- Đúng vậy, ta chính là tên tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm không học vấn không nghề nghiệp ấy đấy. - Thẩm Lãng mỉm cười đáp lời lại.
Nghe những lời này, Chúc Văn Hoa cũng phải bó tay mất rồi.
Mã, Thẩm Lãng nhà ngươi chẳng lẽ không có một cọng dây thần kinh xấu hổ nào trong đầu sao?
Lúc này hiệu sách bên trong còn có ba cô gái, xem ra cũng đều là tiểu thư khuê các, vốn bị vẻ tuấn mỹ của Thẩm Lãng tuấn mỹ sở kinh quái lạ, lúc này nghe được trong miệng hắn nói ra lời như vậy, không khỏi lén xì mấy cái.
Chúc Văn Hoa nói:
- Hai vị sao không ở thành Huyền Vũ, tới thành Lan Sơn của ta làm gì?
Thẩm Lãng vẫn không trả lời, Kim Mộc Thông liền đầy tự hào nói:
- Xuất bản sách.
- Xuất bản sách? - Chúc Văn Hoa hờ hững nói:
- Lúc nào viết sách lại trở nên rẻ mạt như thế?
Ý kia rất rõ ràng, cái gì con mèo con chó đều có thể xuất bản sách ư?
Kim Mộc Thông là kẻ nổi danh vô dụng trong vòng vài trăm dặm chung quanh, điểm ấy là chẳng cần nghi ngờ.
Mà Thẩm Lãng mặc dù đang tỏa sáng rực rỡ trong thành Huyền Vũ, thế nhưng ở trong trí nhớ của tất cả mọi người thành Lan Sơn hắn vẫn là tên dốt nát, tham mộ hư vinh phế vật.
Chúc Văn Hoa mỉm cười nói:
- Nếu như ta nhớ không nhầm, Thẩm Lãng huynh ở học đường trấn trên học hành 10 năm ròng, ngay cả học vỡ lòng còn chưa xong đi.
Mọi người nghe thế không khỏi phì cười.
Hai tên dốt nát như thế còn có thể viết ra sách gì cơ chứ? Chỉ sợ ngay cả đọc chữ cũng không xong đi.
Thẩm Lãng chả để ý gã gì sất, trực tiếp đem bản thảo sách đưa cho ông chủ Như Ngọc Các.
Người này chẳng những là ông chủ, hơn nữa coi như là duyệt vô số sách.
Đối với danh tiếng của Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông, ông ta đại khái cũng có nghe thấy.
Hai thằng dốt đặc có thể viết ra thứ tốt gì chứ?
Nhưng Kim Mộc Thông dù sao cũng là thế tử phủ Bá Tước, ông chủ Như Ngọc Các cũng chả dám xúc phạm, thái độ cung kính nhận lấy bản thảo sách, mặt ngoài làm bộ nghiêm túc, kì thực chẳng đoái hoài lật xem.
Thậm chí trong lòng ông ta đã tính tốt thế nào rồi, thế tử viết phi thường độc đáo, thật không hỗ danh con nhà danh môn, nhưng đặc biệt xin lỗi, tiểu hào gần đây không tính ra sách mới, ngài có thể đi hiệu sách khác hỏi thăm, ví như Mặc Hương Lâu.
Nhưng mà, chỉ coi vài đoạn sau.
Sắc mặt vị chưởng quỹ này liền thay đổi.
Tiêu chuẩn giám định và thưởng thức của ông ta thua xa Bá Tước Huyền Vũ, nhưng ông ta vẫn bị sững sờ.
Ở quyển sách này, mỗi một đoạn văn đều thể hiện ra khả năng phân tích sâu sắc của tác giả với bản chất con người và thế tục.
Không những thế, về mặt lời văn cùng câu cú cũng không hoa mỹ, thậm chí có chút bất cần đời, nhưng vô cùng sâu cay.
Sau khi tiếp tục đọc.
Ông chủ hiệu sách càng ngày càng sửng sốt, càng ngày càng bị sốc.
Bên trong miêu tả rất nhiều chi tiết, thật sự làm cho người vỗ án tán dương đó.
Tài nghệ này rõ ràng cực cao.
Thế nhưng, với cách nhìn của ông chủ hiệu sách, quyển sách này cũng không hẳn không có khuyết điểm.
Thứ nhất, quá dung tục phong nhã, cần trình độ văn học rất cao mới có thể đọc hiểu hàm nghĩa ẩn sâu bên trong, đối với người thường mà nói, đây là một quyển tiểu thuyết diễm tình tầm thường.
