Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 498: Chúc Hồng Tuyết số mệnh! Chúc Nhung phun huyết!



Cừu Yêu Nhi nhìn Chúc Hồng Tuyết một lúc lâu, nói: "Võ công của ta hơn ngươi một chút, nhưng nếu ngươi muốn chạy, ta cũng không thể cản ngươi lại đây và ở đây cũng không có ai có thể cản ngươi được."

Chúc Hồng Tuyết nói: "Người thắng sống, người thua chết, tại sao phải chạy chứ?"

Cừu Yêu Nhi nói: "Kế tiếp ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi, không phải ta hỏi ngươi, mà là ta thay mặt Thẩm Lãng hỏi ngươi."

Chúc Hồng Tuyết nói: "Được."

Cừu Yêu Nhi hỏi: "Ngươi dẫn theo Huyết Hồn quân đã đồ sát bao nhiêu người rồi?"

Chúc Hồng Tuyết nói: "Hằng hà vô số, đếm không hết."

Cừu Yêu Nhi hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Chúc Hồng Tuyết nói: "Không có cảm giác gì, giống như lúc nhỏ dùng nước sôi để giết chết kiến vậy, hoàn toàn không có cảm giác."

Cừu Yêu Nhi lại hỏi: "Cảm giác của ngươi bị thiến mất rồi sao?"

Chúc Hồng Tuyết lắc đầu nói: "Không có, Cừu Yêu Nhi, ngươi mạnh mẽ đến như vậy,liệu ngươi có còn cảm giác với người thường nữa không? À không, đúng rồi, ngươi vẫn còn có cảm giác, bằng không ngươi cũng sẽ không đi cứu nhiều người như vậy."

Cừu Yêu Nhi nói: "Tội lỗi của ngươi quá sâu đậm, sâu đậm tới nỗi có giết ngươi cũng không sao xóa hết được.”

Chúc Hồng Tuyết nói:

“Nghiệp chướng nặng nề?? Nó thật ra cũng chỉ là một câu từ để ngụy biện.”

Cừu Yêu Nhi lại hỏi:

“Người nhìn nhận Thẩm Lãng như thế nào?”

Chúc Hồng Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Trước đây chưa từng nghĩ tới. Bây giờ có lẽ nên phải nghĩ lại, tạm thời ta chỉ có thể nói hắn rất tài giỏi."

Cừu Yêu Nhi hỏi: "Ngươi nhìn nhận Doanh Vô Minh thế nào?"

Chúc Hồng Tuyết nói: "Hắn là một kẻ vô liêm sỉ không có lòng danh dự."

Cừu Yêu Nhi lại hỏi: "Ngươi có từng nghĩ tới, tại sao võ công của mình lại mạnh như vậy không?"

Chúc Hồng Tuyết nói: "Bởi vì Thiên Nhai Hải Các."

Cừu Yêu Nhi nói:

“Vậy tại sao công chúa Ninh Hàn lại mạnh như vậy? Ta có thể nói cho ngươi biết một chuyện, Ninh Nguyên Hiến đã từng dẫn theo Ninh Hàn đi bái kiến bệ hạ Khương Li, đồng thời hứa gả Ninh Hàn cho Thẩm Lãng, mặc dù lúc đó hắn còn chưa có được sinh ra. Bệ hạ Khương Li nói cô bé này không tệ, có thể làm con dâu của ngài, cho nên bệ hạ Khương Ly đã ban cho Ninh Hàn những thứ vô cùng quý giá. Còn nữa Doanh Vô Minh, tại sao hắn lại được Phật Sơn ưu ái như vậy? Chỉ vì hắn là Thái tử của vương quốc Tân Càn sao? Không, là vì hắn là con nuôi của bệ hạ Khương Li, cho nên hắn cũng được bệ hạ Khương Ly ban ân. Vậy kế tiếp ta lại hỏi ngươi, tại sao ngươi lại mạnh như vậy?"

Khuôn mặt Chúc Hồng Tuyết co quắp lại.

Cừu Yêu Nhi lại tiếp tục nói: "Ta tại sao lại mạnh như vậy? Đại Sỏa tại sao lại mạnh như vậy? Ngươi tại sao lại mạnh như vậy?"

*Đại Sỏa: Đại Ngu, Đại Ngốc

Ánh mắt của Chúc Hồng Tuyết bắt đầu run rẩy. Hắn chưa bao giờ nguyện ý đi tra cứu cái vấn đề này.

Cừu Yêu Nhi nói: "Ninh Hàn chẳng qua cũng chỉ là công chúa Tương quốc, còn ngươi bề ngoài cũng chỉ là nhi tử của Chúc Nhung, hà cớ gì mà 2 người chỉ được Tả Từ Các chủ thu làm đệ tử chân truyền? Còn Doanh Vô Minh thì lại nhận được địa vị gần như là Thiếu chủ của Phật Sơn?"

Mí mắt Chúc Hồng Tuyết giật giật, thậm chí tới hơi thở cũng trở nên nóng lên.

Cừu Yêu Nhi nói: "Doanh Vô Minh đối với mọi chuyện đều hiểu rõ, Ninh Hàn cũng đã sớm lấy lại ký ức, chỉ bất quá hai người này hoàn toàn không có lòng tự trọng. Vậy, ta muốn hỏi ngươi, ngươi thực sự không biết gì về tất cả những điều này sao? Khương Li ngã xuống, thiên hạ no đủ, những lời này giống như một chân lý vậy. Vậy ta muốn hỏi ngươi, ngươi có lòng danh dự không?"

Chúc Hồng Tuyết đương nhiên có lòng danh dự, bằng không hắn đã sớm biến mất không thấy tăm hơi từ lâu rồi.

