Không biết vì sao, Thẩm Lãng cảm thấy nhạc phụ đại nhân đứng trước mắt hình như có chút mệt mỏi rã rời.
Giống như là nam chính trong quảng cáo Hối Nhân Thận Bảo (1) đang mệt mỏi vậy.
Thân thể giống như bị móc sạch sành sanh!
- Thẩm Lãng, đây là con viết sao? - Nhạc phụ đại nhân bèn hỏi.
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Vâng.
Hắn cũng muốn vu oan lên đầu Kim Mộc Thông, nhưng nói vậy chẳng khác nào bôi nhọ chỉ số thông minh của nhạc phụ đại nhân.
- Đưa tay ra. - Bá Tước đại nhân nói.
Thẩm Lãng vươn tay.
- Bốp bốp... - Nhạc phụ đại nhân đánh ba thước.
Độ mạnh yếu trung bình, có chút đau.
Nhưng Thẩm Lãng cũng không dám lỗ mãng chút nào, cùng đợi bão tố thật sự đến.
Chuyện này quá mức rồi, sai lầm cũng thật sự không hề nhỏ.
Hắn không những tự mình viết loại tiểu thuyết hạ lưu này còn lôi cả thế tử phủ Bá Tước viết cùng, then chốt cái tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông hướng về phía bản thảo làm một chút chuyện không thể cho ai biết còn bị nhạc phụ bắt được.
Thẩm Lãng cảm thấy, lần này có thể bị đánh cho gần chết.
Cho nên hắn rúc đầu, biết điều đến khỏi bàn, cùng đợi nhạc phụ đại nhân nổi trận lôi đình.
Nhạc phụ đại nhân nhìn Thẩm Lãng một lúc lâu rồi nói:
- Cuốn sách này, viết không tệ!
- A? - Thẩm Lãng kinh ngạc.
- Không, là viết đặc biệt hay. - Bá Tước đại nhân nói ra vẻ cường điệu vô cùng.
Tức khắc Thẩm Lãng càng thêm kinh ngạc, sau đó nổi giận.
F*ck, con viết hay thì sao người còn đánh con?!
Ông già này, nếu không nể tình là ông già vợ của ta, lão già như ông ta sẽ đánh cho… 0.1 cái.
Nhạc phụ đại nhân tiếp tục nói:
- Trình độ chữ nghĩa đặc biệt cao, hơn nữa còn vạch trần nhân tính, bản chất xã hội, thấu hiểu đến tận gốc rễ, lập luận sắc sảo. Có thể nói là một bộ tác phẩm kiệt xuất hiếm thấy trong những năm gần đây.
- A, a... - Thẩm Lãng vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Lãng biết đây là một quyển danh tác truyền đời, nhưng không ngờ một kẻ bảo thủ truyền thống như nhạc phụ đại nhân còn đánh giá cao như thế.
Kỳ thực, Bá Tước đại nhân ngay từ đầu quả thực vô cùng tức giận, trước tiên đánh Kim Mộc Thông cho gần chết, tiếp đó sẽ phải tới đánh Thẩm Lãng.
Lúc trước sở dĩ ông không động thủ đánh Thẩm Lãng, bởi vì dù sao cũng là con rể mới đến cửa.
Mà bây giờ Thẩm Lãng lập được mấy đại công, đã trở thành một trong những người quan trọng của phủ Bá Tước, vậy có thể buông tay đánh.
Mẹ trứng, lý luận này hình như vô cùng hoang đường.
Trên thực tế không hề vô lý.
Lúc trước chỉ xem hắn như một nửa vị khách, Bá Tước đại nhân đương nhiên phải khách sáo.
Mà bây giờ, trên cơ bản chính là con trai, vậy còn khách khí làm gì nữa, động thủ đánh là vừa.
Nhưng mà trước khi đánh, bởi vì lòng hiếu kỳ, cho nên ông đã xem quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Thẩm Lãng.
Chỉ đọc mấy vạn chữ, Bá Tước đại nhân liền đắm chìm trong đó.
Bởi vì... Thực sự vô cùng xuất sắc.
Bên trong mỗi một đoạn, mỗi một câu, đều thấm đẫm loại tài hoa bất cần đời nhưng lại sâu xa tàn nhẫn.
Bút lực, dùng từ như vậy.
Thật là làm cho người vỗ án tán dương!
Bá Tước đại nhân bảo thủ không hề giả, hơn nữa bản thân cũng không phải là kẻ xuất sắc tài hoa gì về văn chương.
