác còn cao tới doạ người.

50 m, đã trở thành khoảng cách cực hạn của địch nhân, không còn cách nào tiến lên được nữa.

Tất cả địch nhân ở trong khoảng cách này đều biến thành thi thể.

Đồ sát, đồ sát, đồ sát!

Ở trong khoảng cách này, đạn pháo có thể xuyên thủng tới tận 10 mét, chỉ cần có đủ người, một viên đạn có thể xuyên thủng tới 4-5 người.

Ở trên con đường này, vô số thi thể chất chồng như núi.

Đạn pháo bay vèo vèo, mưa tên điên cuồng bắn.

Phạm vi 10 mét phía trước hàng rào gỗ, trở thành một giải đất chết chóc, bước vào chỉ có chết.

……..

(1) lựu pháo: đạn trái phá, đạn ghém, đạn ria. Vỏ đạn là một loại hộp đạn hình trụ, có viền được sử dụng đặc biệt trong súng ngắn và thường được nạp nhiều viên đạn phụ hình cầu nhỏ, giống như viên đạn được gọi là đạn bắn, bắn qua nòng trơn với một điểm thuôn nhọn ở phần đầu. mõm để điều chỉnh mức độ tán xạ.

“Ta… ta… ta”

Chủng Sư Sư theo bản năng chỉ muốn chửi lên một tiếng. Nàng mặc dù là thiên kim đại tiểu thư, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn có nói tục, chỉ cần cha mẹ nàng không nghe thấy là được. Thế nhưng hiện tại xung quanh có quá nhiều người như thế này, nên nàng đành phải nuốt ngược vào.

Lúc này, nàng đang cầm trong tay một thanh loan đao, đã chuẩn bị xong tinh thần chém giết điên cuồng nhất rồi. Tuyệt đối sẽ không làm cho gia tộc Họ Chủng mất mặt, nhất là mất mặt trước cái tên Thẩm Lãng, tên Bạch Vô Thường rác rưởi, bỏ đi, thứ cặn bã, ác ôn, biến thái này.

Nhìn vài chục vạn quân địch xông lên ở phía trước, nàng cảm thấy trận chiến này hoàn toàn vô vọng, không có cửa thắng. Không ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra như thế này. Đại quân vài chục vạn người kia căn bản không có cách nào nhích tới gần được. Còn nàng ngay cả một đao chém ra còn chưa có chém thì địch nhân đã ngã xuống vô số rồi.

Quân đội Thẩm Lãng thật mạnh a!

Những nữ nhân cao lớn kia, mỗi người ai cũng biết bắn tên, mỗi giây bắn ra một mũi tên, quả thực mạnh mẽ khiến người ta phát sợ.

Từ lúc những nữ nhân cao lớn này tham gia cho tới bây giờ, các nàng đã bắn ra trên trăm vạn mũi tên rồi. Còn những khẩu đại bác kia đã bắn ra biết bao nhiêu cơn mưa bi sắt, càng không thể đếm nổi, hoàn toàn chính là một con số trên trời.

Dù sao mặt đất 10 mét phía trước, thi thể chi chít, nói không ngoa chính là núi thây biển máu.

………………..

Trên trạm quan sát trung lưu, Chúc Nhung đã nhìn thấy tất cả nhờ vào ống nhòm có khả năng phóng lớn của mình.

Hắn nhìn mà da đầu tê dại, sởn cả gai ốc. Từ bé tới giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy một màn giết chóc khủng khiếp tới như vậy.

Toàn bộ khu vực hơn 10 dặm kia, đạn bay đầy trời, không có góc chết. Nơi đạn không thể bắn tới, đã có mưa tên giăng đầy.

Đây không phải là chiến trường, mà chính là một tràng giết chóc.

“Ta biết ngay mà, ta biết ngay mà, phải là như vậy …”

Chúc Nhung run rẩy nói.

Hắn đối với Thẩm Lãng đã quá hiểu rõ rồi. Hắn biết Thẩm Lãng chắc chắn không thể nào xông vào cuộc chiến mà không có sự chuẩn bị được.