Cừu Yêu Nhi nói:

“Gia tộc họ Trác từng vì nuôi dưỡng Trác Nhất Trần, một người mang trong mình huyết mạch đặc thù do Khương Li bồi dưỡng, hay hắn còn được gọi là Khổ Đầu Hoan, kết quả là bị tai ương diệt tộc. Nhưng rồi chỉ vì một câu nói của Thiên Nhai Hải Các mà tội danh trên ngườicủa  gia tộc họ Trác liền tan biến, và  rồi các gia tộc khác đang còn nuôi dưỡng những người mang dòng máu đặc biệt do Giang Ly bồi dưỡng trên khắp thiên hạ liền danh chính ngôn thuận sử dụng câu nói này để thoát tội. Cho đến khi thân phận của Thẩm Lãng bị bại lộ, đế quốc Đại Viêm mới lại một lần nữa phong sát những người mang dòng máu đặc thù của Khương Li bệ hạ.”

Chúc Hồng Tuyết xòe hai tay ra, nhìn hai bàn tay mình. Hiển nhiên, không phải là hắn nhìn bàn tay mình đã gây ra bao nhiêu nợ máu mà là muốn nhìn xem huyết mạch của mình.

Cừu Yêu Nhi nói:

“Nghiệp chướng của người quá nặng, muốn cái chết là điều không thể nào. Hãy trở về và suy nghĩ thật kỹ những điều ta đã nói, nghĩ về nguồn gốc của ngươi, ai mới thực sự là chủ nhân của ngươi? Chúc Hoằng không phải là dòng chính của gia tộc họ Chúc, Chúc Nhung dựa vào cái gì mà sinh ra được một nhi tử mạnh mẽ như ngươi? Nếu ngươi có thể hiểu rõ tất cả những điều này, thì hãy suy nghĩ xem làm thế nào để tiêu trừ tội lỗi của mình. Vốn Thẩm Lãng định đem ngươi đi thiến trước, sau đó phế bỏ kinh mạch, hủy hoại não bộ, mỗi ngày nuôi ngươi như nuôi lợn để rút máu. Nhưng tội nghiệt của ngươi quá nặng, hơn nữa lại còn tràn đầy danh dự, cho nên…cáo từ!”

Nói xong, Cừu Yêu Nhi từ từ bước về phía Thẩm Lãng.

Chúc Hồng Tuyết nhìn những thi thể Huyết Hồn quân trải dài khắp nơi, rồi lại nhìn về phía Thẩm Lãng. Tiếp đó hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng phá vỡ huyết mạch của mình, ngơ ngác nhìn dòng máu từ đó chảy ra.

Sau đó, hắn đi về phía nam.

Mới chỉ đi được 10 dặm, bỗng  nhiên từ trên trời vang lên một tiếng kêu thật to, rồi một con đại bàng khổng lồ từ trên trời lao xuống.

"Thua rồi sao?"

Chúc Hồng Tuyết gật đầu.

"Biết rồi, đi thôi!"

Người trên lưng đại bàng vẫy vẫy tay.

Chúc Hồng Tuyết nhảy lên lưng đại bàng, con đại bàng dang rộng hai cánh ra, bay về phía nam.

………

Một thi thể Huyết Hồn Quân được đặt trước mặt Thẩm Lãng.

"Họ có sự khác biệt rõ ràng so với người bình thường chúng ta. Có một phần đặc điểm của người Thượng Cổ, nhưng lại có những đặc điểm vượt quá cả người Thượng Cổ."

"Xương của họ rất cứng, còn cứng hơn cả chiến binh bộ tộc Amazon. Mật độ cơ bắp của họ rất cao, cho nên họ có sức bùng nổ đáng kinh ngạc. Thậm chí phổi của họ cũng không giống với người bình thường, vì vậy họ có thể ở trong môi trường kín được một thời gian dài, điểm này rất giống với nữ chiến binh Amazon."

"Hình dáng khuôn mặt của họ có một số đặc điểm kỳ lạ, não của họ nhô ra và có kích thước lớn. Cho nên họ có khả năng cảm nhận mạnh mẽ."

“Nếu như nói tăng binh của Thông Thiên Tự còn thuộc về nhân loại bình thường, thì Huyết Hồn Quân có vẻ không bình thường lắm.”

Thẩm Lãng nhìn Tuyết Ẩn và Chúc Nghiêu hỏi:

 "Hai vị từng đi theo phụ thân ta trong một thời gian dài, hơn nữa còn là giáo quan của học đường thiên tài đặc biệt. Cho nên ta muốn hỏi hai vị, Khương Ly bệ hạ có phải có kế hoạch cải tạo huyết mạch quy mô lớn, có kế hoạch tạo ra siêu cấp quân đoàn hay không?"

*học đường: trường học, học viện.

* giáo quan: giáo viên trong quân đội; sĩ quan huấn luyện (sĩ quan làm giáo viên)

Tuyết Ẩn nói: "Có, nhưng về mặt này tôi không rõ lắm. Bởi vì sau khi tôi thần phục Khương Ly bệ hạ, tôi vẫn luôn làm công tác tình báo."

Đao phủ Chúc Nghiêu nói: "Đúng vậy, Khương Ly bệ hạ có kế hoạch cải tạo huyết mạch quy mô lớn, có kế hoạch tạo ra siêu cấp quân đoàn. Nhưng ngài ấy thường hay nói một câu rằng giải phóng văn minh, giải phóng sức mạnh huyết mạch thì cũng phải từ từ, không được vội vàng, để tránh gặp phải hậu quả đáng sợ. Thậm chí kế hoạch này còn được phải chia thành trăm năm, từng chút một thúc đẩy."

Thẩm Lãng nói: "Nói cách khác, nghiên cứu huyết mạch mà Khương Ly bệ hạ nắm giữ thực ra rất cao thâm. Chỉ là vì lo ngại ảnh hưởng, nên không dám buông lỏng một lần, mà là cố gắng dùng thời gian của mấy đời thế hệ, để nâng cao huyết mạch của vô số người lên? Kế hoạch thiên tài bí mật, chỉ là bước đầu tiên trong quá trình cải tạo huyết mạch của ông ấy?"