Thế nhưng, lấy tư cách quý tộc trăm năm, từ nhỏ đã đọc nhiều sách nên có năng lực thưởng thức và bình phẩm văn học cực cao.
Chỉ cần ngó một cái là có thể đánh giá quyển sách này của Thẩm Lãng có trình độ văn học cao đến cỡ nào.
Rồi ông ta đã đọc một lèo xong toàn bộ mười hai vạn chữ.
Sau khi xem xong, hoàn toàn lưu luyến, vẫn còn chìm đắm trong đó, nhịn không được lại cùng phu nhân chia sẻ.
Một phân này tưởng như không quan trọng, liền xảy ra chuyện lớn.
Vô số lần trước nay chưa từng có!
Bá Tước đại nhân là trung niên năm mươi tuổi mà thân thể hoàn toàn bị hút sạch.
Cho nên, mất cả mấy canh giờ, ông mới đến tìm Thẩm Lãng.
... - Vốn là ta muốn xé nát quyển sách này. - Bá Tước đại nhân nói:
- Nhưng may mà không có xé, bằng không ta chính là tội nhân.
Nhạc phụ đại nhân lại lật xem bản thảo kỹ lưỡng một lần, giống như lại đắm chìm trong mỗi đoạn văn vậy.
- Ta là một kẻ bảo thủ truyền thống, thế nhưng ở mặt nghệ thuật cùng văn học, trái tim trong ngực ta vẫn rất thoáng, tầm mắt cũng vô cùng rộng lớn. - Bá Tước đại nhân nói:
- Cái gọi là diễm hí chẳng qua là công cụ văn học nghệ thuật mà thôi, không chỉ là con, hiện nay rất nhiều bậc thầy văn học, đều có tác phẩm liên quan đến phương diện này.
Thực sự?
Thẩm Lãng kinh ngạc, thế giới này lại thoáng như thế sao?
Trên thực tế điểm này cũng chẳng kỳ lạ gì cả.
Trung Quốc cổ đại cũng từng có một đoạn thời gian, văn học cũng rất thoáng, rất nhiều văn hào siêu cấp đều có tác phẩm phóng đãng cực kỳ.
Nhìn ý tứ này của nhạc phụ, viết loại tiểu thuyết màu sắc này còn là một loại hành vi đặc biệt tao nhã...xì?
Đương nhiên sự thực không phải như thế.
Nếu như ngươi viết hay, đó đương nhiên là tao nhã, còn nhục văn bên trong, đó là chuyện cần thiết để người làm công tác văn hoá chúng ta cống hiến cho nghệ thuật mà thôi.
Nếu như ngươi viết không hay, đó chính là dung tục, chính là đại độc thảo (2).
Vậy đại khái thì tương đương đạo lý 《 Eyes Wide Shut》(3) của Kubrick cùng 《 The Dreamers 》 (4) của Benaldo Bertolucci là nghệ thuật, mà AV chính là loại đại độc thảo dung tục.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy nhạc phụ đại nhân không phản đối con ra quyển sách này.
- Không phản đối. - Bá Tước đại nhân nói:
- Nhưng một tác phẩm kiệt xuất thế này, tại sao còn phải thêm mấy thứ linh tinh rối loạn bên trong vậy.
Thẩm Lãng yếu ớt đáp:
- Chút nhục văn đó hoàn toàn là cần thiết cho nghệ thuật mà.
- Nhục văn? - Bá Tước đại nhân lại học được một danh từ mới, quả nhiên vô cùng chuẩn xác.
- Ta chỉ không phải cái này. - Bá Tước đại nhân nói:
- Ta không phản đối con ra quyển sách này, thế nhưng phải sửa nội dung bên trong về Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên đi,
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ngài nhìn ra sao?
Bá Tước đại nhân không nói gì, kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra được rồi, nó gần như chỉ mặt gọi tên mà.
Bá Tước đại nhân lập lại:
- Một quyển kiệt tác phải thuần túy, con bỏ thêm quá nhiều thứ hàng lậu bí mật như vậy? Hơn nữa còn trả thù thô thiển như vầy, phải sửa lại cho ta.
- Vậy không được... - Thẩm Lãng phân bua:
- Nhạc phụ đại nhân à, con viết quyển sách này hoàn toàn là vì trả thù Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên, chúng ta không thể xá bản cầu mạt (*viết văn truy cầu hình thức mà không chú ý nội dung), vì theo đuổi văn học nghệ thuật mà hy sinh cái mục tiêu chủ yếu báo thù rửa hận được.
