Sau cùng ở dưới sự thúc ép của nhạc phụ đại nhân.
Thẩm Lãng đành tiến hành sửa chữa qua loa《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Ví như tự của Tây Môn Khánh không còn là Quang Doãn, còn có tên Tây Môn Thiên Thiên cũng biến thành Tây Môn Vạn Vạn.
Lần này cũng không biết các độc giả có thể liên tưởng đến tên của Thiên Thiên hay không, chỉ mong độc giả vẫn hiểu. Đúng rồi còn có chèn tranh minh họa không mặc quần áo nữa. Với phong cách vẽ quá chân thực thế này, ai xem khuôn mặt này cũng thấy giống, cái này Thẩm Lãng yên tâm.
...
Hai tên Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông ngồi xe ngựa ra ngoài hướng về thành Lan Sơn cách hơn trăm dặm.
Vì sao phải đi nơi đó? Bởi vì chỗ ấy mới là chốn văn hóa phồn thịnh.
Thành Lan Sơn không thuộc quyền quản lý của quận Nộ Giang, mà thuộc về quận Dương Vũ.
Hơn nữa Thái Thú Dương Vũ về trình độ nào đó xem như là đối thủ chính trị của Trương Xung, cho nên đối với chuyện in ấn cùng phát hành quyển sách này của Thẩm Lãng càng có lợi.
Thế nhưng từ vị trí địa lý thì thành Lan Sơn cùng thành Huyền Vũ lại vô cùng gần.
Nó là thành phố văn hóa, phát hành sách chỗ đó có thể lan xa đến năm quận hai mươi mấy thành xung quanh.
Sách vở, đã trở thành tấm danh thiếp của thành Lan Sơn.
Tơ lụa thành Huyền Vũ, sách vở thành Lan Sơn.
Muốn tạo hiệu ứng thật lớn, đi thành Lan Sơn xuất bản sách mới là tốt nhất.
- Cha đệ không có đánh tỷ phu sao? - Kim Mộc Thông kinh ngạc hỏi.
Thẩm Lãng nheo mắt lại nói:
- Nhạc phụ đại nhân không có đánh ta, chắc đệ thất vọng lắm hả?
- Đúng vậy... - Kim Mộc Thông bản năng đáp, sau đó lắc đầu nguầy nguậy:
- Không có, không có, con người của đệ hiểu nghĩa khí lắm, làm sao có thể nghĩ như vậy.
Rồi Kim Mộc Thông lại nói:
- Cha đệ lại chẳng hề cầm bản thảo sách xé sạch?
Thẩm Lãng lười trả lời vấn đề ngây thơ của tên béo này, chẳng những không xé nát, còn xảy chuyện càng thêm bốc lửa hơn so với nhà ngươi kìa.
- Tỷ phu, coi mòi quyển sách này của chúng ta sẽ gây sốt đó. - Kim Mộc Thông nói:
- Ngay cả người bảo thủ như cha đệ cũng không xé mất, dứt khoát gây sốt luôn rồi.
Về phương diện đọc sách, Bá Tước Huyền Vũ tuyệt đối là lão bạch (*ngoài nghĩa hết thuốc chữa cũng có nghĩa là người đọc lén lâu năm).
Đối với một quyển sách mà nói, thường xuyên có khả năng xuất hiện loại tình huống thuốc tiên cho tiểu bạch (*ngoài nghĩa ngu ngốc, khờ khạo còn có nghĩa bạn đọc truyện lén lút còn nhỏ tuổi) và thuốc độc cho lão bạch.
Nếu như quyển sách khiến loại lão bạch như Bá Tước đều vỗ án tán dương, chỉ sợ là phía bên tiểu Bạch chả có thị trường.
Phàm là chuyện gì đều có ngoại lệ hết, quyển sách của Thẩm Lãng tuyệt đối là giết cả lão bạch lẫn tiểu bạch.
Nhất định sẽ bốc lửa lên trời gấp ba lần.
...
Suốt bốn tiếng đồng hồ sau, Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông ngồi xe ngựa đi tới thành Lan Sơn.
Bên trong tòa thành trì lại không bằng thành Huyền Vũ, xem như là một tòa thành thị mới phát triển.
Ở đây cũng có một quý tộc lâu đời, phủ Tử Tước Lan Sơn, nhà họ Chúc
Nhưng gia tộc họ Chúc quá giảo hoạt, Thái Thú quận Dương Vũ còn chưa có xách đại đao tân chính đặt lên đầu bọn họ, vị Tử Tước đại nhân kia đã đầu hàng trước rồi.
Dâng ra bản thân đất phong cùng binh quyền, đổi lấy một hồi khen hay của quốc quân, ca tụng là người tài của quốc gia.