Đao phủ Chúc Nghiêu nói: "Đúng vậy. Nhưng nếu những thứ này rơi vào tay các thế lực siêu cấp, có lẽ họ sẽ không có đắn đo, lo lắng giống như  Khương Ly bệ hạ."

"Thực ra tôi vẫn luôn có một thắc mắc."

Cựu Trấn Tây Hầu Chúc  Nghiêu nói tiếp: "Những thế lực siêu thoát này nếu như có quân đoàn bí mật mạnh mẽ tới như vậy, hơn nữa họ giống như tuân theo ý chỉ của hoàng đế Đại Viêm,vậy thì chẳng phải họ có thể dễ dàng quét ngang thiên hạ sao? Tại sao hoàng đế lại còn phải dùng thủ đoạn chính trị để thống nhất thiên hạ, mà không phải là phái quân đoàn bí mật trực tiếp quét ngang qua? Diệt sạch tất cả các quốc gia không nghe lời trên thế giới."

Tuyết Ẩn nói: " Có thể có hai lý do, lý do đầu tiên, những thế lực siêu thoát này hoàn toàn là vì chiếm được thành quả nghiên cứu của Khương Li bệ hạ, cho nên những năm gần đây mới bồi dưỡng ra được một lượng lớn quân đoàn bí mật. Vốn ban đầu những thế lực siêu thoát này chỉ tập trung vào việc nghiên cứu huyết mạch cho một nhóm người tu luyện võ đạo.”

"Lý do thứ hai, mối quan hệ giữa Hoàng đế Đại Viêm và sáu thế lực siêu thoát phức tạp hơn chúng ta tưởng. Các thế lực siêu thoát giống như có một nỗi sợ hãi nào đó đối với ông ta, có thể là ông ta đang nắm giữ một thứ gì đó có thể ảnh hưởng tới vận mệnh của cả 6 thế lực siêu thoát. Nhưng hơn hai năm trước, khi tiến hành vây bắt Thẩm Lãng bệ hạ, Bạch Ngọc Kinh và Huyền Không Tự đều nhận được thánh chỉ từ hoàng đế bệ hạ, thế nhưng họ cũng chỉ phái tới hai chiếc thuyền nhỏ và cũng không có ai xuất hiện. Điều này cho thấy một phần các thế lực siêu việt đã chống lại Hoàng Đế Đại Viêm."

Chúc Nghiêu nói: "Có thể hiểu như thế này không, Hoàng Đế Đại Viêm không chỉ là quân chủ tối cao của thế tục, mà theo một nghĩa nào đó còn là lãnh tụ tối cao của các thế lực siêu thoát. Thế nhưng ông ta vì muốn tách biệt thế tục ra khỏi thế lực siêu thoát, đồng thời còn cố gắng trấn áp các thế lực siêu thoát này, không cho phép họ vượt quá giới hạn xâm phạm thế giới thế tục?"

Điều này đã được thể hiện rõ ràng trước đây. Trước đây Ninh Nguyên Hiến cũng đã từng cảnh cáo Phật Sơn không được động đến Thẩm Lãng. Nhìn thoáng qua có vẻ như Ninh Nguyên Hiến có thể đối thoại bình đẳng được với Phật Sơn, lúc đó thiên hạ dường như  đang vận hành theo một trật tự nào đó, nhưng hiện tại cán cân cân bằng này giống như đã bị phá vỡ một chút. Các thế lực siêu thoát từ chỗ kín tiếng trở nên phô trương, vượt quá giới hạn trước đây.

"Nghe đồn, Hoàng Đế Đại Viêm cũng không có võ công gì cả."

Chúc Nghiêu nói: "Không biết chuyện này là thật hay là giả?"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tuyết Ẩn, bởi vì trước đây mối quan hệ giữa nàng và hoàng tộc Đại Viêm rất thân thiết.

Tuyết Ẩn nói:

“Kể từ khi tôi bắt đầu có hiểu biết, ta chưa bao giờ nghe thấy hoàng đế Đại Viêm thi triển qua võ công, cũng chưa từng nghe nói ông ấy có võ công gì."

"Vậy ông ta dựa vào cái gì để ra lệnh cho sáu thế lực siêu thoát?"

Tuyết Ẩn lắc đầu, nói: "Nếu biết được điều này, bí mật trong thiên hạ này đã được giải mã một nửa, thậm chí còn có thể biết phần lớn lý do tại sao Khương Li bệ hạ lại chết bất đắc kỳ tử.”

Khương Li bệ hạ chết bất đắc kỳ tử là một trong những bí ẩn lớn nhất trong hàng trăm năm qua. Ông ta cường đại tới như vậy thế nhưng đột nhiên chết bất đắc kỳ từ?? Trên thế gian này còn ai có thể giết được ông ta?

Trước đây, mọi người không có một khái niệm rõ ràng về sự cường đại của Khương Li, nhưng bây giờ thì có rồi.

Cứ nhìn Cừu Yêu Nhi, nhìn Chúc Hồng Tuyết, nhìn Adolf, nhìn Doanh Vô Minh? Ở một mức độ nào đó, sức mạnh của bốn người này đều bắt nguồn từ Khương Li.

Sự cường đại của Doanh Vô Minh, mọi người hoàn toàn không biết, nhưng Thẩm Lãng đã tận mắt chứng kiến Adolf mạnh mẽ như thế nào, vậy mà hắn chỉ là người từng đi theo Khương Li vài chục năm trước mà thôi.

*Adolf: A Đạo Phu.

……………

"Chúng ta thương vong bao nhiêu người?"

Thẩm Lãng hỏi.

"Sáu nghìn."

Công chúa Dora nói ra một con số khiến Thẩm Lãng giật mình.

"Cung tên của Huyết Hồn Quân quá mạnh. Sau khi tiếp cận khoảng cách 150 mét, quân đội của chúng ta mặc dù mặc áo giáp thép thế nhưng cũng không chống đỡ nổi."

