Chàng Rể Phế Vật

Chương 837



CHƯƠNG 837


Chân dài của Tô Loan Loan đồng thời tung ra cú đá mạnh mẽ đáng sợ vào khoảng trời mênh mông, thế như chẻ tre, tập kích mãnh liệt tới!


“Bịch bịch…!” Hai tiếng chấn động vang dội!


Thân người Tô Loan Loan thụt lùi dữ dội, mặt đất dưới chân lõm sâu nứt toác… bụi bốc lên mù mịt!


Còn Vân Lăng Tiêu, cả người trực tiếp bay ngược ra ngoài, giống như một con diều bị đứt dây, cơ thể đập mạnh xuống mặt đất cách đó mười mét!


“Rầm!” Mặt đất bị áp đảo, trực tiếp sụp đổ!


Cơ thể Vân Lăng Tiêu run lên dữ dội, miệng ho ra một ngụm máu tươi!


Nơi đây… yên tĩnh như chết!


Ở cửa máy bay, Lê Kim Huyên hoảng sợ hóa đá! Ngơ ngác nhìn vào cảnh chiến đấu đáng sợ như bom tấn khoa học viễn tưởng này!


… Phòng giám sát sân bay.


Nhân viên an ninh ai nấy chăm chú dán mắt vào màn hình camera, trong lòng dậy sóng cuồn cuộn!


Trong phòng giám sát, các nhân viên an ninh tập trung lại và nhìn chằm chằm vào một trong các màn hình camera. Có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc trong không khí…


Họ đã nhìn thấy gì? Đó là một cảnh chân thực có thể sánh với phim bom tấn hành động của Hollywood!


Một người phụ nữ và một người đàn ông chiến đấu ác liệt, lại sắp đánh tan nát mặt đất nơi sân bay. Lực tàn phá kinh khủng này như hai con thú dữ hình người, quả thực chấn động trời đất!


“Mau, mau gọi cho đội trưởng tới!” Một nhân viên an ninh nhìn vào màn hình camera định đứng dậy gọi điện thoại, nhưng anh ta chợt nhận ra hai chân của mình đã không còn nghe theo sai bảo của mình.


“Đội trưởng đã bị chiếc xe con kia tông chết!” Một nhân viên an ninh khác nói. Bỗng chốc, phòng giám sát rơi vào im lặng thật lâu.


“Báo cảnh sát, báo cảnh sát!” Một lúc lâu sau mới có nhân viên an ninh hoảng sợ nghĩ đến, run rẩy sờ điện thoại.


Dường như chỉ có gọi báo cảnh sát mới có thể khiến họ có cảm giác an toàn.


Mà lúc này, Lê Kim Huyên ở cửa máy bay, mắt mở trừng trừng, khóe miệng mơ hồ run lên… Thủ đoạn đánh giết và lực lượng kinh khủng như vậy… quả thực chấn động! Đây là một trận chiến kinh hoàng! Có một không hai!


Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đờ đẫn… tim cô đập thình thịch loạn xạ. Giờ phút này… tim cô như muốn nhảy ra ngoài! Cảnh tượng này… quá mức kinh hãi và ly kỳ!


“Vân Lăng Tiêu!” Tô Loan Loan lạnh lùng chiếu cặp mắt vào Vân Lăng Tiêu, hai mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.


Trên người Vân Lăng Tiêu phủ đầy bụi đất, thậm chí cả khuôn mặt khôi ngô, lạnh lùng cũng đều là bụi bặm… Thủ lĩnh của Ma Minh… giờ phút này trông thật thảm hại!


Anh ta dốc sức ho khan, khạc máu trong miệng ra. Chỉ có như vậy mới có thể giảm thiểu đau đớn cơ thể!


Đây là lần thảm hại nhất… từ trước đến nay của anh ta! Anh ta vậy mà lại bị thương và bị thương nặng đến vậy!


Đứng trên sân lúc này, tuy vẻ mặt anh ta bình tĩnh nhưng cơn đau nhói nơi lồng ngực lại kéo đến từng hồi! Lực chân từ cú đá của Tô Loan Loan ban nãy mạnh mẽ đến mức ngay cả anh ta… cũng không thể chống đỡ nổi trực diện!


Cuối cùng, khóe miệng Tô Loan Loan cũng chậm rãi tràn ra một vệt máu.


Trận chiến ác liệt vừa rồi cũng đã khiến cô bị thương…


Tô Loan Loan chậm rãi lau đi vết máu trên khóe miệng, cuối cùng chậm rãi cười: “Vân Lăng Tiêu, mày chỉ… chút bản lĩnh này thôi sao?”


Vẻ mặt Vân Lăng Tiêu lạnh như tản băng: “Bớt nói nhảm! Vẫn chưa phân thắng bại! Đánh tiếp!”


Trong lúc nói, Vân Lăng Tiêu vừa nói vừa giậm chân bước tới lần nữa, nhịp bước chân cực kỳ trang nghiêm! Nhưng anh ta vừa mới bước được hai bước… cơ thể chợt run lên, lảo đảo suýt ngã nhào!


“Chớ mạnh miệng, mày đã thua rồi.” Giọng nói của Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh.


Sắc mặt Vân Lăng Tiêu cực kỳ khó coi! Anh ta dốc sức muốn đứng dậy và bước tiếp… Nhưng cơn đau nhức toàn thân đều đang tràn ngập… Chân tay… khớp xương… bắp thịt cả người anh ta đau đớn kinh khủng như xé! Đây là một kết quả mà anh ta cực kỳ không muốn thừa nhận! Anh ta… đã thua!


Sát thủ vô song… hoàn toàn bị đánh bại ở Yên Kinh!


Anh ta đã hoàn toàn bị đánh bại trên địa bàn của mình!