Nhưng khi nó thực sự diễn ra, nó đã khiến cho hắn phải kinh ngạc, mắt như muốn trồi cả ra ngoài.Thậm chí hắn còn cảm giác được, quân đội của Thẩm Lãng đã tiến nhập vào trạng thái điên cuồng, tốc độ bắn của đại bác càng ngày càng nhanh.

“Bùm bùm bùm….”

Tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng bên tai.

“Đại soái, quân ta trên chiến trường đang sụp đổ, chúng ta không thể nào chịu nổi thương vong khổng lồ tới như vậy, sắp tan rã rồi.”

Kì thực, quân đội của họ Chúc vốn đã rất mạnh rồi. Đổi lại là những quân đội khác, gặp phải thương vong lớn như thế này, có lẽ sớm đã toang. Nhưng mà bọn họ tới lúc này mới xuất hiện xu hướng tan rã.

Chúc Nhung nghiến răng nghiến lợi nói:

“Vốn tưởng rằng trận chiến này sẽ chiến đấu mấy ngày mấy đem, không ngờ rằng còn chưa tới một canh giờ đã muốn tan rã.”

Tiếp đó hắn liền hạ lệnh:

“Trương Triệu, ngươi suất lĩnh 10 vạn đại quân đi áp trận.”

Đô đốc Thiên Việt – Trương Triệu hét lớn lên: “Tuân lệnh.”

Sau đó, hắn rút kiếm ra, hô to:

“Xung phong”

Một chi quân đội 10 vạn đại quân khác điên cuồng xung phong, hướng về phía hàng rào mỏng manh của Thẩm Lãng liều chết.

Nhưng Chúc Nhung biết, mười vạn đại quân này cũng chỉ làm pháo hôi, tiêu hao đạn dược của Thẩm Lãng mà thôi.

Quân đội thông thường ở cái thế giời này đã quá lỗi thời rồi.

Chúc Nhung nhìn về phía Thư Đình Ngọc của Ẩn Nguyên hội hỏi:

“Thư thiếu chủ, Thiết huyết quân của ngươi có thể chịu được vũ khí của Thẩm Lãng không?”

Thư Đình Ngọc nói:

“Sẽ có thương vong, nhưng vẫn chịu được!”

Chúc Nhung nói:

“Quân đội của ta sẽ ngăn chặn lại vô số đạn bắn ra từ Thẩm Lãng cho các ngươi, các ngươi chuẩn bị xuất chiến đi.”

Thư Đình Ngọc nhìn về phương hướng Thẩm Lãng, chậm rãi nói:

“Thẩm Lãng, mới vừa rồi chẳng qua cũng chỉ là món khai vị mà thôi. Chân chính chiến đấu giờ mới bắt đầu. Ta sẽ cho ngươi biết, Niết Bàn quân của ngươi không bằng Thiết Huyết quân của ta. Quân đoàn Amazon của ngươi cùng lắm thì bất phân thắng bại với Thiết huyết quân của ta mà thôi.”

Tiếp đó, Thư Đình Ngọc hô to:

“Thiết huyết quân, ra trận!”

Trong nháy mắt, hai vạn Thiết Huyết quân của Ẩn Nguyên hội giống như tia chớp điên cuồng xung phong, tốc độ vô cùng nhanh, giống như loài báo vậy.

Chúc Nhung lại nhìn về phía Vô Tranh đại sư của Thông Thiên Tự hỏi:

“Đại sư, các ngươi thì sao? Có thể chịu được không?”

Vô Tranh đại sư nói:

“Không thành vấn đề, vũ khí của Thẩm Lãng mặc dù sắc bén, nhưng vẫn không thể nào làm khó được quân đoàn Thông Thiên Tự của chúng tôi.”

“Xuất kích!”

Theo một tiếng hạ lệnh! Quân đoàn siêu cấp Thông Thiên Tự ra trận!

……