Công chúa Hella nói tiếp: "Nhưng cũng có một tin tức tốt, sáu nghìn thương vong của chúng ta phần lớn đều là bị thương chứ không phải là tử vong, rất nhiều người vẫn có thể cứu chữa được."

Thẩm Lãng cầm lên bộ giáp của Huyết Hồn Quân, chỉ mỏng manh như vậy mà lại có thể kiên cố không thể phá hủy, thật là khó tin.

Không biết đây là kỹ thuật của Thiên Nhai Hải Các hay là kỹ thuật của Khương Li bệ hạ?

Bất quá, những bộ giáp này đều thuộc về Thẩm Lãng. Quân đội của hắn đang thu thập những bộ giáp này trên khắp chiến trường, hoàn toàn chính là chất thành núi. Mặc dù phần lớn giáp đã bị hư hại, nhưng khi mang về Kim Sơn Đảo tái luyện, chúng sẽ như mới. Mang những bộ giáp này, Thẩm Lãng cũng có thể trở nên bất khả xâm phạm.

Đao phủ Chủng Nghiêu nói:

“"Bệ hạ, có một chuyện có lẽ thần nên nhắc nhở ngài. Lúc Khương Ly bệ hạ còn sống, đã từng đề cập đến một thuật ngữ, năng lượng khải giáp."

Thẩm Lãng không kìm được thốt lên: “Trời ạ”

Sau đó, hắn ra lệnh: "Không chỉ thu thập tất cả giáp, mà còn cả thi thể Huyết Hồn quân nữa, không được bỏ sót bất kỳ ai, mang về nghiên cứu kỹ lưỡng, có thể sẽ có đột phá và thu hoạch mới."

"Rõ!"

Ngay lập tức, hàng ngàn binh sĩ quân đoàn skeleton liền bắt đầu thu thập xác chết.

…………

"Em không sao chứ?"

Thẩm Lãng hỏi.

Cừu Yêu Nhi đáp: "Có chuyện xảy ra."

Thẩm Lãng kinh ngạc: "Bị thương sao?"

Cừu Yêu Nhi nói: "Em một thời gian rất lâu sẽ không thể chiến đấu, trận chiến này gần như tiêu hao toàn bộ sức mạnh của ta, cần thời gian để hồi phục."

Thẩm Lãng hỏi: "Em mạnh hơn Chúc Hồng Tuyết tầm khoảng bao nhiêu?"

"Khoảng bảy phần trăm."

Cừu Yêu Nhi trả lời.

Câu trả lời này khiến Thẩm Lãng kinh ngạc, chính xác đến mức này sao?

Thẩm Lãng hỏi: "Vậy Chúc Hồng Tuyết đến tột cùng có phải là nhi tử của đao phủ Chúc Nghiêu, hay là..."

Cừu Yêu Nhi nói: "Hắn không thể là nhi tử của Chúc Nghiêu, sức mạnh của hắn không chỉ đến từ nội lực chân khí, mà còn đến từ huyết mạch. Nếu chỉ dựa vào nội lực, hắn không thể chiến đấu với ta vài giờ đồng hồ. Vì vậy hắn cũng như em, đều được nghĩa phụ bồi dưỡng."

Nghĩa phụ mà nàng nói tới tất nhiên là Khương Li.

Nhận được câu trả lời này, Thẩm Lãng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Về thân phận của Chúc Hồng Tuyết, Thẩm Lãng có hai giả thuyết. Ban đầu, hắn suy đoán rằng Chúc Hồng Tuyết có thể là nhi tử của đao phủ Chúc Nghiêu (Hồng Niên Tông Sư), bởi vì trong số các con cháu của Chúc Nghiêu, không ai có huyết mạch võ đạo mạnh mẽ tới đến vậy. Nhưng sau đó Chúc Hồng Tuyết thể hiện ra quá mạnh mẽ, dường như không phải là người mà Chúc Nghiêu có thể sinh ra.

Tất nhiên cũng có thể là do cải tạo huyết mạch của Thiên Nhai Hải Các, bởi vì Thiên Nhai Hải Các cực kỳ giỏi về mặt này. Họ còn có cả một bộ phận nghiên cứu sinh mệnh. Nhưng Thẩm Lãng lại nghĩ, nếu có cơ hội như vậy thì hẳn là rất quý giá, tại sao lại đến lượt Chúc Hồng Tuyết?

Hiện tại cuối cùng hắn cũng hiểu rồi, Chúc Hồng Tuyết và Ninh Hàn được Thiên Nhai Hải Các coi trọng và trọng dụng là vì huyết thống mạnh mẽ của bản thân, mà huyết thống mạnh mẽ này vẫn như cũ bắt nguồn từ Khương Li.

"Em vất vả rồi." Thẩm Lãng dịu dàng nói: "Vậy bây giờ em có thấy khó chịu không?"

Cừu Yêu Nhi lắc đầu nói: "Không khó chịu."

Thẩm Lãng hỏi: "Vậy em có đau không?"

Cừu Yêu Nhi đáp: "Cũng không đau."

Thẩm Lãng nói: "Nếu không đau cũng không khó chịu, thì anh muốn ngủ với em."

Ặc!!

Cừu Yêu Nhi mở mắt nhìn Thẩm Lãng, ngươi có đùa không, ta vừa mới chiến đấu mấy giờ đồng hồ đấy, đánh đến mức trời đất tối sầm, mệt gần chết, ngươi lại muốn ngủ với ta?

"Được, anh tới đi."

Cừu Yêu Nhi nói: "Nhưng lần này anh tự làm, em không còn sức."

"Được, được, được!"

Thẩm Lãng nói.

Hơn nửa tiếng sau.

Thẩm Lãng u oán nói: "Không phải em nói em không cử động được sao? Em không còn chút sức lực nào sao?"

Cừu Thù Yêu Nhi nói: "Động tình giữa chừng không nhịn được, em làm anh đau sao?"

Thẩm Lãng nói: "Vẫn ổn, xương chưa gãy, cũng không có mệt rã rời.”