Không những thế, còn ban cho phủ Tử Tước Lan Sơn một mớ tiền tài lớn.
Thế nhưng phủ Tử Tước Lan Sơn cũng trở thành sỉ nhục của dòng dõi quý tộc lâu đời.
Ngươi làm sảng khoái đến thế, nhưng hại chết chúng ta rồi, Bá Tước Huyền Vũ cũng nhiều lần mạnh mẽ lên án Tử Tước Lan Sơn vô sỉ, hành vi đó của ông ta hoàn toàn mang những quý tộc lâu đời khác đặt lên lửa nướng
...
Luận có tiền, thành Lan Sơn nhất định không bằng thành Huyền Vũ.
Nhưng xem từ mặt thị thường, nơi đây ngược lại còn sầm uất hơn một chút, hơn nữa về bầu không khí cũng nhẹ nhàng thoải mái lắm.
Thật không hỗ danh thành phố văn hóa, khắp chốn đều có cửa hàng sách quầy sách.
Trong không khí đều tràn ngập mùi mực, sách vở của mấy chục thành xung quanh đều nhập vào đây.
Dọc theo đường đi, khi lướt qua rất nhiều cửa hàng sách, Thẩm Lãng đều thấy được bảng hiệu to bự.
- Cách ngày phát hành sách 《 Mộng Uyên Ương 》 còn 16 ngày!
Còn có đếm ngược thời gian nữa?
Quyển 《 Mộng Uyên Ương 》 gây sốt đến cỡ nào nhỉ?
Nào chỉ là sốt hàng, quả thực là bùng nổ!
Lượng tiêu thụ cuốn 《 Mộng Uyên Ương 》 đã phá vỡ kỷ lục tiểu thuyết thành Lan Sơn.
Mới hơn nửa năm trôi qua, vô số người trông ngóng đợi mong rồi. Cho nên, rất nhiều cửa hàng sách đều treo bảng đếm ngược thời gian phát hành.
Mà tác giả quyển sách này cũng trở thành đại tài tử nổi tiếng mấy chục quận, là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ khuê các.
...
Thành Lan Sơn có năm phường kể chuyện.
Những phường này không chỉ bán sách, mà còn tự mình in ấn, ở chung quanh mấy chục thành đều mở hiệu sách.
Dùng cách giải thích trên địa cầu, đây là dây chuyền thương nghiệp sách cỡ lớn.
Mà hai nhà sách lớn nhất, một nhà là Mặc Hương Lâu, một nhà là Như Ngọc Các.
Cái đầu tiên vừa nghe liền phi thường bảo thủ đứng đắn, cái sau vừa coi cũng rất thông tục diễm lệ, cho nên Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông không chút do dự đi Như Ngọc Các.
Sau khi Thẩm Lãng tiến vào Như Ngọc Các, ánh mắt lập tức tập trung vào một công tử trẻ trung anh tuấn mặc cẩm y ngọc phục.
Giữa mấy tên đẹp trai cũng là thiên địch đó!
Một ông chủ lập tức nghênh đón:
- Hai vị công tử đang muốn sách gì, tiệm gần đây mới ra quyển 《 Mộng Uyên Ương 》, kia chân chính là uyển chuyển triền miên, vô số công tử tiểu thư đọc như mê như say, tất nhiên sẽ không khiến hai vị công tử thất vọng.
Lại là 《 Mộng Uyên Ương 》, ánh mắt cùng lỗ tai Thẩm Lãng đều phải chai bà nó luôn.
Ngươi còn không bằng gọi Tân Mộng Uyên Ương Hồ Điệp (*) đi.
(*) Tên bài hát của Hoàng An, ca khúc này được dùng làm nhạc nền của Bao Thanh Thiên của Đài Loan.
Thẩm Lãng nhếch miệng cười khinh thường, nghe tên cũng đủ biết quyển này là loại văn chương cẩu huyết để lừa gạt trái tim và tiền tiêu vặt của đám thiếu nữ khờ dại.
Không giống quyển sách này của ta, không chỉ lừa gạt tiền của đàn ông, còn muốn ép cả tinh hoa sự sống nữa đấy.
Tiếng cười của hắn vừa phát ra, lập tức nhận một ánh mắt căm thù.
Ánh mắt của tên công tử anh tuấn cẩm y kia bắn qua đây, lạnh giọng nói:
- Thế nào? Vị huynh đài này cảm thấy rất buồn cười sao?
Tướng mạo của gã cũng xem như đặc biệt anh tuấn, nhưng cùng so với Thẩm Lãng vẫn có chênh lệch.
Chẳng qua một thân cẩm phục vá vàng thêu bạc, so với Thẩm Lãng thì đẹp đẽ quý giá hơn.
