Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 57: Hứa Văn Chiêu chết thảm! Vấn đề tác phong của nam nữ



Mà Thẩm Lãng ở một bên thì thầm:

- Nhạc phụ đại nhân, phải giết Hứa Văn Chiêu này mới được!

Vừa nghe lời này, những người ở đây đều có chút kinh ngạc.

Ngay cả Hứa Văn Chiêu vốn ôm Thẩm Lãng bắp đùi chợt cứng đờ.

Bá Tước đại nhân thực sự rất ít giết người, nhất là những người lớn tuổi giống như Hứa Văn Chiêu vậy.

Dù cho ông ta tham ô nhiều kim tệ như vậy, nhiều lắm cũng chính là tịch biên gia sản, tiếp đó tống cổ về quê cho đến cuối đời.

Mà Thẩm Lãng lại trực tiếp nói giết người.

lão thầy đồ Lâm nói:

- Cô gia, Hứa Văn Chiêu này cũng không phải là người hầu của phủ Bá Tước chúng ta, chẳng qua là quan hệ thuê mướn, phủ Bá Tước chúng ta không có quyềngiết hắn, nhiều lắm là đưa hắn chuyển giao đến phủ Thành Chủ.

Đây cũng là một trong những điều lệ tân chính của Việt quốc.

Bất luận quý tộc gì cũng không có quyền can thiệp dân chính, trừ phi đó là người hầu đã có ký hợp đồng bán thân, hoàn toàn không có quyền xét xử chức quan và càng thêm không có tư cách giết.

Thẩm Lãng nói tiếp:

- Hứa Văn Chiêu này không chỉ có tham ô vô số vàng, hơn nữa còn cấu kết kẻ thù bên ngoài. Nếu là đưa ông ta giao cho phủ Thành Chủ, chỉ sợ vài ngày sau liền ung dung ngoài vòng pháp luật, đi đến một chỗ ngoài tầm với của phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Hứa Văn Chiêu nghe nói như thế, tức khắc sôi gan.

Giỏi lắm, ta cầu xin tên tiểu bạch kiểm nghiệt súc này chẳng khác gì một con chó mà ngươi vẫn cắn ta không tha sao?

Ông ta không khỏi run giọng nói:

- Thẩm Lãng, ngài không nên ngậm máu phun người.

Thẩm Lãng nói:

- Ngươi tổng cộng tham ô gần ba vạn lượng vàng, thế nhưng trong kho vàng của ngươi chỉ có một vạn mốt, ngươi mua nhiều điền sản nhà cao cửa rộng, sống xa hoa trụy lạc lãng phí như vậy nhưng cộng lại cùng lắm chỉ tầm năm ngàn lượng, Hơn nữa, mua chuộc đám thủ hạ phòng thu chi nhiều lắm cũng hai nghìn lượng mà thôi. Vậy còn hơn một vạn lượng vàng đã đi đến nơi nào rồi?

Vừa nghe lời này, mắt của Bá Tước đại co rụt lại.

Thẩm Lãng nói:

- Nếu như ta không có đoán sai, số vàng này ngươi chia đều cho phủ Thành Chủ, phủ Thái Thú đi, con thứ hai của ngươi không ở thành Huyền Vũ sẽ đi đến chỗ nào? Chỉ sợ là đi đến kinh đô, nếu như ta không có đoán sai, lứa võ cử nhân tiếp theo chắc cũng có tên hắn trong đó.

- Hứa Văn Chiêu nhà ngươi không chỉ là tham ô tiền của phủ Bá Tước, hơn nữa còn chân ngoài dài hơn chân trong, cùng kẻ địch cấu kết cùng một chỗ, suy nghĩ nội ứng ngoại hợp đối phó phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta. - Thẩm Lãng thản nhiên nói:

- Cho nên, ngươi không chỉ là tham ô, hơn nữa còn hoàn toàn phản bội.

Hứa Văn Chiêu lạnh lùng phủ nhận:

- Ngài không có bằng chứng, chỉ định hãm hại ta.

Thẩm Lãng chợt quẳng quyển sổ bí mật ẩn trong kho vàng vào mặt Hứa Văn Chiêu, lạnh lùng nói:

- Ngươi mở to hai mắt nhìn cho rõ, mỗi một khoản tiền vàng ngươi hối lộ, chính ngươi đều nhớ rõ ràng, ghi rõ ràng.