Cừu Yêu Nhi tiến lên hôn Thẩm Lãng một cái, đây là lần đầu tiên nàng chủ động.

"Thẩm Lãng, nếu anh cứ yếu ớt thế này mãi, không có võ công thì tốt biết mấy."

Cừu Yêu Nhi nói.

Thẩm Lãng hỏi: "Vì sao?"

Cừu Thù Yêu Nhi nói: "Hoàng đế Đại Viêm không phải vẫn luôn được cho là người không có võ công sao? Thế nhưng lại trở thành bậc chí tôn thiên hạ, hơn nữa còn được xem là lãnh tụ của các thế lực siêu thoát."

Thẩm Lãng nói: "Đây là đạo lý gì? Nếu anh có võ công, anh đảm bảo sẽ diệt em ngay lập tức, để cho em quỷ khóc sói gào."

Cừu Yêu Nhi lại nói: "Có lẽ trên đời không thể có thứ gì quá hoàn hảo. Có trí tuệ tuyệt đỉnh thì lại không có võ công tuyệt đỉnh, có võ công tuyệt đỉnh thì lại không có số mệnh tuyệt đỉnh. Thứ gì quá hoàn hảo, có lẽ sẽ bị trời phạt."

Thẩm Lãng im lặng, rồi hôn lên môi Cừu Yêu Nhi.

Trong cái thế giới này, có những người không có đầu óc và có những người thì lại không muốn động não. Công chúa Đại Khao là người không có đầu óc, còn Cừu Yêu Nhi thì lại rất thông minh. Nàng ấy cái gì cũng biết, chỉ là không thích động não.

*Công chúa Đại Khao : công chúa Mông To, công chúa Big Butt.

Nàng liên tưởng đến Khương Li, rồi lại liên tưởng đến Nữ vương Medusa, hai người này đều đã biến mất. Cho nên nàng thà rằng Thẩm Lãng không được hoàn hảo và không muốn con gái Yêu Yêu của mình quá hoàn mỹ, như vậy có lẽ mới có thể trường tồn, sống mãi.

Thẩm Lãng nói: "Hay là… chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa đi?"

Cừu Yêu Nhi thản nhiên nói: "Anh còn làm được không?"

Thẩm Lãng nói: "Đều tại em lúc nãy quá mạnh bạo, bằng không anh nhất định làm được."

"Hừ."

Cừu Yêu Nhi nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái thiền định.

…….

"Chủng Sư Sư, con làm sao vậy? Con muốn làm gì? Cha con không nỡ đánh con? Con tưởng rằng ta không nỡ đánh con sao?"

Chủng phu nhân nổi giận, nói tiếp: "Con đây là đang muốn hại chết cả gia tộc mình sao?"

Chủng Sư Sư tức giận nói: "Con nói sai điều gì chứ? Những điều con nói đều là sự thật mà, chẳng lẽ nói thật cũng không được nói sao?"

Chủng phu nhân nói: "Nói bậy nói bạ mà cũng gọi là nói thật sao? Nói bậy nói bạ mà cũng là nói thật sao? Lại còn nói cái gì mà là Bạch Vô Thường làm bẩn sự trong sạch của con? Rồi lại nói Thẩm Lãng bệ hạ làm bẩn sự trong sạch của con?”

Chủng Sư Sư nói:

“Tên cầm thú kia dám làm? Chẳng lẽ con không được được phép nói ra sao? Dám làm không dám chịu, khốn khiếp.”

Chủng Phu Nhân không nói hai lời, tiến lên giữ chặt Chủng Sư Sư lại trên ghế, cầm thước đánh mạnh vào mông nàng, đánh hàng chục cái.

Chủng Sư Sư cố gắng vùng vẫy chống cự, thế những vẫn không thoát khỏi nanh vuốt của mẹ, bị đánh đến sưng đỏ, không nhịn được buông lời chửi rủa.

“Các ngươi không biết xấu hổ à?? Muốn vinh hoa phú quý tới nỗi bán luôn cả con gái mình sao?”

“Các ngươi chẳng lẽ không thể tự dựa vào sức mình sao? Trước đó muốn gả ta cho con trai Thân vương của đế quốc Đại Viêm, giờ thì lại hận không thể đưa ta lên giường với tên khốn nạn Thẩm Lãng kia."

Nàng càng mắng chửi, Chủng Phu Nhân càng đánh mạnh.

Chủng Nghiêu định vào nói chuyện với phu nhân, kết quả từ xa đã nghe được tiếng phu nhân mình đang đánh con gái, không khỏi đau lòng nói:

“Phu nhân, thế là đủ rồi.”

“Cút!”

Chủng phu nhân quát.

Tiếp đó, Chủng Nghiêu liền cút ngay.

Sau khi đánh xong, Chủng phu nhân nói:

“Chủng Sư Sư, con có biết mình sai ở đâu không?”

“Con không sai.”

Chủng Sư Sư nói:

“Chẳng lẽ sự thật cũng không thể nói ra được sao? Hắn là cặn bã, hắn là tên đã làm nhục con, con ngửi ra được."

Chủng phu nhân nói:

"Nhưng con không thể nói điều đó trước mặt Thẩm Lãng bệ hạ được, mà là nên nói sau lưng bệ hạ. Và nên nói nó với nhiều người, để cho mọi người biết được Thẩm Lãng bệ hạ đã làm nhục con. Có như vậy bệ hạ mới chịu trách nhiệm, mới lấy con.”

"Hả?"

 Chủng Sư Sư sững sờ, không dám tin nhìn mẹ mình, thậm chí còn quên cả đau đớn.

Cái thế giới này phức tạp đến vậy sao?

………..

Chủng Nghiêu quỳ trước mặt Thẩm Lãng, dập đầu tâu: "Bệ hạ thứ tội, thần có một chuyện, không biết phải xử trí như thế nào, kính xin bệ hạ ban chỉ."

Thẩm Lãng rất nhanh biết chuyện gì, nhưng vẫn hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Bệ hạ đã từng nói, muốn tru di cả nhà họ Tiết. Mà Tiết Lê là con dâu của thần, cho nên..."

