Hai mắt Thích Hình Thiên trợn tròn, ông ta vô cùng tức giận nhìn về hướng cây gậy dài phi tới, để xem kẻ nào to gan lớn mật dám phá hỏng chuyện tốt của ông ta.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy bóng người ở cửa thì sắc mặt đột nhiên tỏ ra kinh hãi.
“Sở Phàm? Sao mày lại ở đây!” Thích Hình Thiên hét lên.
Kiều Tuyết vốn dĩ đã nhắm chặt mắt lại, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, nhưng khi nghe được tiếng của Thích Hình Thiên, cô lập tức mở mắt và nhìn thấy Sở Phàm đang đứng phía ngoài nhà xưởng với khí thế vô cùng lẫm liệt.
Lúc này chiếc áo vest trên người Sở Phàm đã không còn nữa, cúc áo sơ mi cũng cởi ra bốn cúc đầu để lộ ra khuôn ngực và cơ bụng rắn chắc.
Khi anh nhìn thấy Kiều Tuyết vẫn an toàn, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chẳng phải mày vẫn đang trên đường đi hay sao, tại sao mày có thể đến đây được?” Thích Hình Thiên tức giận trừng mắt nhìn Sở Phàm, ông ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. Lúc này Sở Phàm mới mỉm cười, anh vẫy tay sang bên cạnh thì một bóng người dần dần xuất hiện đến bên cạnh anh, đó chính là vệ sĩ quả cảm của nhà họ Sở, chỉ thấy rằng cậu ta hơi khép miệng lại thì bỗng phát ra thứ âm thanh ầm ầm như tiếng nổ máy của xe hơi, khiến Thích Hình Thiên đột nhiên biến sắc.
Hóa ra đó là âm thanh dùng kỹ thuật của miệng để mô phỏng, chết tiệt, lại bị thằng khốn này lừa rồi.
“Thực ra lúc đó tôi đã gần tới nơi rồi, nếu không như vậy thì ông đâu có thể thả lỏng được chứ?” Sở Phàm cười rồi sải bước đi về phía trước.
Thích Hình Thiên mỉm cười lạnh lùng nói: “Cho dù mày đến sớm thì đã làm sao, cũng chỉ là đến đền mạng cho con trai tao sớm hơn mà thôi, không phải mày thực sự cho rằng mày có thể cứu được con ranh này thoát khỏi tay tao đấy chứ?” “Tôi có cứu được hay không ông cứ thử thì biết!” Ánh mắt Sở Phàm sắc lạnh, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Vừa dứt lời, bàn chân Sở Phàm đạp mạnh xuống đất nhảy lên, cả người nhanh như chớp lao về phía Thích Hình Thiên.
Diệt giặc phải diệt kẻ cầm đầu trước!
Nếu muốn cứu Kiều Tuyết ra thì trước tiên phải xử lý xong tên khốn này đã.
“Muốn chết à!”
Thích Hình Thiên cười chế nhạo khi thấy Sở Phàm còn dám chủ động ra tay trước ông ta.
Năm ngón tay ông ta nắm lại thành nắm đấm hướng về phía Sở Phàm đang lao tới rồi vung ra cú đấm mạnh!
Sở Phàm không hề nhúc nhích, trong lúc sắp chạm tới cú đấm thì người anh liền cúi thấp xuống, xẹt ngang qua cú đấm của Thích Hình Thiên, sau đó đánh một cú vào ngực của ông ta.
Các động tác liên tiếp nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi khiến cho sắc mặt Thích Hình Thiên thay đổi, ông ta vội vàng lùi lại phòng thủ. Một tiếng “Bộp” vang lên.
Bàn tay Sở Phàm đánh mạnh vào hai cánh tay đang khoanh lại phòng thù của Thích Hình Thiên khiến cả cơ thể ông ta bị văng về phía sau bốn năm mét.
Sắc mặt ông ta vô cũng nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Mày đã hội tụ được nội lực?”
Trong giới võ học, những người trẻ tuổi biết một vài chiêu thức và đường quyền thì có cả vô số nhưng chỉ ở độ tuổi này mà có thể hội tụ được nội lực thì số lượng chỉ tồn tại trên đầu ngón tay mà thôi.
Nói đến nội lực thì nó như một cái gì đó rất huyền bí, thậm chí rất nhiều người vốn không tin trên đời này có sự tồn tại của nội lực, vậy thì sao có thể bỏ công sức để luyện tập?
Sở Phàm nhếch miệng nói một cách khinh thường: “Hội tụ nội lực à, có gì ghê gớm lắm sao?”
Nói những lời này không phải là tỏ vẻ ta đây mà thực sự thì quá trình mà anh hội tụ nội lực rất đơn giản, chỉ là luyện cuốn trong một buổi tối mà thôi, như vậy là đã có thể hội tụ thành công rồi, điều này khiến anh lầm tưởng rằng hội tụ nội lực là một điều vô cùng dễ dàng. Nhưng thực tế thì muốn hội tụ nội lực là một điều rất khó, rất nhiều người đã cố gắng cả một đời cũng không thể nào hội tụ nội lực thành công trong cơ thể được.
Còn nhớ trước đây Lí Hiểu Long khi tung hoành ở các nước phương Tây đã đưa võ thuật Hoa Hạ truyền bá rộng rãi, nhưng tại sao cuối cùng lại ra đi ở độ tuổi vẫn còn trẻ.
