Chàng Rể Phi Thường

Chương 210: Quy tắc nhà họ Sở



“Bác Đinh, người vật lộn với hung thủ chắc chắn là chị Tuyết, chị ấy cũng là người của dòng họ nhà võ, cũng biết võ công, nhưng chắc không phải là đối thủ của người kia thôi!” Sở Phàm trầm giọng nói.

“Cậu chủ, cậu yên tâm, tôi đã liên hệ với cục cảnh sát, bảo bọn họ xem camera của mấy con đường gần khu biệt thự, chắc mấy phút nữa sẽ có kết quả thôi.”

Bác Đinh ngồi bên cạnh an ủi.

Ông ấy vừa nói dứt, điện thoại lại reo lên.

Chính là người của cục cảnh sát gọi tới, bác Đinh vội vàng nghe máy, và mở loa ngoài.

“Ông Đinh, phía chúng tôi đã kiểm tra camera trong tất cả những con đường gần đó theo thời gian mà ông cung cấp, không phát hiện ra bất kỳ người nào khả nghi, ông có chắc chắn là quãng thời gian đó không?”

Người ở cục cảnh sát hỏi một cách nghi hoặc.
Bác Đinh nhíu mày, trầm giọng nói: “Phiền mấy vị kiểm tra lại một lần nữa, thời gian không sai đâu, liệu có bỏ sót chỗ nào không?”

“Được, vậy chúng tôi sẽ xem lại một lần nữa rồi trả lời ông.” Người ở cục cảnh sát không hề do dự, trả lời một cách thoải mái, dù sao bác Đinh là người đại diện cho cao ốc Thiên Môn, nhân cơ hội này kết giao với bác Đinh, chắc chắn là chỉ có lợi mà không có hại.

Sở Phàm lái xe, nhăn mặt nói: “Bác Đinh, đối phương rất có khả năng đã tránh được camera, đối với người luyện võ, muốn tránh camera thì không phải là chuyện gì khó cả, xem ra chuyện này phải tự dựa vào chính chúng ta thôi.”

Vừa nói, xe đã đến bên ngoài căn biệt thự.

Đội trưởng đội vệ sĩ đi lên nghênh đón, dẫn Sở Phàm và bác Đinh đến trước cửa căn biệt thự.
Nhìn bãi cỏ trước cửa, thấy có nhiều vết chân xây sát, rồi những hoa cỏ bị những cú đánh đấm làm cho gãy gục, trong lòng Sở Phàm sốt sắng không yên.

Vừa rồi ở đây chắc chắn đã có vụ đánh nhau vô cùng kịch liệt, Tuy Kiều Tuyết là người có võ, nhưng thực lực của cô ấy cũng chỉ bình thường chứ không phải là cao thủ gì cả.

Hung thủ đến đây lần này, có thể giải quyết các vệ sĩ quả cảm của nhà họ Sở một cách nhanh gọn như vậy, thực lực chắc chắn không tầm thường, và Kiều Tuyết cũng không phải là đối thủ của hắn!

“Chắc chắn Kiều Tuyết đã bị đối phương bắt đi rồi!” Sở Phàm gằn giọng nói.

“Cậu chủ, là vì chúng tôi bảo vệ chưa tốt, khiến cô Kiều rơi vào nguy hiểm, chúng tôi xin được chịu phạt!” Đội trưởng đội vệ sĩ đứng bên cạnh vội vàng nói.
Sở Phàm xua tay: “Giờ không phải lúc nói những lời này, nhà họ Sở có bao nhiêu vệ sĩ ở trong khu Tịnh Yên tạm thời đều điều động hết đến đây, nhất định phải nhanh chóng tìm được tung tích của chị Tuyết, hiểu không?”

“Rõ!”

Đội trưởng đội vệ sĩ hô lên một tiếng, rồi nhanh chóng rời khỏi đó.

“Bác Đinh, bác ở đây dẫn dắt cục diện, có tiến triển gì nhớ báo ngay cho cháu, để cháu đi tìm người!” Đột nhiên trong lòng Sở Phàm đoán được ra một khả năng, anh quyết định đi xem thử.

Nói xong, anh lên xe đi khỏi, bác Đinh mở miệng ra còn chưa kịp ngăn lại thì xe của Sở Phàm đã đi được đoạn xa rồi.

“Chắc chắn có liên quan đến đến cậu ta!”

Sở Phàm nheo mắt lại, suy nghĩ trong đầu vô cùng chắc nịch!

Chưa đến mười phút, anh lại đến dịnh thự Genesis, Trần Mộng Dao đang đứng ở tầng một, thấy xe của Sở Phàm lập tức chạy đến: “Anh Sở Phàm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh và bác Đinh lại đi gấp như vậy?”
“Dao Dao, chị Tuyết mất tích rồi, anh phải đi tìm chị ấy, lát nữa sẽ có người đưa em về nhà, em cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng đi đâu cả biết chưa?”

Sở Phàm không kịp giải thích gì nhiều, chỉ nói ngắn gọn vài câu.

Trần Mộng Dao nghe xong, lập tức cảm thấy lo lắng, nhưng cô biết rằng lúc này cô không giúp được gì cả, chỉ đành âm thầm cầu nguyện cho Sở Phàm có thể cứu được Kiều Tuyết bình an trở về.