Thẩm Lãng nói: "Bản thân ngươi nghĩ thế nào?"

Chủng Nghiêu đáp: "Thần đương nhiên sẽ tuân theo mọi ý chỉ của bệ hạ, trước tiên sẽ đuổi con bé ra khỏi gia tộc họ Chủng, sau đó giao con bé lại cho bệ hạ xử lý. Nhưng... kể từ khi được gả vào gia tộc họ Chủng , con bé cũng không mắc lỗi gì a, hơn nữa còn sinh cho họ Chủng chúng ta một cháu trai, hai cháu gái, nên thần thực sự không đành lòng."

Tiết Lê, cô gái này đã từng có xích mích với Thẩm Lãng. Cô ta có hôn ước với Kim Mộc Thông, thế nhưng lại qua lại với người con trai thứ 2 của Chủng Nghiêu, vì lý do này này mà trên đường tới phủ bá tước Huyền Vũ, nàng ta hủy hôn và bỏ trốn. Hiển nhiên cũng không phải là nàng ta tham lam vinh hoa. Lý do là vì nàng ta cũng có xuất thân cao quý. Và nàng ta và người con trai thứ 2 của Chủng Nghiêu thực sự là thanh mai trúc mã. Do thích sự phồn hoa ở thủ đô, nên phần lớn thời gian nàng ta đều không có ở gia tộc họ Tiết mà là ở gia tộc họ Chủng.

Và Thẩm Lãng đã từng trừng phạt nàng, khiến cho nàng sống không bằng chết.

Trên đời này có rất nhiều người ngốc hoặc xấu. Nhưng hầu như tất cả người nhà họ Tiết đều là kẻ xấu, chỉ có Tiết Lê thì khác, nàng tuyệt đối là kẻ ngốc. Hiển nhiển, chỉ cần đủ xinh đẹp thì sự ngốc nghếch của nàng cũng sẽ trở thành đáng yêu, dễ thương trong mắt người con trai thứ 2 của Chủng Nghiêu.

Thẩm Lãng nói: "Nàng ấy đã gả cho họ Chủng, vậy thì không còn là người nhà họ Tiết nữa."

Chủng Nghiêu dập đầu nói: "Thần tạ ơn bệ hạ đã ban ân."

Thẩm Lãng nói: "Như vậy trận đại quyết chiến ở thành Thiên Việt ngày hôm nay, hẳn xem là đã kết thúc rồi đúng không?"

Đương nhiên là đã kết thúc rồi! Toàn quân Huyết Hồn quân đã bị tiêu diệt, đồng nghĩa với việc trận đại quyết chiến định mệnh này đã kết thúc.

Thẩm Lãng nói: "Vậy thì tiếp theo, hẳn nên là làm thủ tục chính trị. Ta cần một trọng thần đi tới thủ đô tuyên bố thắng lợi này."

Chủng Nghiêu nói: "Đây là vinh hạnh vô thượng của thần."

Thẩm Lãng nói: "Ngươi đi nói với gia tộc họ Chúc và Ninh Thiệu, ra lệnh cho bọn họ đầu hàng vô điều kiện. Sau đó thả vô điều kiện những người bị ta làm liên lụy ra, bao gồm cả hai đời Việt Vương, Biện Tiêu, Trương Xung... và những người khác nữa. Nếu như không đáp ứng, ta sẽ đem người của gia tộc họ Chúc ở trong kinh thành giết sạch."

Chủng Nghiêu dập đầu nói: "Thần tuân chỉ."

……..

Không có tin tức, tức là tin tốt!

Vì Chúc Hồng Tuyết không cho phép bất kỳ ai quan sát trận đấu, nên mặc dù chỉ cách vài chục dặm, nhưng không một ai biết chuyện gì đã xảy ra trên chiến trường.

Có người giả bộ nói rằng, có thể lén lút cử người đi thăm dò, nhưng Chúc Hồng Tuyết đã nói rồi, bất cứ ai đến gần Huyết Hồn Quân trong vòng hai mươi dặm đều sẽ bị giết sạch. Không một ai dám coi thường câu nói này, bởi vì Chúc Hồng Tuyết coi mạng người như cỏ rác, hắn đã nói giết thì nhất định sẽ giết.

Kể từ khi Huyết Hồn Quân tiến về phía Nam, Chúc Hoằng và Chúc Nhung vẫn luôn đứng trên Huyền Vũ Môn yên lặng chờ đợi.

Quả nhiên vài canh giờ sau, từ phía Nam đã truyền đến một trận ầm ầm, đó hẳn là tiếng đại bác của Thẩm Lãng. Nhưng chỉ kéo dài không quá vài phút, tiếng nổ đã chấm dứt.

Chúc Nhung mừng rỡ, nhưng lại thấy điều đó thật là hiển nhiên. Bởi vì tốc độ của Huyết Hồn Quân quá nhanh, thời gian Thẩm Lãng khai pháo chắc chắn sẽ không quá một khắc (15 phút) liền sẽ bị Huyết Hồn quân xông tới trước mặt, sau đó bị giết sạch.

Sau đó, từ chiến trường không còn truyền đến bất kỳ tin tức gì nữa.

"Phụ thân, về nhà thôi, mọi chuyện đã kết thúc rồi."

Chúc Nhung nói: "Hồng Tuyết đã nói rồi trong vòng nửa canh giờ (là 1 giờ) sẽ kết thúc trận chiến, nhưng trên thực tế căn bản là không tới  nửa canh giờ, hai khắc (30 phút) liền đã kết thúc, không có tin tức chính là tin tốt. Thẩm Lãng toàn quân đã bị diệt, còn Hồng Tuyết thì đã mang Huyết Hồn Quân rời đi, hắn đi Tây Vực rồi."

Chúc Hoằng ngồi đó không nhúc nhích.

"Phụ thân?"

Chúc Nhung hỏi.

"Chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa."

