Chàng Rể Phế Vật

Chương 1001



CHƯƠNG 1001


Đôi mắt Vương Văn Hạo ngưng trọng, anh ta lạnh lùng nói: “Lúc nào rồi còn lớn tiếng như vậy? Không thấy ông nội vừa ngủ sao?”


Người làm kia kinh hoảng, vội vàng cung kính xin lỗi, giọng nói run rẩy: “Cậu chủ… Liệp Ưng… thi thể Liệp Ưng… nổ tung ở thành phố T rồi…”


“Cái gì?” Đôi mắt Vương Văn Hạo khựng lại! Cả người ngây ra như phỗng, ngay cả thân thể cũng đều run lên!


Thi thể Liệp Ưng… nổ tung?


Giờ khắc này, Vương Văn Hạo có cảm giác hết sức phức tạp! Thi thể Liệp Ưng nổ tung… tuy rằng tất cả những chứng cứ có liên quan đến Liệp Ưng đều bị hủy… nhưng đã để lại dấu vết mới! Đám người anh ta phái đi đều mang thân phận của gia tộc! Nếu bị người ngoài phát hiện, sợ rằng hậu quả…


Nghĩ đến chỗ này, sắc mặt Vương Văn Hạo trở nên lạnh lẽo đến mức cực kỳ khó coi! Vậy mà lần này anh ta thua rồi! Chết tiệt! Bây giờ… chính người sai sử sau màn là Vương Văn Hạo lại tự mình bị mưu hại. Có cảm giác… giống như anh ta giao phong cùng với Trần Xuân Độ… kết quả thua đến thảm bại! Chuyện này khiến anh ta khó có thể tiếp nhận!


“Cấp tốc điều động người ở gần đó… đến địa điểm xảy ra chuyện trước… thanh lý dọn dẹp hiện trường sạch sẽ cho tôi! Không được lưu lại bất cứ dấu vết gì!” Sắc mặt Vương Văn Hạo lạnh lùng âm trầm, anh ta nhanh chóng đưa ra quyết định!


“Rõ!” Thuộc hạ lập tức truyền mệnh lệnh xuống dưới.


Vương Văn Hạo đứng trong đình viện dưới màn đêm, hai tay nắm chặt, cả người căng cứng tựa như một cây cung… Nhĩ Đông Trần… Tôi nhất định sẽ tra ra thân phận của anh… tóm được anh mới thôi!





Đến chạng vạng, mặt trời chiều chậm rãi lặn xuống… Buổi tối, biệt thự nhà họ Lê đèn đuốc sáng trưng.


Hôm nay là ngày đặc biệt Trần Xuân Độ được thả, Lê Duy Dương tự mình xuống bếp nấu một bàn đầy thức ăn ngon chiêu đãi Trần Xuân Độ, đón gió tẩy trần cho anh, tẩy đi cái xui xẻo trên người.


Trần Xuân Độ vô cùng chủ động ngồi xuống bên cạnh nữ thần Lê Kim Huyên… Kết quả sau khi khôi phục tỉnh táo, cô lại cách Trần Xuân Độ rất xa.


Trong bữa tiệc chúc mừng này, tất cả mọi người đều uống không ít rượu. Lê Duy Dương lấy rượu vang quý giá được cất kỹ trong hầm rượu ra để chúc mừng Trần Xuân Độ được thả.


Dường như Lê Kim Huyên rất yên tĩnh, yên tĩnh như một chú mèo ngoan ngoãn.


Chẳng biết tại sao, giờ đây khi người đàn ông này có thể ngồi bên cạnh cô… Nội tâm của cô lại mơ hồ nổi lên một loại cảm giác kiên định an toàn…


Lê Duy Dương và Trần Xuân Độ cụng ly, giữa đàn ông với nhau không cần phải nói quá nhiều, tất cả đều ở trong rượu.


Một ly xuống bụng, Trần Xuân Độ mang theo tâm tình cảm kích và phức tạp chậm rãi nói: “Xin lỗi đã để mọi người lo lắng.”


Khoảnh khắc Trần Xuân Độ nói ra câu này, có vẻ trái tim của anh hơi bối rối… Giờ đây, anh có một loại cảm giác… giống như được về nhà… Từ nước C anh chạy trốn phiêu bạt khắp nơi… chẳng bao giờ thật sự ổn định ở đâu cả… Ngay cả trụ sở bí mật cũng chỉ là nơi ẩn náu bất đắc dĩ để có thể tồn tại…


Tuy rằng Trần Xuân Độ có những căn nhà siêu cao cấp trên toàn thế giới… nhưng hiển nhiên không một nơi nào có thể làm anh tìm được chốn thuộc về… Anh không ngừng thu mua các biệt thự ở khắp nơi trên thế giới cũng chỉ vì để tìm kiếm một phần cảm giác bản thân thuộc về… Nhưng hôm nay, dường như anh đã tìm được rồi… Ở ngay thành phố T này… trong khu nhà của Lê Duy Dương… anh đã tìm được nơi mình thuộc về! Loại cảm giác này tựa như là nhà!


Ăn cơm tối xong, Lê Kim Huyên gọi Trần Xuân Độ lên lầu hai.


Hai người đi vào phòng đọc sách, Lê Kim Huyên bảo Trần Xuân Độ ngồi xuống, không khí có vẻ hơi yên tĩnh.


Nữ thần chần chừ một lát rồi nhẹ giọng hỏi: “Có đúng là chứng cứ của bọn họ không đủ nên mới thả anh không?”