Người dựa vào áo, ngựa dựa vào cái yên, Thẩm Lãng mặc quần áo này sẽ bị người so không bằng.
Thẩm Lãng hỏi:
- Các hạ là?
- Lan Sơn Chúc Văn Hoa. – Vị công tử thanh niên đáp.
Chúc Văn Hoa?
Hóa ra là ngươi hả, sự sỉ nhục của dòng quý tộc lâu đời.
Cha ngươi thật khốn nạn, chủ động lấy đất phong cùng binh quyền đều dâng lên rồi, khiến phủ Bá Tước Huyền Vũ ta đặt ở trên lửa nướng.
Mà vị Chúc Văn Hoa này, đó là con trai thứ hai của phủ Tử Tước Lan Sơn.
- 《 Mộng Uyên Ương 》 chính là tác phẩm kém cỏi của ta, huynh đài có gì chỉ giáo? - Chúc Văn Hoa lại bảo.
Hoá ra đại tài tử gây sốt mấy chục thành, chính là ngươi.
Kẻ lừa gạt vô số trái tim thiếu nữ, nước mắt, tiền tiêu vặt cũng là ngươi.
Danh khí Chúc Văn Hoa này rất lớn, chẳng những là thần tượng trong lòng của rất nhiều người đọc sách, càng là người trong mộng của vô số em gái khuê phòng.
Lấy tư cách con của quý tộc, gã cũng không có ăn no chờ chết, ngược lại mạnh dạn kiên quyết, tập võ học văn, gần 16 tuổi liền trúng cử nhân.
Ở trong giới quý tộc, gã là tên phản bội vừa là một thần tượng.
Ở trong mắt bình dân, gã là thân cao quý vừa là tài tử ưu quốc ưu dân.
Tuy nhiên người sáng mắt không cố ra vẻ lợi hại, người khác nhìn không thấu người này, Thẩm Lãng còn chưa ngó thấy bản thân gã, chỉ mới nghe liền biết rõ người này.
Tử Tước phủ Lan Sơn mấy năm trước ngoan ngoãn giao ra đất phong cùng binh quyền.
Đất phong nhà gã thực sự không nhiều lắm, cũng chỉ có hơn một trăm cây số vuông mà thôi, còn tư quân càng không đến ba trăm người.
Vị Chúc Văn Hoa này lại là con trai thứ hai của Tử Tước đại nhân, không cách nào kế thừa tước vị.
Như vậy phải làm gì đây?
Đương nhiên là tìm đường ra khác, vừa thi cử, vừa củng cố danh vọng.
Hơn nữa Thẩm Lãng còn biết, mục tiêu lớn mà tên Chúc Văn Hoa này ra sức danh vọng, đó là con gái Trương Xuân Hoa của Thái thú Trương Xung quận Nộ Giang.
Trương Xuân Hoa này được ca ngợi là tài nữ đệ nhất mỹ nhân thành Huyền Vũ.
Những thứ hạng kia cũng là xào ra tới, mấu chốt là cha của cô gái này lợi hại thật.
Ai cũng có thể nhìn ra, một khi Trương Xung giải quyết phủ Bá Tước Huyền Vũ, nhất định thăng chức rất mau, ngày sau tất sẽ vào trung tâm Việt quốc.
Cho nên, đây là một thằng nam kỹ có tâm cơ mà thôi.
Thẩm Lãng vừa thấy ánh mắt gã đầu tiên, trong lòng liền dâng lên địch ý, đây là gặp phải dân cùng nghề nha.
Gã và Thẩm Lãng hai người đều muốn ăn bám.
Chẳng qua Thẩm Lãng là công khai ăn, còn Chúc Văn Hoa lại muốn cố làm ra vẻ ăn, giống như một con chim công vậy, ra sức xòe đuôi, chính là muốn hấp dẫn ánh mắt của Trương Xuân Hoa.
Không nói đến chuyện kẻ thù đều dân trong nghề, mấu chốt là ngươi Chúc Văn Hoa một lòng muốn làm con rể của Trương Xung, đây chẳng phải là tự phản bội lập trường bản thân sao?
Ngươi xuất thân là đệ tử quý tộc danh tiếng, lại muốn đi đầu nhập vào phái tân chính!
Được cờ đỏ phản cờ đỏ đấy à! (*)
(*) Trứ hồng kỳ phản hồng kỳ: là một thành ngữ chỉ những kẻ được lợi từ thể chế hiện hữu nhưng lại muốn phản lại giai tầng của mình, không biết ngồi ở nơi nao. Chủ yếu vì quá tham lam để đạt nhiều lợi ích hơn nữa mà thôi. Một trong những ví dụ tiêu biểu để dễ liên hệ là Mikhail Gorbachev, người góp phần làm Liên Xô sụp đổ.
