Chàng Rể Phi Thường

Chương 211: Giỏi rồi sao?



Sở Vân không nói gì, chỉ giơ tay ra phía trước nắm chặt lại, chiếc bình rượu đổ trên nền nhà bỗng nhiên bùng cháy.

“Có nội lực, thì giỏi lắm à?”

Cậu ta nheo mắt lại, nói với giọng vô cùng nham hiểm: “Để anh thoải mái thêm một thời gian nữa, chờ khi cuộc đọ sức giữa những người thừa kế được bắt đầu, chính là lúc mà anh phải chết!”

Về phía khác, Sở Phàm đã lái xe đi nhanh về phía nhà xưởng bị bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây.

Đồng thời anh gọi điện cho bác Đinh, bảo bác Đinh cho mấy vệ sĩ của nhà họ Sở ở gần đó đến đấy trước để ngăn chặn, tuy những vệ sĩ đó cũng không phải là đối thủ của Thích Hình Thiên, nhưng ít nhất có thể cầm cự được một lúc cho đến khi anh tới.

Trong nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây, Kiều Tuyết đã bị Thích Hình Thiên trói vào chiếc cột giữa xưởng.
Sở Phàm đã đoán không sai, với chút bản lĩnh của cô ấy không là gì so với Thích Hình Thiên cả, nếu không phải Thích Hình Thiên chỉ bắt cô ấy để làm con tin, thì e rằng cô ấy đã bị Thích Hình Thiên giải quyết ngay từ lúc đầu rồi.

“Ông thôi đi, kể cả ông có bắt tôi, Sở Phàm cũng sẽ không đến đâu, tôi và cậu ấy cũng chỉ là bạn bè bình thường, cậu ấy chẳng việc gì phải mạo hiểm vì tôi cả! Ông bắt tôi, ngoài đắc tội với nhà họ Kiều ra thì chẳng có bất kỳ lợi ích nào khác!”

Kiều Tuyết vùng vẫy một lúc không thấy ăn thua, liền nói với Thích Hình Thiên đang ngồi đối diện với cô.

Chuyện cô và Sở Phàm xác định mối quan hệ thì chỉ có hai người họ biết, cho nên cô muốn nói như vậy thử xem có thể làm giảm đi sự cảnh giác của Thích Hình Thiên hay không.
Ai ngờ Thích Hình Thiên cười khẩy một tiếng, lôi ra một tấm ảnh trong túi ông ta mà ném luôn xuống đất.

Kiều Tuyết nhìn mới thấy tấm ảnh đó chính là chụp lúc cô và Sở Phàm đang ôm nhau ở trên tầng thượng.

Tấm ảnh này đương nhiên là Sở Vân đưa cho Thích Hình Thiên, từ khi cậu ta chưa đến khu Tịnh Yên đã cho người lén lút theo dõi Sở Phàm rồi.

“Sao ông ta lại có tấm hình này nhỉ?” Trong lòng Kiều Tuyết cảm thấy khó hiểu, nhưng biết có hỏi ra lúc này cũng vô nghĩa, nên không nói gì cả, chuẩn bị giữ sức để đối phó trong quãng thời gian tiếp theo.

Nhưng đúng lúc này Thích Hình Thiên đã đi tới trước mặt cô, ông ta nhếch mép cười khẩy: “Sao, có còn gì để nói nữa không?”

“Tôi không muốn tốn nước bọt với ông.” Kiều Tuyết lườm Thích Hình Thiên một cái, nói với giọng hết sức coi thường.
Thích Hình Thiên là gia chủ nhà họ Thích, bất kể về tuổi tác hay về vai vế, đều là bề trên của cô, nhưng người ‘bề trên’ này lại ra tay với một người bề dưới như cô, hoàn toàn không còn chút đạo đức gì của một người luyện võ, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, Thích Hình Thiên sẽ không thể nào sống tiếp được trong giới võ thuật nữa.

“Hờ, tao biết mày coi thường tao, nhưng không sao, tao đã không còn để ý những thứ này nữa!” Thích Hình Thiên cười với vẻ thản nhiên.

“Sở Phàm gϊếŧ con trai tao, tao đương nhiên không thể tha cho hắn, tiếc là hắn có quá nhiều trợ thủ ở trong khu Tịnh Yên, muốn đối phó hắn sẽ hơi khó khăn, cho nên tao đành phải lấy mày ra làm con tin để dụ hắn tới rồi mới gϊếŧ.”

Vừa nói Thích Hình Thiên vừa lôi điện thoại từ trong túi ra, gọi điện thẳng cho Sở Phàm rồi nói: “Mày đưa định vị cho hắn đi, để hắn khỏi phải đi loạn xạ trong khu Tịnh Yên tìm mày như con ruồi nhặng bị cụt đầu ấy.”
Kiều Tuyết đang định nói cô ấy sẽ không để Sở Phàm đến đây đâu, nhưng điện thoại đã gọi đi rồi.

“Alo, Thích Hình Thiên, tôi biết là ông, tôi đã đang trên đường tới rồi, ông khôn hồn thì đừng có động vào chị Tuyết, nếu không tôi thề sống chết một trận với ông!” Trong điện thoại vọng tới toàn âm thanh của động cơ xe ô tô và cả tiếng nói sốt sắng của Sở Phàm.