Đó chính là bởi vì cậu ta chỉ luyện võ bên ngoài đạt tới đỉnh cao, nhưng vì không thể nào hội tụ được nội lực nên khiến cho cơ thể bên ngoài mạnh bên trong yếu, nội thương bao năm trong cơ thể không thể chữa trị được cho nên mới xảy ra bi kịch đáng tiếc.
Nếu cậu ta có thể hội tụ nội lực làm cho bên trong và ngoài cơ thể đạt đến mức cân bằng thì cậu ta không những sẽ không ra đi sớm như vậy, mà còn có thể phát triển mạnh hơn nữa trên con đường võ thuật. Lúc này, tay trái của Sở Phàm giơ ra phía trước nắm lấy, một dòng khí thoắt ẩn thoắt hiện hội tụ ở đầu ngón tay anh, lập tức biến thành nanh vuốt đâm mạnh vào ngực Thích Hình Thiên.
Thích Hình Thiên bỏ qua sự sửng sốt, lập tức tập trung tinh thần chiền đấu với Sở Phàm.
Không thể phủ nhận rằng, chiêu thức của Sở Phàm khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, tuy anh còn trẻ tuổi nhưng sức mạnh của nội lực đã có thể sánh ngang với một người trong giới võ học lâu năm.
Sau một hồi giao đấu, ông ta không những không khống chế được Sở Phàm mà còn luôn bị Sở Phàm áp chế, người xưa thường có câu, đánh võ sợ nhất người trẻ có tài đúng là rất có lý.
“Chết tiệt!”
Thích Hình Thiên nghiến răng, trong lòng vô cùng tức giận.
Hiện tại ông ta từ bỏ mọi thứ cũng chỉ vì báo thù cho con trai mình, nhưng kẻ thù ở ngay trước mặt thì ông ta lại đánh không lại thì còn điều gì xấu hổ hơn? Tuy nhiên, không phải là ông ta không có sự chuẩn bị khác.
Khuôn mặt Thích Hình Thiên lộ ra điệu cười gian xảo, lúc này chỉ thấy ông ta móc ra một chiếc điều khiển từ xa, ngón tay ông ta đặt trên một nút bấm màu đỏ trên cùng.
Lúc này, vẻ mặt của tất cả những người trong nhà xưởng đều thay đổi.
“Sở Phàm, tao không thể phủ nhận được sức mạnh của mày vượt quá sự tưởng tượng của tao nhưng không sao cả, hôm nay mày cũng không thể thoát được cái chết đâu!” Thích Hình Thiên cười lớn, nụ cười chứa đầy sự điên cuồng.
Đúng vậy, ông ta đã sớm đặt rất nhiều bom xung quanh nhà xưởng bỏ hoang này, một khi kích nổ thì cả nhà xưởng này đều tan thành mây khói, đến lúc đó chẳng cần phải nói đến nội lực của Sở Phàm cho dù có phép thần tiên cũng không thoát được. “Sở Phàm, bây giờ mày có thể quỳ xuống nhận tội với con trai tao, dập đầu đến khi nào tao hài lòng thì thôi, lúc đó biết đâu tao có thể suy nghĩ lại mà tha cho người phụ nữ của mày, còn nếu không thì tất cả cùng chết đi!” Thích Hình Thiên cho rằng phần thắng đã nằm trong tay, ông ta đắc ý nói.
Tuy nhiên thì cho dù là Sở Phàm hay là cậu vệ sĩ quả cảm đang cởi trói cho Kiều Tuyết, khuôn mặt cả hai chỉ tạm thời kinh ngạc trong tích tắc sau đó lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường.
Sở Phàm nhếch miệng cười: “Con trai ông chỉ vì muốn hội tụ nội lực mà đã luôn lừa dối cô giáo Đường, cuối cùng còn không từ thủ đoạn mà bỏ thuốc cho cô ấy uống, hơn nữa ban đầu tôi cũng đâu muốn gϊếŧ hắn, mà là hắn tự tìm đến cái chết thôi, cho nên không thể trách người khác được.” “Câm miệng!”
Thích Hình Thiên nổi khùng lên, tức giận nói: “Mày đừng tưởng nói ra những lời này thì tao sẽ tha thứ cho mày, cho dù con trai tao có làm gì đi nữa thì nó cũng chết dưới tay mày, mày phải đền mạng cho nó!”
“Còn nữa, tại sao chúng mày không sợ chứ, tao đã gài rất nhiều bom xung quanh đây, chỉ cần tay tao hơi run thôi thì tất cả đều chết hết, tại sao chúng mày lại không sợ?” Thích Hình Thiên điên cuồng hét lớn.
Sở Phàm không hề để ý đến ông ta nữa, anh quay người đi về phía Kiều Tuyết: “Ông thích bấm thì cứ bấm đi, có ai ngăn cản ông đâu, tôi nể tình ông đã mất con nên tôi sẽ không lấy mạng ông nữa, mau cút đi!”
Nghe đến đó, sắc mặt Thích Hình Thiên bỗng trở nên kiên quyết, lạnh lùng nói: “Nếu chúng mày đã muốn chết, vậy thì đừng có trách tao!” Khi vừa nói dứt lời.
Ông ta liền bấm nút đỏ trên chiếc điều khiển rồi nhắm mắt chờ đợi vụ nổ xảy ra.