Thứ hai, khách hàng chính của Như Ngọc Các đều là phái nữ, bọn họ thích đều là câu chuyện tình yêu nam nữ triền miên, nhất là loại yêu hận tình thù của con cháu nhà quyền thế.
Nhưng dẫu vậy, ông ta cũng bằng lòng xuất bản sách này, dù chả kiếm được tiền, dù chỉ có chút người cao siêu mới hiểu.
Nhưng vào lúc này, Chúc Văn Hoa cầm lấy bản thảo, đọc lướt hai trang nhanh như gió.
Sau đó...
Vẻ mặt của gã giống như ăn cứt vậy, sắc mặt hết sức khó chịu, dường như muốn nôn mửa.
Tiếp đó, gã thở dài một tiếng phán:
- Thật không ngờ, trên thế giới này vẫn còn có thứ hết sức thấp kém như vậy, người viết ra văn chương như thế, quả là sỉ nhục người đọc sách mà.
Dứt lời, gã lấy bản thảo đưa cho một cô gái mặc áo gấm.
Cô ta là con gái quan viên, người hâm mộ cuồng nhiệt Chúc Văn Hoa, rất mê mệt thoại bản tài tử giai nhân.
Trình độ văn học của nàng rất tầm thường, nhưng đọc sách quá nhiều, gần như đều phê bình cho mỗi một thoại bản mới ra, cho nên ở thành Lan Sơn cũng nghiễm nhiên có danh hiệu tài nữ.
Sau khi nhận lấy bản thảo của Thẩm Lãng 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, nàng chỉ xem một tờ, tim đập thình thịch lộn xộn, mặt đỏ tới mang tai.
Bản năng nàng kẹp chặt hai chân
Thực sự... quá kích thích.
Cảm thấy thẹn quá đi, càng muốn đọc thêm nữa.
Thế nhưng tuyệt đối không được nghen, ta là tài nữ, ta là tiểu thư khuê các, ta là danh môn thục nữ, tại sao có thể thích loại đại độc thảo này?
Như vậy tất cả mọi người sẽ cho rằng ta là một cô gái chả biết liêm sỉ. Cô nàng do dự trong lòng ba giây, sau đó quẳng bản thảo sách của Thẩm Lãng xuống đất, đạp mạnh một phát.
- Khó coi, cực kỳ tầm thường, Chúc công tử nói không sai, người viết ra loại văn chương kia, rõ ràng sỉ nhục người đọc sách.
Chúc Văn Hoa cười hả hê, liền biết là kết quả này.
Sau đó, gã hướng về ông chủ Như Ngọc Các nói:
- Ông chủ Mạc, nếu như ngài muốn xuất bản sách kia, vậy vô cùng xin lỗi, sau này sách của ta liền không xuất bản ở hiệu sách này, bởi vì ta thực sự không cách nào cùng hạng người bỉ ổi như vậy làm đồng bọn.
Dứt lời, gã liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh.
Mấy cô gái thấy mỹ nam tử như Thẩm Lãng có chút tâm thần lay động, thế nhưng dù sao cũng là người ái mộ nhiều năm của Chúc Văn Hoa, vừa thấy Chúc công tử nhìn sang, những cô gái ấy lập tức bày ra lập trường của mình.
Con gái quan viên bảo:
- Ông chủ Mạc, bản thảo quyển sách kia thật là hết sức hèn kém, khó coi, nếu như ngài phải phát hành quyển sách đó, vậy sau này chúng ta không bao giờ bước chân vào hiệu sách của ngài nữa.
Lời này vừa ra, chung quanh mười mấy nữ tử đều sôi nổi đáp lại.
Ông chủ hiệu sách tức khắc luống cuống, tuy rằng đám con gái kia chỉ có mười mấy người, quả thực là những người nổi tiếng toàn bộ thành Lan Sơn, nếu như họ chống lại Như Ngọc Các, vậy toàn danh viện thành Lan Sơn đều tẩy chay.
Kể từ đó, liền thiệt hại khổng lồ.
Vốn dĩ ông ta còn muốn xuất bản sách của Thẩm Lãng, lúc này chỉ có thể thôi.
Thế là, ông chủ hiệu sách nhặt lên bản thảo sách, cung kính trả lại cho Kim Mộc Thông nói:
- Thế tử quyển sách này cực kỳ độc đáo, thật không hỗ danh con nhà danh môn, nhưng cực kỳ xin lỗi, tiểu hào gần nhất không tính phát hành sách mới, ngài đi hỏi thăm hiệu sách khác, ví như Mặc Hương Lâu?