Sở Phàm đi sang một phía ra hiệu cho vệ sĩ đưa Trần Mộng Dao về căn biệt thự, rồi anh đi sang phía nhà hàng đối diện với dinh thự Genesis.

Đi thẳng lên tầng hai, Sở Phàm đi lên đến cầu thang tầng hai thấy vẻ mặt tươi cười của Sài Tiến.

“Cậu ba đâu?” Sở Phàm hỏi luôn.

“Cậu hai ạ, cậu ba đã biết cậu sẽ đến nên đã hâm rượu sẵn chờ cậu ở bên trong rồi đó.” Sài Tiến nở một nụ cười nham hiểm, giọng nói cử chỉ không những không hề cung kính mà còn khiến Sở Phàm có cảm giác như đang bị chế nhạo.
Nhưng giờ anh không có thời gian mà chấp ông ta, anh lao thẳng vào căn phòng phía sau lưng Sài Tiến.

Quả nhiên, Sở Vân đang ngồi trong phòng hâm bình rượu ngon với sắc mặt vô cùng điềm tĩnh.

Cậu ta thấy Sở Phàm đi vào, không chỉ không bất ngờ, mà còn giơ tay chỉ vào chỗ ngồi trước mặt mà cười nói: “Anh hai, anh ngồi đi, hai anh em chúng ta từ lúc gặp nhau đến giờ chưa được ngồi với nhau bữa nào để nói chuyện cho đàng hoàng cả, tối nay anh đã đến đây, thì không thể để anh đi khỏi được.”

Ai ngờ Sở Phàm không hề có ý muốn ngồi xuống, anh đi lên phía trước đá tung chiếc bàn, bình rượu ngon đổ ộc xuống đất: “Sở Vân, tôi không có thời gian mà chơi trò giả dối với cậu, cậu nói luôn cho tôi biết Kiều Tuyết đang ở đâu thì tôi sẽ không tính toán với cậu nữa!”

“Anh hai nói vậy là có ý gì, Kiều Tuyết là ai, em đâu có biết người này đâu, cô ấy bị sao à?” Sở Vân ra vẻ như rất vô tội, giơ hai tay nói.
Sở Phàm nhíu mày, lên phía trước túm lấy cổ áo Sở Vân mà gằn giọng nói: “Cậu đừng có giả ngốc với tôi, cậu tưởng những chuyện cậu làm sau lưng mà tôi không biết à? Tôi chỉ là nể tình cảm năm xưa mà không làm gì cậu, không phải cậu lại tưởng tôi là một thằng ngốc để cho cậu giỡn cợt đấy chứ?”

“Và tôi nói cho cậu biết, Kiều Tuyết là người phụ nữ của tôi, cũng là một trong những người chị dâu của cậu, nếu để dòng họ biết, cậu câu kết với người ngoài đối phó với chị dâu của cậu trước khi cuộc đọ sức giữa những người thừa kế bắt đầu, cậu nghĩ xem dòng họ sẽ xử phạt cậu như thế nào, có cần tôi phải nhắc lại quy tắc của dòng họ không hả?”

Mặt Sở Vân hơi biến sắc, không ngờ Sở Phàm lại lấy quy tắc dòng họ ra đè ép cậu ta.
Và trong quy tắc của dòng họ, đúng là đã quy định rõ giữa những người thừa kế với nhau không được làm bất kỳ điều gì gây tổn hại đến đối phương trước khi diễn ra cuộc đọ sức giữa những người thừa kế với nhau.

Còn như cậu ta đi vào địa bàn của Sở Phàm trước, rồi lôi kéo những dòng họ vốn sẽ hợp tác với Sở Phàm, vốn đã suýt vi phạm quy tắc, giờ mà để dòng họ biết cậu ta đứng phía sau xúi giục người khác đối phó với người phụ nữ của Sở Phàm, e rằng sẽ bị dòng họ tước luôn quyền thừa kế!

Nghĩ vậy, sắc mặt Sở Vân đột nhiên tối sầm lại.

Cậu ta nghiến răng trầm giọng nói: “Ngoại ô phía Tây có một nhà xưởng bỏ không, người bắt cóc Kiều Tuyết là Thích Hình Thiên, gia chủ nhà họ Thích, ông ta đã biết cái chết của con trai ông ta có liên quan tới anh rồi!”
Sở Phàm khựng người, cũng không có thời gian mà đôi co với cậu ta nữa, anh lao luôn ra cửa.

Anh biết rất rõ bản lĩnh của Thích Hình Thiên, Kiều Tuyết gặp phải ông ta đương nhiên không phải là đối thủ của cô ấy, hơn nữa với nỗi hận của ông ta đối với Sở Phàm, biết đâu sẽ làm những chuyện quá đáng với Kiều Tuyết thì sao.

Về phía khác, Sài Tiến từ cửa đi vào nói: “Cậu ba, cậu có sao không?”

“Tôi không sao.” Sở Vân chỉnh lại cổ áo, trầm giọng nói.

“Cậu ba, giờ cậu chưa gây xung đột với cậu hai là đúng đó, theo như tin tức tôi được biết, thì cậu hai đã luyện được nội lực rồi.” Sài Tiến nheo mắt lại, từ từ nói.