Bá Tước đại nhân cầm lấy cuốn sổ này xem xét.

Quả nhiên, phía trên mỗi một số tiền hối lộ đều ghi rõ ràng chi tiết.

Chỉ bất quá, không có chỉ mặt gọi tên, mà là dùng số 1, số 2, số 3 để thay thế.

Thế nhưng dùng ngón chân cũng có thể đoán được, thế lực nào là số 1, số 2, số 3.

Bá Tước đại nhân nhắm mắt lại, để cho mình bình tĩnh lại, chậm rãi bèn hỏi:

- Hứa Văn Chiêu, vì cái gì? Mấy năm nay ta đã làm điều gì sai với ngươi sao?

Đối mặt bằng chứng như núi, Hứa Văn Chiêu biết mình không còn có nguỵ biện đường sống.

Ngược lại, ông ta như được thêm mấy phần cốt khí, liền ưỡn thẳng người, lạnh lùng nói:

- Bệnh hay quên của Bá Tước đại nhân thật là lớn, ba năm trước đây ta muốn tiến cử đứa con thứ hai tiến cử đến tư quân phủ Bá Tước làm Bách hộ thì ngài từ chối, lẽ nào đã quên à?

Dĩ nhiên là vì vậy? Ngươi liền muốn bán đứng ta?

Bá Tước đại nhân nói:

- Ta đã cho nó cơ hội, thế nhưng nó thi võ không được, thi văn cũng không xong, ta như thế nào để nó đảm nhiệm chức bách hộ này? Tư quân phủ Bá Tước là ta cơ nghiệp căn bản của gia tộc họ Kim trăm năm, ta tại sao có thể vứt bỏ công bằng công chính? Cháu ruột của ta muốn đi vào tư quân mà ta còn từ chối.

Hứa Văn Chiêu cười lạnh nói: - Ta thuần phục ngài hai mươi mấy năm, ngay cả tiền đồ con trai ta mà ngài còn không cho, đây không phải là vô tình vô nghĩa vậy là cái gì? Lại nói tân chính bừng bừng khí thế, phủ Bá Tước Huyền Vũ như là thuyền lớn sắp chìm mất, ta dựa vào cái gì muốn đi theo cùng chết, ta chẳng lẽ sẽ không tìm con đường khác à?

Bá Tước đại nhân nói:

- Ngươi tìm con đường khác, chính là bán đứng họ Kim ta ư?

- Người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết. - Hứa Văn Chiêu nói.

- Ta giết ngươi... - Bá Tước đại nhân chợt rút kiếm ra.

- Bá Tước đại nhân, ngài không thể giết ta! - Hứa Văn Chiêu cười nói:

- Ta đưa ra nhiều vàng như vậy, không chỉ là vì tiền đồ con trai của ta, cũng là vì ngày hôm nay. Ta chỉ là người mà ngài thuê mà thôi, cũng không phải người hầu của gia tộc họ Kim, mặc kệ ta phạm vào tội gì, ngài cũng không có quyền lực xử trí, cũng không có quyền lực giết ta. Bằng không chính là can thiệp dân chính, chính là xúc phạm quốc pháp, huống hồ trên người ta còn có công danh của Việt quốc.

Lão thầy đồ Lâm vội vàng ôm lấy Bá Tước đại nhân.

- Chủ công, không thể giết. - Lão thầy đồ kêu lên:

- Nếu như ngài giết Hứa Văn Chiêu này ở đây sẽ để lại nhược điểm cực lớn, đừng quên Bá Tước Đông Hải chết như thế nào trong tay Trương Xung.

Thẩm Lãng nói:

- Nhạc phụ đại nhân, tên giặc này quả thực không thể giết ở ngay bây giờ.

Vừa rồi hắn thân giết Hứa Điền, nhưng người không biết quỷ không hay, thi thể đều đốt thành tro vứt vào biển rộng.

Mà bây giờ Hứa Văn Chiêu ngay phủ Bá Tước, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu là Bá Tước đại nhân giết ông ta, chính là xúc phạm tân chính, chỉ sợ ý chỉ quốc quân trách cứ vài ngày sau liền xuống.