Kim Mộc Thông tức khắc nổi giận.
Quyển sách của ta hay như vậy, ngươi lại không xuất bản? Không phải có mắt không tròng sao?
Thẩm Lãng lôi gã, nói:
- Đi thôi.
Liền chỉ trong chốc lát, trong đầu Thẩm Lãng đã có kế hoạch toàn diện.
Không những suy nghĩ kế hoạch đạp Chúc Văn Hoa thượng vị xong xuôi.
Thậm chí ngay cả kế hoạch phế bỏ gã như thế nào luôn, đều đã thành hình hoàn chỉnh!
Thậm chí còn có 3 loại phương án ABC.
...
Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông bước ra Như Ngọc Các.
Một lát sau, Chúc Văn Hoa cản đường bọn họ đi.
Gã lộ ra nụ cười phong khinh vân đạm khuyên:
- Thẩm Lãng, đừng phí thời gian nữa. Có ta ở đây toàn bộ thành Lan Sơn sẽ chẳng có hiệu sách nào dám xuất bản sách của ngươi, nơi đây không phải thành Huyền Vũ, chỗ này là thành Lan Sơn của gia tộc họ Chúc ta đây.
Xì!
Gia tộc họ Chúc nhà ngươi là nỗi sỉ nhục của dòng quý tộc lâu đời, Thái Thú quận Dương Võ còn chưa ra tay, ngươi liền trực tiếp quỳ, ngoan ngoãn giao ra đất phong cùng binh quyền.
Ngươi còn có mặt mũi bảo là thành Lan Sơn của gia tộc họ Chúc ư.
- Trở về đi, trở về thành Huyền Vũ của ngươi đi. - Chúc Văn Hoa nói:
- Chỉ cần ta hiệu triệu một tiếng, toàn bộ hiệu sách thành Lan Sơn chả ai dám xuất bản sách của ngươi đâu.
Kim Mộc Thông lạnh giọng nói:
- Chúc Văn Hoa, ngươi dựa vào cái gì muốn cùng đối nghịch chúng ta hả?
Thẩm Lãng không nói gì, thằng mập kia, tại sao lại nói lời ngây thơ đến thế, không phải tốn công vô ích cho đối phương có cơ hội làm màu sao?
Quả nhiên, trên mặt Chúc Văn Hoa cảm thấy tràn ngập ưu việt, gã mỉm cười phán:
- Chúc Văn Hoa ta đây muốn chèn ép người nào, còn cần lý do sao?
...
Kế tiếp, Thẩm Lãng không có đi chào hỏi bất kỳ hiệu sách nào của thành Lan Sơn cả.
Nhưng Kim Mộc Thông không cam lòng, đi trước Mặc Hương Lâu, quả nhiên bị từ chối.
Sau đó, gã đi tìm nhà thứ hai, nhà thứ ba, hiệu sách thứ tư.
Chẳng hề ngoại lệ, toàn bộ bị từ chối hết.
Dưới lời kêu gọi của Chúc Văn Hoa cùng người ái mộ gã, quả nhiên hết thảy hiệu sách thành Lan Sơn không nhà nào bằng lòng vì Thẩm Lãng in sách.
Đây không khỏi khiến Thẩm Lãng nghĩ tới một câu nói.
Đại thần chèn ép người mới, đại thần chèn ép cho nằm sấp mặt.
Xì! Không đúng nha!
Hẳn là Đại Thần nổi tiếng chèn ép Bạch Kim tương lai. (* thứ tự xếp hạng tác giả trên qidian)
Sắc trời đã tối, Kim Mộc Thông uể oải than:
- Tỷ phu, lẽ nào chúng ta cứ ỉu xìu như thế mà trở về phủ sao?
Rồi gã cắn răng nói:
- Không được, quyển sách của chúng ta hay như vậy, đệ không tin không xuất bản được, chúng ta đi thành láng giềng Chính Dương đi.
Thẩm Lãng lắc đầu bảo:
- Không cần, đệ đi theo ta nào!
...
Sau nửa canh giờ!
Thẩm Lãng bước vào một hiệu sách, gặp một ông trung niên đầu trâu mặt ngựa.
Sau khi ông ta nhận bản thảo sách liền đọc luôn một lèo.
Ông ta nhanh chóng tìm được đoạn giường chiếu, lập tức dào dạt hứng thú mà đọc.