Nhạc phụ tức khắc không nói gì, lời nói chẳng biết xấu hổ này làm thế nào nó nói ra được vậy?
Ông trời đem tài hoa như vậy đặt ở trên người Thẩm Lãng nhà ngươi, có phải không công bằng hay không?
Nhạc phụ đại nhân nói:
- Lẽ nào danh tiếng lưu danh bách thế, còn thua kém chuyện con đi đùa cợt trả thù cha con họ Từ sao?
Thẩm Lãng nói hùng hồn:
- Đương nhiên, làm người nếu không thể báo thù rửa hận, vậy chẳng khác gì như một con cá mặn (5).
Tay Bá Tước đại nhân lại ngứa ngáy, thực sự muốn đánh người rồi.
Cho nên ông lui về sau một bước, cùng Thẩm Lãng bảo trì một khoảng cách an toàn, bằng không ông thật sự sợ không kìm được cái tay muốn ngo ngoe.
Tiếp đó, Bá Tước đại nhân nói chân thành nghiêm túc:
- Thẩm Lãng, dù cho con muốn bôi xấu danh tiếng Từ Thiên Thiên cùng Từ Quang Doãn, cũng không cần trực tiếp như vậy, nên làm cho mịt mờ một chút được không? Con xem con viết đây này, Tây Môn Khánh, tự Quang Duẫn, đây mà coi là ẩn dụ hay sao?
Đây quả thực là chỉ vào hòa thượng chửi con lừa trọc.
- Được rồi, con có thể tung hỏa mù một chút. - Thẩm Lãng nói:
- Thế nhưng bất luận kẻ nào đọc xong quyển sách này, nhất định phải liên tưởng đến Từ Thiên Thiên cùng Từ Quang Doãn.
Tốt nhất vẫn là Từ Thiên Thiên không có mặc quần áo.
Bá Tước đại nhân nói:
- Còn có một chuyện, sách này rõ ràng là một mình con viết, vì sao còn muốn cho Kim Mộc Thông đứng tên thế?
Bá Tước đại nhân gọi con trai mình còn mang cả tên lẫn họ, có thể thấy được cái tên béo ở lì trong nhà thực sự rất không làm cho ông vui.
Thẩm Lãng nói:
- Nhạc phụ đại nhân muốn nghe nói thật, hay muốn nghe nói dối.
Khi nghe câu này, lông mày Bá Tước đại nhân giương lên, Thẩm Lãng này đang phê hả? Dám nói như vậy với ta.
Thẩm Lãng vội vàng nói:
- Lời nói dối chính là, quyển sách này là vì trả thù Từ Thiên Thiên mà viết, cho nên con phải tránh hiềm nghi, nếu không có vẻ như con có lòng dạ quá hẹp hòi.
Nhạc phụ đại nhân không nói gì.
Trên thế giới này còn có kẻ nào lòng dạ hẹp hòi hơn thằng nhỏ Thẩm Lãng này ư?
A, thật sự có một, nhưng đã bị nó giết chết.
Bá Tước đại nhân nói:
- Vậy lời nói thật là gì?
Thẩm Lãng nghiêm mặt nói:
- Vì làm nền cho đại sự quan trọng kế tiếp.
Bá Tước đại nhân nói:
- Đại sự gì?
Thẩm Lãng nói:
- Tranh chấp đảo Kim Sơn.
Bá Tước đại nhân kinh ngạc, nhìn Thẩm Lãng không thể tin nổi.
Ước chừng suy nghĩ nửa phút, ông mới hiểu được lời Thẩm Lãng nói, ông mới hiểu được giúp Kim Mộc Thông nổi danh cùng tranh chấp đảo Kim Sơn có liên hệ gì.
Hiện giờ, nhìn thằng con rể trước mắt này, ông thật sự có một loại cảm giác.
Trí gần như yêu!
Thật sự đi một bước, tính ba bước.
Lúc này tranh chấp đảo Kim Sơn còn chưa có chạy đua, hắn đều đã bắt đầu vạch kế hoạch mỗi một bước.
Trời cao đưa tới cho ông một thằng con rể thế này thực sự có lẽ là ý trời.
Bá Tước đại nhân kích động trong lòng, nhưng lại không thích vỗ đùi, đành ở trong lòng hướng Thẩm Lãng chắp tay vái lạy.
Thế nhưng ở ngoài mặt, ông tuyệt đối không có khả năng làm như vậy.