Nhìn thấy một màn này, sự lo lắng của Hứa Văn Chiêu bỗng nhiên phai mờ, thế là ông ta mạnh miệng:

- Bá Tước đại nhân, ngài vốn là người rất chú ý phép tắc, cho nên ngài duy nhất có thể làm chính là giao ta đến phủ Thành Chủ, có thể là phủ Thái Thú, sau đó trình chứng cớ ta tham ô, để phủ Thái Thú xét xử ta.

Một khi giao cho phủ Thái Thú, vậy sẽ xảy ra chuyện gì thì dùng ngón chân có thể nghĩ ra được.

Tìm một tội phạm có khuôn mặt tương tự giết chết, Hứa Văn Chiêu tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật.

Hứa Văn Chiêu lớn tiếng nói:

- Ở bên trong phủ Bá Tước Huyền Vũ, không ai có thể giết ta, bằng không chính là xúc phạm quốc pháp.

Thẩm Lãng lộ ra nụ cười mê hoặc rồi nói:

- Không, chúng ta có thể giết ngươi, hơn nữa hoàn toàn sẽ không xúc phạm quốc pháp.

- Nằm mơ. - Hứa Văn Chiêu cười to nói:

- Bây giờ phủ Thái Thú thậm chí phủ Tổng Đốc đều dòm ngó các ngươi, chờ cho các ngươi phạm sai lầm. Nếu như ta chết trong phủ Bá Tước, trong vòng hai ngày thôi, phủ Tổng Đốc sẽ phái người xuống tra xét.

Thẩm Lãng nói:

- Hứa Văn Chiêu, sao cái tên này vẫn lì lợm như vậy? Ta nói là sự thật, chúng ta thật sự có thể đủ sức giết ngươi.

- Ngươi nằm mơ giữa ban ngày à. - Hứa Văn Chiêu cười nhạt nói.

Thẩm Lãng nói:

- Lão tộc trưởng, kế tiếp là lúc ngài nên thanh lý môn hộ rồi.

Tiếp đó, có mấy bóng dáng đi đến.

Hứa Văn Chiêu gặp việc này, trong nháy mắt mất đi tất cả huyết sắc, nước tiểu cũng gần như vãi ra.

Bởi vì đi vào là tộc trưởng của gia tộc họ Hứa tộc trưởng, còn có ba trưởng lão với mấy tráng đinh trong tộc.

Thẩm Lãng ngồi xổm xuống nói:

- Hứa Văn Chiêu, phủ Bá Tước không thể giết ngươi. Thế nhưng... gia quy của gia tộc họ Hứa lại có thể đem ngươi đánh chết tươi!

Lão tộc trưởng gia tộc họ Hứa hướng Bá Tước đại nhân lạy xuống nói:

- Gia tộc họ Hứa chúng ta dựa vào phủ Bá Tước nhiều năm như vậy, lại ra một tên lòng lang dạ sói chân ngoài dài hơn chân trong thế này đều tại chúng ta dạy dỗ không chỉ có thể bồi tội với Bá Tước đại nhân.

Dứt lời, lão tộc trưởng trực tiếp quỳ xuống.

- Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể! - Bá Tước đại nhân vội vàng nâng lão tộc trưởng họ Hứa dậy.

Lão tộc trưởng lạnh giọng nói:

- Bay đâu, mang tên nghiệt súc Hứa Văn Chiêu về đến từ đường họ Hứa để đánh chết tươi!

Hứa Văn Chiêu ra sức vùng vẫy, run giọng nói:

- Dựa vào cái gì? Dù cho ta tham ô ở phủ Bá Tước nhưng cũng không xúc phạm gia quy, từ đường gia tộc cũng không có quyền giết ta được.

Thẩm Lãng đi tới nói:

- Hứa Văn Chiêu, tội danh để giết ngươi không phải tham ô mà là dụ dỗ bà thím của ngươi, chính là tội thông dâm đó!

Vừa nghe lời này, Hứa Văn Chiêu hoàn toàn ngây người.

Chuyện này vô cùng bí ẩn, tại sao Thẩm Lãng lại biết a?

Người đàn bà này mặc dù là thím của Hứa Văn Chiêu, nhưng thực mới ba mươi mấy tuổi mà thôi, bộ dạng vẫn còn dịu dàng tha thước.

