Sở Phàm không dám trì hoãn, vội vàng nghe điện thoại nói: "Mộng Dao, sao thế?"
Tiếng nhạc ở nơi này quá ồn ào, anh chỉ có thể chạy đến chỗ nào không có người để nghe máy thì thấy đầu dây bên kia Trần Mộng Dao nói với giọng đầy lo lắng: "Anh Sở Phàm, anh mau tới phố đi bộ đi, chị Tuyết bị người ta bắt nạt!"
"Gì cơ?" Sở Phàm sững người, lập tức đáp lời: "Anh tới ngay, em và chị Tuyết nhớ cẩn thận!"
Dứt lời anh liền cúp ngay máy, thậm chí còn không kịp nói lời nào với mấy người Lý Dục đã vội chạy ra khỏi hội trường, bắt bừa một chiếc taxi rồi đi tới phố đi bộ của khu Tịnh Yên.
Bây giờ các hoạt động trong hội trường mới vừa bắt đầu, không có mấy xe đi nên taxi đi rất thuận tiện, chẳng mấy chốc đã tới phố đi bộ khu Tịnh Yên.
Sở Phàm tới trước cửa một cửa hàng quần áo theo như địa chỉ mà Trần Mộng Dao gửi tới. Đây là một cửa hàng quần áo nữ có tên "Lưu Ly Trản". Sở Phàm ngẩng đầu nhìn biển hiệu rồi bất giác nheo mắt.
Anh mau chóng bước vào trong. Sở Phàm nhìn thấy một người phụ nữ sang trọng với lớp trang điệm đậm đang đứng chống nạnh, dáng vẻ kiêu ngạo mắng mỏ Kiều Tuyết. Cái bộ dạng chửi người như hát hay kia quả thật là chua ngoa đến không thể chua ngoa hơn. Có mấy người nhân viên đứng cạnh can ngăn nhưng cũng chẳng ích gì.
"Có chuyện gì vậy?" Sở Phàm tiến lên phía trước hỏi.
Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao thấy Sở Phàm tới thì vẻ mặt trở nên yên tâm hơn hẳn.
Người phụ nữ kia quay qua nhìn Sở Phàm trong bộ đồ tầm thường thì cười nhạt nói: "Ranh con chắc là người yêu của con ranh này đúng không?"
Sở Phàm khẽ chau mày, lạnh lùng nói: "Ăn gì mà thở ra toàn lời lẽ mất dạy thế? Bà không tự ý thức được là mồm miệng mình rất bốc mùi à?" "Mày nói mồm ai bốc mùi cơ?" Người phụ nữ có vẻ như bị hạ nhục một cách dã man nên tông giọng cũng trở nên đanh thép.
Sở Phàm không để ý đến bà ta nữa mà đi đến bên Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao hỏi: "Chị Tuyết, có chuyện gì vậy?"
Kiều Tuyết bất lực cười đáp lời: "Tôi và Mộng Dao qua đây mua quần áo, nhìn thấy một chiếc váy khá đẹp nên muốn thử một chút. Thử xong thì thấy không hợp nên không muốn mua nữa thế là người phụ nữ này cầm lấy chiếc váy rồi chỉ lên vết rách và đinh ninh là tôi làm hỏng!"
"Tôi chỉ thử váy thôi, hơi đâu làm rách váy của bà ấy làm gì. Sau đó bà ấy bắt tôi đền hai trăm nghìn tệ, bảo là đây là chiếc váy được trình diễn tại tuần lễ thời trang Milan, trên thế giới chỉ có một chiếc, hai trăm nghìn tệ là rẻ rồi."
"Hai trăm nghìn tệ?" Nghe Trần Mộng Dao nói xong mà Sở Phàm không nhịn được bật cười.
Anh cầm chiếc váy lên xem qua, quả thật là chất vải không hề tầm thường nhưng cũng làm gì đến hai trăm nghìn tệ, cùng lắm thì một hai nghìn tệ thôi. Rõ ràng là người phụ nữ này thấy Kiều Tuyết và Mộng Dao đi xem đồ mà quần áo mặc trên người cũng không rẻ nên nhân cơ hội này muốn ăn vạ ra tiền đây.
Kiều Tuyết vừa dứt lời thì người phụ nữ kia lại tức giận nói: "Con bé này mày còn cố chấp không nhận lỗi à? Cửa hàng của tao có camera giám sát, có cần lôi ra đây kiểm chứng không?"
"Cái váy này hôm nay nhân viên mới lấy ra từ trong kho, để cả ngày ở kia chả ai động vào. Mày thử xong một phát thì rách thế không phải mày thì chắc ma làm?"
Sở Phàm cười giễu cợt, lạnh lùng nói: "Thế ai quy định hàng lấy ra từ trong kho thì chắc chắn là không hỏng hóc gì? Không chừng nó bị rách từ lúc ở trong kho rồi. Bà muốn vu oan giáng họa thì cũng có lí một tí chứ mở mồm ra nói thì ai chả nói được." Trên thực tế hai trăm nghìn tệ bây giờ đối với anh mà nói chỉ là chuyện muỗi nhưng anh không phải kiểu người đốt tiền như rác. Làm gì có chuyện biết rõ đối phương đang bịp tiền mà còn tự động dâng tận mồm, thế chẳng quá là anh bị ngu?