Chúc Văn Hoa không biết Thẩm Lãng chỉ liếc gã có một cái, thì trong lòng đã diễn nhiều trò vậy.
Gã thậm chí không biết Thẩm Lãng là ai, nhưng không biết vì sao, vừa thấy đối phương liền dâng lên địch ý.
Không có biện pháp, Thẩm Lãng thực sự quá đẹp trai.
Hơn nữa gã là đại tài tử nổi danh mười mấy thành, vẫn là con em quý tộc, hoàn toàn là tự cao tự đại mắt cao hơn đầu, lúc này trước mắt tên tiểu bạch kiểm dốt nát, nghe được tên sách của ta lại chế nhạo?
Ngươi là cái thá gì?
Vì sao gã còn chưa biết Thẩm Lãng là ai, liền phán định hắn dốt nát đây?
Lý do rất đơn giản.
Ở trong cái nhìn của Chúc Văn Hoa, trên cái thế giới này có thể có kẻ tài hoa hơn ta nhưng tuyệt đối không có đẹp trai như ta. Người đẹp trai so với ta cũng không phải là không có, nhưng chắc chắn không tài hoa bằng ta rồi.
- Vị huynh đài này, ngươi nghe được tại hạ viết sách, lại cười khinh thường, đây là vì sao? - Chúc Văn Hoa lạnh nhạt vấn.
Thẩm Lãng đàng hoàng nói:
- Không biết tại sao, nội nghe cái tên sách thôi, ta liền có chút buồn cười.
Đây... Là khiêu khích mà!
Lời này vừa ra, ánh mắt của mọi người ở đây không khỏi sôi nổi đều nhìn sang.
Đẹp trai vs trai đẹp quả nhiên là thiên địch nhỉ, lúc này vừa mới gặp mặt liền chẳng hề ưa nhau.
Khuôn mặt Chúc Văn Hoa phát lạnh nói:
- Các hạ là ai?
Ý kia chính là mày mau khai danh hiệu ra, nếu như xuất thân không quyền thế, tiểu gia sẽ phải phá hủy mày.
Tuy rằng Tử Tước phủ Lan Sơn đã mất đi binh quyền cùng đất phong, nhưng vẫn có quyền thế, bị quốc quân trọng vọng, muốn hủy một tên thư sinh bình thường, vẫn là dư sức có thừa.
Thẩm Lãng còn chưa mở miệng, bên cạnh Kim Mộc Thông liền lạnh giọng nói:
- Ta là thế tử Kim Mộc Thông phủ Bá Tước Huyền Vũ, đây là tỷ phu của ta Thẩm Lãng.
So thân phận? So tước vị? Ngươi Chúc Văn Hoa còn chưa đủ tư cách.
Không ngờ nghe được hai cái tên sau, sắc mặt Chúc Văn Hoa trước tiên biến đổi, sau đó gã vui vẻ hẳn lên.
Mồi ngon đây rồi!
Ta đang lo không biết nên lấy lòng tiểu thư Trương Xuân Hoa thế nào đây.
Hai thằng phế vật chúng mày liền đưa tới cửa!
Kẻ thù của đại nhân Trương Xung, lại là hai tên cặn bã phế vật, rõ ràng mồi ngon nhất nè.
Chúc Văn Hoa nói:
- Hóa ra là hai người các ngươi là nỗi sỉ nhục nhà quyền thế à, Kim Mộc Thông ngươi xuất thân cao quý lại vụng về như lợn, thế cho nên tiểu thư Kim Mộc Lan không cách nào gả ra ngoài, còn muốn chọn một tên ở rể dốt nát vô sỉ.
Rồi ánh mắt của gã hướng Thẩm Lãng nhìn sang nói:
- Mà ngươi... Chính là tên Thẩm Lãng tham lam hư vinh, dốt nát đi?
Ái chà chà
Thẩm Lãng ra sức nhắm mắt lại.
Ông trời đối với hắn thật tốt quá.
Lúc hắn muốn đi vả mặt, lập tức liền có người đưa mặt lại gần.
Khi hắn muốn khoe mẽ, lập tức liền có người dâng đầu ra cho hắn đạp.
Quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của mình làm cách nào để nhanh gây sốt chứ?
Đương nhiên là đạp đại tài tử đương nổi mà lên nhé, huống hồ đây là một kẻ địch đẳng cấp há.
Thẩm Lãng mở mắt, ngó trước mắt tràn ngập ham muốn chiến đấu của Chúc Văn Hoa.
Trong lòng một tiếng thở dài.
- Ngươi sống không tốt sao?
- Ngươi Chúc Văn Hoa tuổi thanh xuân đang đẹp, có người ái mộ để ngủ không hết, vì sao lại vội vã đi tìm chết đây?