Chàng Rể Phế Vật

Chương 1002



CHƯƠNG 1002


Trần Xuân Độ hơi sửng sốt một chút rồi gật đầu. Về chuyện anh được thả, anh cũng không nói cụ thể cho Lê Kim Huyên… Anh sợ Lê Kim Huyên lo lắng… Bởi vì những manh mối đó đều do Lạc Quán Trung nhắm vào anh… Sợ rằng… về sau phiền phức của anh sẽ càng nhiều hơn…


Trong đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên hiện vẻ phức tạp và rối loạn, chần chờ hồi lâu… Dường như lời nói của cô nghẹn trong cổ họng… muốn hỏi nhưng lại không biết mở miệng thế nào.


“Ngày đó… tôi nhìn thấy Trương Tử Lan…” Sau khi do dự, rốt cuộc Lê Kim Huyên cũng nói ra câu nói chôn giấu sâu trong lòng khiến cô rất khó chịu kia.


Nghe vậy, Trần Xuân Độ nhất thời ngây người… Qua một lúc lâu anh mới hỏi: “Trương Tử Lan là ai?”


“Người trợ lý đã từng gặp ở khách sạn Vạn Quốc.” Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ nói.


“Anh và Trương Tử Lan đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ta lại làm chứng tố anh?” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ chăm chú.


Trần Xuân Độ thừ người, trầm mặc một lúc.


Hồi lâu sau anh mới nhún vai bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, anh cũng không biết.”


“Vậy anh…” Lê Kim Huyên nhíu chặt chân mày, vẫn không nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Đột nhiên Trần Xuân Độ đưa tay ra kéo lấy cô ôm vào lòng.


“Anh làm gì thế…” Lê Kim Huyên giãy dụa theo bản năng, cô ngửi được mùi rượu trên người Trần Xuân Độ, thoáng chốc hiểu ra người này đang say rượu nên mất đi lý trí!


Nhưng mặc kệ giãy dụa thế nào, Lê Kim Huyên đều không làm nên chuyện gì cả… Dần dần, động tác giãy giụa của nữ thần tổng giám đốc yếu đi, không còn mãnh liệt như trước nữa…


Hai người thân mật hồi lâu… Hai mươi phút sau, Lê Kim Huyên thở không nổi mới dùng sức tránh khỏi Trần Xuân Độ, mái tóc dài của cô rối bời, khuôn mặt xinh đẹp trở nên mê say… Vừa nãy ở dưới lầu cô cũng uống vài ly rượu vang… Lúc này, người vốn có tửu lượng không tốt như cô giống như càng say hơn… Giờ đây, đại não nữ thần trống rỗng… đánh mất năng lực suy nghĩ cơ bản… Thân thể chỉ hành động theo bản năng…


Trần Xuân Độ ôm cô thật chặt, ngửi mùi hương dễ chịu trên người cô. Trong khoảnh khắc này, dường như toàn thế giới đều ở trong ngực của anh… Vì người phụ nữ này, anh có thể buông bỏ toàn bộ thế giới.


“Anh ra ngoài đi… tôi muốn đi ngủ!” Hơn nửa ngày Lê Kim Huyên mới tỉnh táo lại, cô cũng bắt đầu bình tĩnh, cất lời đuổi Trần Xuân Độ bảo anh ra ngoài.


Trần Xuân Độ vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, lại muốn tiến tới hôn môi một phen.


Lê Kim Huyên hung hăng đẩy anh ra: “Anh càn rỡ! Tôi là cấp trên của anh! Nếu như anh còn dám suồng sã, tôi sẽ không tha cho anh! Mau ra ngoài cho tôi!”


Trần Xuân Độ khẽ thở dài một hơi: “Được rồi, em đừng kích động nữa, anh đi đây… Ngủ ngon.”


Nói xong, Trần Xuân Độ bất đắc dĩ xoay người rời đi…


Ngày hôm sau, Trần Xuân Độ tỉnh giấc đúng như đồng hồ sinh học. Sau khi bị nhốt trong tù mấy ngày, anh chợt nhớ tới phòng ngủ cấp tổng thống sang trọng ở biệt thự, ngược lại khiến Trần Xuân Độ có cảm giác không quen lắm.


Luyện tập sáng sớm một hồi, rửa mặt xong xuôi… Trần Xuân Độ về tới biệt thự của nhà họ Lê.


Lê Duy Dương hết sức nhiệt tình kéo Trần Xuân Độ vào trong biệt thự ăn sáng…


Mà lúc này, nữ thần tổng giám đốc Lê Kim Huyên đang mặc váy ngủ, vẫn còn buồn ngủ ngồi trước bàn ăn ăn bữa sáng.


Trần Xuân Độ rất chủ động tiến tới bên cạnh Lê Kim Huyên, thân mật ngồi cùng cô, hai người ngồi sát vào nhau. Thậm chí bắp đùi của Trần Xuân Độ đã sắp dính vào người Lê Kim Huyên, cứ như vậy hết sức gần gũi ăn sáng cùng cô.


Nhưng hiển nhiên Lê Kim Huyên rất bối rối, tuyệt đối không muốn để ý tới Trần Xuân Độ, cô tuỳ tiện ăn chút gì đó rồi vội vã bỏ đi…