- Hay lắm, sách hay, đặc sắc...
- Trời ạ, lại còn có tranh minh hoạ, tranh này quá giống thật, ngon lành...
- Quá xá hay, hay tuyệt trần luôn…
Kim Mộc Thông mừng rỡ hỏi:
- Vậy ngươi sẵn lòng xuất bản sách của chúng ta sao?
- Được chứ, sẵn lòng, quá bằng lòng luôn. – Ông chủ trung niên đáp.
Kim Mộc Thông nói:
- Ngươi tùy tiện lật xem vài đoạn, liền phán đoán sách của chúng ta đây hay tuyệt đối ư?
Người đàn ông trung niên thô bỉ kia đáp lời:
- Đó là đương nhiên, ta duyệt sách vô số, trong lòng đã sớm không hề bận tâm, nhưng sách này của các ngươi có mấy đoạn, ngay cả ta xem cũng đều cứng lên, đương nhiên tuyệt đối là sách hay.
Éc!
Hoá ra, ông ta toàn chọn xem cảnh xôi thịt.
Kim Mộc Thông nói:
- Vậy ngươi sẽ không sợ bị Chúc Văn Hoa cấm vận sao?
Người đàn ông trung niên quắt queo vốn lưu luyến đọc đoạn nào đó, cười hề hề:
- Ta chuyên bán tranh xuân cung mà, hắn cấm vận nổi sao?
- Bán Xuân Cung Đồ? - Tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông nhịn không được kinh kêu thành tiếng.
- Thế nào? - Thẩm Lãng cùng tên trung niên bỉ ổi nhìn sang.
Đúng vậy, bán Xuân Cung Đồ thì sao? Mọi người đều là vì làm phong phú sinh hoạt văn hóa của quần chúng nhân dân nghiệp dư thôi sao.
- Không, không có gì. - Tên mập lập tức xìu.
Thẩm Lãng trong lòng khinh thường, thằng mập hiểu được cái gì?
Đừng xem hai hiệu sách Mặc Hương Lâu cùng Như Ngọc Các kia có vẻ cao thượng như vậy, thế nhưng bàn về con đường phát hành, bọn họ kém xa ông chủ Đặng bán sách xuân cung trước mắt này.
Ông chủ Đặng có thể khiến mỗi một quyển xuân cung đồ đặt vào mỗi một cửa hàng thành Lan Sơn, thậm chí cả cửa hàng quan tài cũng có.
Không những thế, ông ta làm ăn rất lớn, có thể bán ra các cửa hàng 4 hay 5 quận xung quanh, hai mươi mấy thành.
- Ông chủ xưng hô thế nào đây? - Kim Mộc Thông bèn hỏi.
- Tiểu nhân Đặng Tiên. – Người đàn ông trung niên thô bỉ trả lời.
Ổng nhanh chóng xem xong tranh màu trong bản thảo, trong miệng không ngừng khen ngợi.
Mà khi thấy Thẩm Lãng vẽ những tranh minh hoạ kia, càng là kinh ngạc sững sờ.
Bậc thầy a!
Tuyệt đối bậc thầy đó!
Cái... tiêu chuẩn này, nhân vật ấy, thần vận kia, mức độ giống thật, so với xuân cung đồ của ổng tốt hơn quá nhiều mà.
Không phải ổng bảo nhà ổng bán không tốt, nhưng muốn ổng thực sự bình luận chính mình bán những tập xuân cung đồ kia, chỉ có thể dùng một câu hình dung.
Cứng không nổi nha.
Phong cách vẽ thật sự là quá sống động.
Mà những tranh minh hoạ của Thẩm Lãng, tham khảo lối vẽ chân dung tả thực của phương Tây, cho nên trình độ giống thật căn bản không phải tranh vẽ thế giới này có thể so sánh.
- Tuyệt đối bán chạy, nhất định bán chạy đó. - Đặng Tiên bảo:
- Hai vị công tử, quyển sách này nếu không thể bán trên ba nghìn cuốn, ta đem đầu vặn xuống cho hai vị làm cầu đá.
- Ba nghìn cuốn ư? Đùa vui quá! - Thẩm Lãng nói:
- Mục tiêu của ta là đột phá hết thảy kỷ lục.
- Yêu cầu của ta chỉ có một, cùng 《 Mộng Uyên Ương 》của Chúc Văn Hoa cùng phát hành ra thị trường, sau đó nghiền hắn ra cám!