Kiều Tuyết sốt ruột mà nói to lên: “Sở Phàm, cậu cứ mặc kệ tôi, Thích Hình Thiên có chuẩn bị từ trước, nếu cậu đến sẽ gặp nguy......”

“Bốp!”

Cô còn chưa nói xong đã bị ăn một phát tát như trời giáng, khóe miệng còn chảy ra chút máu tươi.

Sở Phàm rõ ràng đã nghe thấy tiếng kêu giòn giã của cái tát, anh hét lên: “Thích Hình Thiên, có giỏi thì nhằm vào tôi đây, ông ra tay với một cô gái như thế, ông có còn là đàn ông nữa hay không? Loại ăn hại như ông mà đòi làm gia chủ nhà họ Thích, nhà họ Thích dưới tay của ông chắc chắn sớm muộn cũng sẽ bị diệt vong!”
Lúc này, Sở Phàm chỉ còn cách dùng lời lẽ khích bác để ngăn Thích Hình Thiên ra tay với Kiều Tuyết, nếu không anh không dám tưởng tượng một Thích Hình Thiên đang đau nỗi đau mất con sẽ nghĩ ra những cách quá đáng gì để đối phó với Kiều Tuyết nữa.

Nhưng đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.

Đối diện với những lời khích bác của Sở Phàm, Thích Hình Thiên không những không tức giận, mà còn ha ha cười lớn: “Mày nói không sai, người như tao thì làm gia chủ thế nào được, đến con trai tao còn không bảo vệ nổi thì lấy tư cách gì để làm gia chủ đây!”

“Mày yên tâm, vị trí gia chủ nhà họ Thích đã có người tiếp quản, tao đã không còn liên quan gì đến nhà họ Thích nữa, mày lo cho sự an nguy của nhà họ Thích như vậy, cảm ơn nhé.”

Câu nói này đầy vẻ chế nhạo, khiến Sở Phàm nhất thời không thể tìm ra câu nào để phản bác cả.
Không ngờ lão điên này vì trả thù anh mà đến vị trí gia chủ cũng không cần nữa, đúng là quá thể ngông cuồng.

Lúc sau, giọng nói nham hiểm của Thích Hình Thiên lại vang lên trong điện thoại: “Sở Phàm, mày không chỉ gϊếŧ con trai tao, mà còn cướp đi người phụ nữ của con trai tao nữa, nên để báo đáp, mày nghĩ xem tao có nên làm gì Kiều Tuyết không đây?”

Vừa nói Thích Hình Thiên vừa giơ hai ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của Kiều Tuyết.

“Đừng có động vào tôi!” Kiều Tuyết hất mạnh tóc đi hướng khác, muốn vùng vẫy khỏi sự đụng chạm của Thích Hình Thiên, nhưng lại càng khiến Thích Hình Thiên thêm tức giận hơn, một cái tát nữa lại giáng lên khuôn mặt trắng hồng của cô.

“Con ranh con, mày nghĩ mày có tư cách gì để nói không với tao? Từ khu Tịnh Yên đến đây, kể cả có lái xe như bay thì cũng cần phải hơn một tiếng, mà một tiếng này, tao có ‘chơi’ mày một cách ung dung thong thả!”
“Chờ sau khi cơ thể mày đầy vết tích, mày nghĩ xem Sở Phàm có còn yêu mày nữa không?”

Thích Hình Thiên nhếch miệng, ha ha cười một cách biếи ŧɦái, sau đó tóm lấy cổ áo của Kiều Tuyết mà xé!

“Toạc” một tiếng!

Áo ngoài của Kiều Tuyết bị xé rách, may mà bên trong cô còn mặc một chiếc áo phông, nên chưa bị hở gì cả, nhưng cái dáng ngực tấn công mông phòng thủ đã hoàn toàn lộ rõ trong tầm mắt của Thích Hình Thiên, khiến ông ta bắt đầu thở gấp.

“Hí, không ngờ mày cũng ngon đấy chứ hả?”

Thích Hình Thiên như thể phát hiện ra niềm vui bất ngờ, nụ cười đê tiện giơ tay ra hướng về ngực của Kiều Tuyết mà tóm lấy.

Thấy vậy, Kiều Tuyết tuyệt vọng đến mức nhắm tịt mắt lại, trong lòng đã quyết định, nếu cô bị Thích Hình Thiên làm nhục, cuối cùng cô chắc chắn sẽ lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch, chứ sẽ không ở bên cạnh Sở Phàm nữa.
Nhưng đúng lúc bàn tay của Thích Hình Thiên sắp chạm tới cô, thì bên ngoài vọng tới một tiếng nổ to, một thanh sắt dài từ bên ngoài nhà xưởng phi đến, đâm thẳng về phía sau lưng của Thích Hình Thiên!

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thích Hình Thiên vội vàng né ngay.

“Phặp”!

Chiếc gậy bay sạt qua người Thích Hình Thiên rồi cắm phặp một phát xuyên qua chiếc cột bê tông như thể đâm vào miếng đậu phụ vậy, có thể thấy được người phi chiếc gậy này phải có thực lực mạnh đến mức nào!