Vả lại nếu anh đưa số tiền này thật thì chắc gì người phụ nữ này đã dám nhận?
Bây giờ khách đã vây kín cửa hàng vì vụ cãi nhau này nên làm chật cứng cả lối đi.
"Ôi dào, làm rách váy của người ta thì đền tiền là được rồi, lắm chuyện thế làm gì lại còn gọi cả đàn ông đến."
"Anh thì biết cái gì? Đây rõ ràng là bịp tiền. Cái cửa hàng cùi bắp này mà cũng hai trăm nghìn tệ một bộ đồ á hả?!"
"Thế thì báo cảnh sát đi. Ai cũng nói lý thì tranh cãi đến khi nào?"
Bên ngoài cửa hàng, một đám người đều đang bàn tán rôm rả. Tuy rất nhiều người bảo người phụ nữ kia bịp tiền nhưng bà ta không có một chút gì gọi là xấu hổ mà hai tay cứ khoanh trước ngực, ưỡn người đứng sờ sờ ở đó như thể hôm nay không đền tiền thì bà quyết không tha cho mày.
"Bà chắc chắn đòi hai trăm nghìn tệ của chúng tôi chứ?" Sở Phàm nheo mắt, cười nhạt hỏi.
"Sao? Hai trăm nghìn tệ thì khó lắm à hay là không có? Bà đây không đòi được chắc? Làm rách đồ của tao thì phải đền tiền nếu không nói gì cũng không được đâu." Người phụ nữ đắc chí nói.
"Được, mong là bà đừng hối hận."
Sở Phàm nhếch miệng cười rồi rút điện thoại ra gọi.
"Tôi không cầm nhiều tiền trong người, cần người cầm qua đây, có được không?" Sở Phàm sợ người phụ nữ này lại hoạnh họe gì mình nên phải hỏi lại trước khi gọi điện. "Được, chỉ cần có hai trăm nghìn tệ thì bà đây sẽ để các người đi." Người phụ nữ phẩy tay, ra vẻ thế là mọi chuyện thế là được mà trong lòng mừng thầm.
Thật ra bà ta không phải chủ nhân của cửa hàng này mà chỉ là tất cả các cửa hàng thời trang nữ ở tầng này đều được đứng tên bởi chồng bà.
Hôm nay chồng bà đi đàm phán chuyện làm ăn nên bà ta ở nhà chán quá tới đây xem xét một chút, giả vờ tới thăm nhưng thực ra chỉ muốn xem xem chủ cửa hàng và các nhân viên có biển thủ tiền nong hay không.
Cuối cùng xem chưa được bao lâu thì gặp Kiều Tuyết và Mộng Dao đi thử đồ.
Lúc nhìn thấy hai cô gái thì người phụ nữ luôn cho mình là đẹp nhất này đã nảy sinh lòng đố kỵ.
Tuy bà ta có chút sắc đẹp nhưng Mộng Dao hay Kiều Tuyết cũng đều đủ sức đá bà ta ra chuồng gà. Mà hai cô gái đều còn rất trẻ, so với bà ta thì đúng là một trời một vực. Sắc đẹp như thế này đúng là kẻ thù chung của mọi cô gái, là một con hồ ly tinh.
Nếu đã là hồ ly tinh thì bà muốn trừng trị họ cũng đương nhiên thôi.
Người phụ nữ nghĩ bụng rồi cùng với vài nhân viên lấy chiếc váy thời thượng nhất trong cửa hàng ra đem cắt rồi để trên quầy mà Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao sắp đi qua.
Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao vốn dĩ đến để mua quần áo nên đương nhiên nhìn thấy chiếc váy đẹp như vậy sẽ muốn thử, kết cục thì sập bẫy người phụ nữ này và bị đòi bồi thường.
Bà ta làm tất cả mọi thứ mà không ai biết. Kể cả cảnh sát có tới thì cũng chả bắt bẻ được gì.
Lúc này đầu dây bên kia đã bắt máy cuộc gọi của Sở Phàm, người nọ có vẻ rất tôn trọng anh. Sở Phàm chỉ bảo cần hai trăm nghìn tệ thì người đó liền đồng ý luôn. Nhưng đợi tới lúc Sở Phàm nhắn địa chỉ qua thì đối phương có vẻ hơi chần chừ nhưng lại không dám hỏi nhiều mà lập tức đồng ý và bảo mình sẽ mang tiền đến ngay rồi cúp điện thoại luôn.
Người phụ nữ đứng một bên đợi, trong lòng có chút bất an bởi lẽ giọng nói vọng ra từ điện thoại ban nãy sao lại hơi giống giọng chồng bà thế nhỉ?