 Chúc Hoằng nói.

Chúc Nhung nói:

"Một khi Huyết Hồn Quân đã ra tay, chắc chắn sẽ không để ai sống sót đâu. Vậy nên Thẩm Lãng sẽ không có lính đào ngũ nào chạy tới thủ đô này đâu. Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Huyết Hồn Quân cũng sẽ không phái người báo cáo lại, có lẽ họ đã rời đi rồi."

Chúc Hoằng nói: "Cứ chờ thêm chút nữa."

Chúc Nhung nói: "Hay là phái người đi xem tình hình chiến trường?"

Chúc Hoằng lắc đầu: "Không nên."

Chúc Nhung nói: "Tại sao? Chúc Hồng Tuyết tuy là thống lĩnh Huyết Hồn Quân của Thiên Nhai Hải Các, nhưng dù sao nó cũng là con trai ta. Chẳng lẽ ta phái người đi xem tình hình chiến trường, nó thật sự sẽ giết người ta sao?"

Chúc Hoằng nói: "Đừng phái người đi, tránh điều không may."

………….

Bên trong vương cung.

Tương Vương - Ninh Thiệu đang rơi vào tình huống rất là mâu thuẫn. Một mặt, hắn mong muốn Thẩm Lãng chết, nhưng mặt khác, hắn lại không cam lòng để Chúc Hồng Tuyết đại thắng, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc gia tộc họ Chúc từ nay về sau sẽ hoàn toàn áp chế hắn. Tốt nhất là quân đội của Thẩm Lãng và Chúc Hồng Tuyết đánh nhau tới mức cả 2 cùng chết.

"Không thể nào."

 Vô Tranh đại sư của Thông Thiên Tự nói.

"Không thể nào."

Thư Đình Ngọc của Ẩn Nguyên Hội cũng có cùng quan điểm.

Tiếp đó, họ cũng nghe thấy tiếng đại bác ầm ầm từ chiến trường phía Nam truyền đến, nhưng chỉ chưa đầy một khắc sau đã kết thúc.

"Nhanh vậy sao?"

Ninh Dực kinh ngạc.

Vô Tranh đại sư nói: "Thẩm Lãng xong rồi."

Thư Đình Ngọc nói: "Thẩm Lãng xong rồi."

Theo họ, đại bác là vũ khí mạnh nhất của Thẩm Lãng. Nếu Thẩm Lãng chiếm được ưu thế, thì tiếng đại bác sẽ gầm rú rất lâu. Nhưng hiện tại chỉ mới vài phút đã tắt, chứng tỏ Huyết Hồn Quân đã xông vào quân đội của Thẩm Lãng và bắt đầu tàn sát.

Vô Tranh đại sư thở dài: "Từ nay về sau, Tương quốc sẽ là lãnh địa của gia tộc họ Chúc, cũng là phạm vi thế lực của Thiên Nhai Hải Các. Thông Thiên Tự của ta cũng không thể nhúng tay vào được nữa. Ẩn Nguyên Hội có thể nhúng tay vào được, nhưng quân đội của Ẩn Nguyên Hội cũng không thể tiến vào lãnh thổ của Tương quốc."

Thư Đình Ngọc nói: "Huyết Hồn Quân quả nhiên mạnh mẽ, Thẩm Lãng cho dù có nghịch thiên tới đâu thì cũng chỉ có thể chống đỡ được một khắc rồi bị tiêu diệt."

Tương vương Ninh Thiệu mặt co giật từng đợt,.

Chẳng lẽ từ nay về sau hắn lại phải khúm núm trước mặt Chúc Hoằng và gọi hắn là ông nội sao? Thật không cam lòng! Nhưng dù sao cũng là một tin tốt, ít nhất Thẩm Lãng đã xong đời.

“Thẩm Lãng xong đời?? Vậy thì Ninh Chính và đám tàn dư liên quan tới Thẩm Lãng kia, tất cả đều không còn giá trị gì nữa đúng không?”

Ninh Thiệu nói tiếp:

“Đều có thể giết sạch rồi, đúng không?”

Thư Đình Ngọc nói:

“Thẩm Lãng xong đời, đám người này đã không còn giá trị, có thể đi chết được rồi.”

Tiếp đó, Thông Thiên Tự và Ẩn Nguyên hội phái ra 3 nhóm trinh sát tới chiến trường để điều tra tình hình thực hư.

Kết quả là, cả 3 nhóm này một đi không trở lại.

Thư Đình Ngọc cười lạnh nói:

“Chúc Hồng Tuyết đúng là ác độc mà, quả thật nói giết liền giết. Hiện tại kết quả đã quá rõ ràng, không có gì bất ngờ, cũng quá dễ đoán.”

……..

Mặt trời sắp xuống núi rồi!

Trên đỉnh thành thủ đô, Chúc Hoằng vẫn lặng lẽ ngồi ở đó, nhìn mặt trời lặn về phía chân trời.

Chúc Nhung nói:

“Phụ thân, trở về thôi.”

Chúc Hoằng lắc đầu.

Chúc Nhung lại nói:

“Phụ thân, đại chiến đã sớm kết thúc từ lâu rồi, Huyết Hồn Quân cũng đã đi xa rồi. Lúc trước đã có người phái ra vài ba thám tử đi tới chiến trường dò xét, nhưng không một ai trở lại. Hồng Tuyết đã nói, bất cứ ai đến gần phạm vi hai mươi dặm xung quanh chiến trường, đều sẽ bị giết không tha.”

Chúc Hoằng nhìn lên trên tường thành, phát hiện rất nhiều người đang tập trung ở đây, tất cả đều nhìn về hướng Nam.

Toàn bộ dân chúng thủ đô đều đang đợi chờ kết quả, nhìn về phía trước đầyháo hức, đầy mong đợi, nhưng cũng tràn đầy sợ hãi.

Mặc dù không ai lên tiếng, nhưng tất cả mọi người đều mong đợi Thẩm Lang chiến thắng. Tuy nhiên, từ phía Nam vẫn không một tin tức truyền về, khiến cho lòng vạn dân thủ đô trầm xuống.