- Hứa Văn Chiêu, cái tên này không chỉ kinh tế có vấn đề, tác phong sinh hoạt cũng có vấn đề nốt, rõ ràng phụ lòng mong đợi của gia tộc và nhân dân đối với ngươi. - Thẩm Lãng nói:

- Nhưng mà ta thật đúng là xem thường ngươi, những người theo đuổi toán học như ngươi vào tuổi này sớm cứng không nổi, lại vẫn có thể thông đồng được cả gái trẻ đẹp.

Có cái gì không dụ dỗ được? Có tiền có thể dùng quỷ đẩy ma.

Có tiền cũng có thể sai khiến đàn bà cọ xát chắt bóp cái thứ dưới thắt lưng ra sữa đậu nành.

Có tiền có thể làm cho đàn bà mở miệng phía dưới, đương nhiên cũng có thể để cho cô ta mở luôn miệng phía trên, bán đứng Hứa Văn Chiêu luôn.

Mấu chốt là xem ai ra nhiều tiền hơn thôi.

Đương nhiên chẳng qua chỉ có một bộ phận đàn bà như thế, vẫn có những người con gái băng thanh ngọc khiết, rụt rè cao quý, ví như người vợ Mộc Lan thân thiết của Thẩm Lãng.

Hứa Văn Chiêu vô cùng đau đớn, lạnh lùng nói:

- Con tiện nhân kia dám bán đứng ta, ả không sợ mình bị dạo phố thị chúng rồi đánh chết tươi à?

Thẩm Lãng nói:

- Cho một khoản tiền, để cho cô ả ly dị ông chồng hết xí quách kia, đồng thời xa chạy cao bay, đương nhiên sẵn lòng lên tiếng.

- Kéo cái thứ nghiệt súc này đi. - Hứa thị lão tộc trưởng nói.

Hứa Văn Chiêu ra sức kêu to:

- Bá Tước đại nhân tha mạng, tha mạng, ta sẵn lòng trả đũa, ta sẵn lòng ăn nói, ta hướng phủ Thành Chủ hối lộ, ta hướng phủ Thái Thú hối lộ, ta còn hướng người bên cạnh Tổng đốc đại nhân hối lộ!

Bá Tước đại nhân giật mình.

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Vô dụng, thành chủ không đích thân nhận tiền hắn, Trương Tấn cũng để cho nhà họ Từ nhận vàng, tiếp đó ở rửa sạch sẽ ở nhà họ Từ, lại dùng danh nghĩa đồ cưới đưa đến nhà họ Trương. Lại nói chúng ta bắt được khẩu cung Hứa Văn Chiêu hối lộ, hướng ai cáo trạng? Thái Thú à? Tổng đốc sao?

Cho đến lúc này, sẽ xuất hiện một cảnh quen thuộc.

Nhà dưới người phương nào, vì sao tố cáo bản quan?!

Ngươi đem khẩu cung này giao cho quốc quân?

Quốc quân lập tức liền sẽ nghĩ tới, Bá Tước Huyền Vũ nhà ngươi có ý gì? Như vậy bức thiết lật đổ vị trí chủ quan trên đất phong, đây là hành vi chống hành chính, đây là sự bất mãn đối với quả nhân sao?

Ở cái hoàn cảnh trước mắt này, vấn đề kinh tế không đủ vặn một Thái Thú, dù cho là một thành chủ.

Cho nên, cái tên Hứa Văn Chiêu làm quản sự phủ Bá Tước vốn có tội tham ô, lại cần tội hủy hoại tác phong nam nữ để giết chết ông ta.

Rõ ràng quá sức mỉa mai.

Bá Tước đại nhân than thở một tiếng, bỏ qua quyết định này.

Cả người Hứa Văn Chiêu bị lôi ra ngoài xềnh xệch, gần như cứt đái đều xuất hiện.

- Bá Tước đại nhân, tiểu nhân có bí mật khổng lồ muốn nói cho ngài.

- Thẩm Lãng cô gia, Thẩm Lãng gia gia, tiểu nhân có tiền, tiểu nhân còn có tiền...

- Thẩm Lãng gia, có người muốn hại ngài, Điền Hoành định đẩy ngài chỗ hiểm!

Sau mấy canh giờ!

Từ đường của gia tộc họ Hứa.

Hứa Văn Chiêu bị lột sạch, thân thể gầy còm phất phơ trong gió.

Tiếp đó...

Ngay trước mặt mấy trăm người, ông ta bị đánh chết tươi!