Thằng con rể trước mắt này ông đã hiểu rõ vô cùng, hoàn toàn là loại được đằng chân lân đằng đầu, nếu như ngươi chắp tay hành lễ với nó, chắc chắn hắn sẽ chụp bả vai xưng huynh gọi đệ.
Thẩm Lãng bèn hỏi:
- Nhạc phụ đại nhân, ngài cảm thấy quyển sách này của chúng ta có thể gây sốt không?
- Gây sốt? Đâu chỉ vậy! - Bá Tước đại nhân nói:
- Nó sẽ chấn động toàn bộ văn đàn!
Bá Tước đại nhân thậm chí có thể tưởng tượng bất kỳ một người có trình độ văn học cao đều sửng sốt, vỗ án tán dương.
Tuyệt đối sẽ biến thành tác phẩm kinh điển hiếm thấy suốt mấy thập niên.
Thẩm Lãng mừng rỡ trong lòng.
Kể từ đó, đôi cha con chó má Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên chắc chắc danh tiếng bị ném ra bãi rác thành tiếng xấu muôn đời.
Ha ha ha ha...
Khặc khặc khặc khặc...
Bá Tước đại nhân nhìn con rể vui vẻ say sưa trả thù trong tương lai, ông đành phải cố kìm nén sự kích động trong nháy mắt.
Chao ôi!
Trời cao thật không công bằng, đem tài hoa như vậy cho một tên thế này.
Ông than thở một tiếng, xoay người rời đi.
Để cho thằng con rể chẳng biết xấu hổ tiếp tục chìm đắm dục vọng tầm thường, không thể tự kềm chế.
...
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông liền khẩn cấp rời khỏi phủ Bá Tước, đi làm đại sự!
...
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Vì phần phụ chú quá dài nên ta phải đem xuống dưới này:
(1) Hối Nhân Thận Bảo một loại thuốc bổ âm tráng dương của tập đoàn Hối Nhân Thận, vị chính là nhân sâm với 21 vị thuốc quý khác.
(2) Đại độc thảo là một thuật ngữ có từ thời cải cách văn hóa do Mao Trạch Đông đề xuất, có nghĩa các tác phẩm văn chương, phim ảnh, ca khúc có nội dung không phù hợp với quan điểm chính trị, cụ thể là nói xấu người dân lao động, nói xấu chiến sĩ cách mạng, tuyên dương tư tưởng phong kiến, tuyên dương cách sống giai cấp tư sản sẽ lọt vào danh sách “cỏ độc”. Đương nhiên sẽ có khái niệm ngược lại là “hoa thơm”. Còn đại độc thảo hiện nay có thể hiểu nôm na như các tác phẩm đồi trụy, lai căng, độc hại, xúc phạm thuần phong mỹ tục.
(3)Eyes Wide Shut là một bộ phim khiêu dâm 1999 được đạo diễn, sản xuất và đồng sáng tác bởi Stanley Kubrick. Dựa trên cuốn tiểu thuyết Traumnovelle năm 1926 của Arthur Schnitzler, câu chuyện được chuyển từ đầu thế kỷ 20 đến những năm 1990 của thành phố New York.
(4) Những kẻ mộng mơ (Tên gốc: The Dreamers) là một bộ phim kịch-lãng mạn được đạo diễn bởi Bernardo Bertolucci. Kịch bản được viết bởi Gilbert Adair, dựa trên cuốn tiểu thuyết The Holy Innocents của chính ông. Phim được đồng sản xuất bởi ba công ty từ Pháp, Anh và Italy, kể về câu chuyện của chàng sinh viên Mĩ đang theo học tại Paris và gặp gỡ hai anh em sinh đôi kì quặc, những người có cùng niềm đam mê phim ảnh giống anh và đã vướng vào mối quan hệ đầy dục vọng cùng họ. Phim lấy bối cảnh cuộc bạo loạn của sinh viên Paris năm 1968. Trong phim có xuất hiện những cảnh quay của những bộ phim cổ, kết hợp cùng những clip mà nhân vật trong phim chính thường bắt chước những cảnh quay này. Phim có hai phiên bản: bản không cắt phân loại NC-17 và bản phân loại R ngắn hơn ba phút.
(5)Trích từ tục ngữ Quảng Đông: Hàm Ngư Phục Thứ - tức cá mặn sống lại. Cá mặn là để chỉ người chết hoặc loại người chả có thiết tha làm điều gì, sống không có mục tiêu – theo diễn giải của Châu Tinh Trì trong Đội Bóng Thiếu Lâm, câu nói trên của Thẩm Lãng cũng tương tự như câu của Châu Tinh Trì trong bộ phim đó.