Chẳng lẽ Thẩm Lãng bệ hạ thua? Chúng ta lại phải quay trở về những ngày tối tăm không thấy ánh sáng nữa sao? Thế giới này không sợ tuyệt vọng, mà sợ nhất là hy vọng sau đó lại tuyệt vọng, từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Không biết sao, trong đầu Chúc Hoằng lúc này lại vang lên lời nói của Ninh Nguyên Hiến.

Mặt trời đã lặn, chưa chắc đã không mọc lại. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, mọi việc chưa chắc đã tuyệt tối.

Nhưng hiện tại mặt trời đã lặn rồi a!

Khi con người già đi, thường hay trở nên duy tâm. (*) Chúc Hoằng hắn đang chờ đợi điều gì? Hắn muốn nhận được chiến báo từ phía Nam sao? Không, không phải, điều hắn đợi chính là đợi đến khi mặt trời lặn chứ không phải là không có bất kỳ tin tức gì truyền đến.

Bởi vì Khương Li đại biểu cho mặt trời. Con trai của hắn, Thẩm Lãng, giống như một khỏa yêu tinh vậy, nếu trận chiến này thắng, hắn sẽ trở thành một mặt trời mới.

Và hiện tại mặt trời đã lặn, đây là một điềm tốt.

“Mặt trời xuống núi rồi sao?”

Chúc Hoằng hỏi.

Chúc Nhung gật đầu nói: "Đã xuống núi rồi."

Chúc Hoằng  nói: "Vậy được, chúng ta về nhà thôi."

"Vâng!"

Sau đó dưới sự hộ vệ của mấy trăm võ sĩ nhà họ Chúc, Chúc Hoằng và Chúc Nhung rời khỏi cổng thành Huyền Vũ, quay lại gia trang của mình.

………..

Sau khi về nhà.

Chúc Hoằng thở dài nói:

“Vở kịch này cuối cùng cũng hạ màn, mọi thứ sẽ quay trở lại đúng quỹ đạo của nó."

Chúc Nhung hỏi:

“Vậy tên điên Ninh Thiệu kia thì sao, có phải nên thay thế rồi không?”

Chúc Hoằng nói:

“Không vội, hắn là một tên điên. Sau khi Thẩm Lang bị tiêu diệt, hắn chắc chắn sẽ không kiềm chế được mà làm ra vài chuyện điên cuồng, cứ để hắn làm xong nốt rồi hẵng tính, tránh làm bẩn tay chúng ta."

Chúc Nhung nói:

“Phụ thân, ngài cảm thấy Tương vương – Ninh Nguyên Hiến là điên thật hay giả vờ điên?”

Chúc Hoằng nói:

"Giả thôi, nhưng sớm thôi, ông ta sẽ không giả nữa. Thẩm Lãng chết một cái, hy vọng của hắn cũng theo đó mà tan biến, hoàn toàn chết tâm. Ninh Chính chết tâm, Biện Tiêu, Trương Xung và tất cả mọi người đều sẽ chết tâm."

Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên một giọng nói quen thuộc, là giọng nói của gián điệp Sở Hắc Kính.

“Chúc Hoằng đại nhân, có một vị cố nhân muốn gặp ngài.”

Sắc mặt Chúc Hoằng liền đại biến, gần như không thể thở nổi.

Một lát sau, cựu Trấn Tây Hầu - Chủng Nghiêu xuất hiện trước mặt Chúc Hoằng, khom người nói: "Chúc Tướng, đã lâu không gặp?"

Chúc Hoằng cả người run rẩy.

Chúc Nhung sắc mặt tái nhợt, cười nói:

“Làm sao? Thẩm Lãng đã bị diệt rồi, Chủng Hầu người lúc này lại muốn đổi chủ tử nữa sao?”

---

*duy tâm ở câu này ám chỉ người già rồi dựa vào niềm tin và linh cảm của mình để phán đoán tình hình, thay vì dựa trên bằng chứng thực tế.

 "Duy tâm" thường được dùng để chỉ những người có xu hướng tin vào những điều không có cơ sở khoa học hoặc thực tế, hoặc những người quá tin vào trực giác của mình.

Chủng Nghiêu nói:

“Trận đại quyết chiến thành Thiên Việt đã kết thúc. Hai vạn Huyết Hồn quân toàn quân bị diệt. Thẩm Lãng bệ hạ đại thắng, ngài ấy sai ta đến đây truyền chỉ, lệnh cho gia tộc họ Chúc  đầu hàng vô điều kiện, bằng không sẽ đem toàn bộ gia tộc họ Chúc của Tương Quốc chém tận giết tuyệt.”

"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào... "

Chúc Nhung hét lên: "Quả thực chính là người si nói mộng mà. Huyết Hồn quân cường đại như vậy, sao có thể thất bại được?"

Chủng Nghiêu nói:

“Đây là cờ xí của Huyết Hồn quân. Đây là bội kiếm của Chúc Hồng Tuyết, hiển nhiên hiện tại chỉ còn lại chuôi kiếm, thế nhưng từng này cũng đủ để Chúc đại nhân nhận ra được chứ?”

Chúc Hoằng nhìn cờ xí của Huyết Hồn quân trên bàn, rồi lại nhìn chuôi kiếm của Chúc Hồng Tuyết, toàn thân bắt đầu run rẩy lên, giống như mắc phải bệnh Parkinson (*) vậy.

Sau đó, tiếng thở của ông ta ngày càng to, càng dồn dập, giống như tiếng kéo bễ vậy.

"Hộc, hộc, hộc..."

Bởi vì ông ta phải dùng hết tất cả sức lực để thở, mới có thể đẩy được cảm giác hít thở không thông kia.

Phải một lúc sau.

"Phụt..."

Chúc Hoằng đột ngột phun ra một ngụm máu đen, cả người ngã nhào xuống đất.

…………..