Nhưng không thể nào, chồng bà ta là một trong những cổ đông ở trung tâm thương mại này mà, cả tầng một đều là sản nghiệp do chồng bà ta đứng tên!
Cậu thanh niên trước mặt đây trông cũng sáng sủa, nhưng mặc một bộ đồ giản dị thậm chí còn hơi quê mùa, sao có thể quen với chồng bà ta được, lại còn dùng cái thái độ đó để nói chuyện với chồng bà ta như thể cậu ta là cấp trên không bằng, đúng là buồn cười.
Nghĩ vậy, bà ta cũng trấn tĩnh được chút, đưa mắt nhìn khắp một lượt rồi lại to mồm nói: “Mọi người đều đã nhìn thấy rồi đấy, tôi nói tử tế từ nãy giờ, đâu có ép bọn họ phải đền tiền đâu, giờ tự cậu ta muốn trả tiền thì đừng có nuốt lời!”
Mọi người đứng xem xung quanh đều gật đầu làm chứng, nhưng không phải là bọn họ cảm thấy bà ta làm đúng, mà chỉ là đứng xem cho vui thì có mất gì đâu. Hơn mười phút sau, người đưa tiền vẫn chưa tới, Sở Phàm hơi nhíu mày, cảm thấy có chút nghi hoặc.
Người phụ nữ thấy vậy, lập tức hỏi: “Sao thế, người đâu, tiền đâu hả, chém gió thì ai mà chẳng chém được, lại còn tìm người đem hai trăm nghìn tới, mày tưởng mày là con nhà đại gia à, đúng là nực cười!”
“Được rồi, báo cảnh sát đi, nếu biết chúng mày không giải quyết được từ đầu thì tao đã báo cảnh sát lâu rồi, chứ lãng phí thời gian với chúng mày làm gì.” Người phụ nữ vừa nói vừa lấy điện thoại ra để gọi cho cục cảnh sát.
Sở Phàm đứng đó, và không hề ngăn cản.
Anh lại muốn xem xem người phụ nữ này rốt cuộc làm to chuyện này đến mức nào.
“Alo, anh Lưu à, em Yến đây, có chút chuyện muốn nhờ anh, có người làm hỏng quần áo ở cửa hàng em còn không muốn đền tiền, còn nói em lừa bọn họ nữa!” “Đúng vậy, bộ đó rất đắt, giá tận hai trăm nghìn liền, vâng, vậy anh đến đây ngay nhé.”
Nguyễn Yến nói trong điện thoại với giọng lanh lảnh.
Mọi người nhìn thấy bà ta báo cho cảnh sát thật, sắc mặt ai nấy đều hơi thay đổi.
Những chuyện không có bằng chứng thế này thì cảnh sát đến cũng chẳng làm gì được, nhưng Nguyễn Yến lại dám gọi người tới, cho thấy bà ta quen với người ở cục cảnh sát, nên người ta đồng ý giúp bà ta.
Hiểu được điều đó, một số cô chú lớn tuổi trong đám người đó nói với Sở Phàm: “Cậu thanh niên, tôi nghĩ cậu cứ đền chút tiền cho xong chuyện, đừng đôi co đến cùng, sẽ thiệt đấy!”
Sở Phàm khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười nói: “Vì sao lại thiệt ạ, chúng cháu đâu có sai gì đâu!”
Nghe thấy vậy, các cô chú lớn tuổi đều thở dài lắc đầu mà nói: “Cậu thanh niên, cậu vẫn còn trẻ người non dạ, xã hội bây giờ có rất nhiều chuyện không phải là phân rõ đúng sai mà xong, cậu phải có quyền thế mới được!” Sở Phàm hơi nhíu mày, rồi không nói gì nữa.
Đối diện với những chuyện bất công, mỗi người có cách nghĩ và cách làm riêng, anh không yêu cầu người khác phải làm theo suy nghĩ của anh, cũng sẽ không vì dăm ba câu của người khác mà thay đổi quyết định của mình.
Hôm nay may mà anh ở đây, nếu là người khác, gặp phải người phụ nữ chua ngoa đanh đá như Nguyễn Yến đây thì biết làm thế nào?
Lẽ nào thực sự phải nhẫn nhịn rồi đền tiền sao?
Phải biết là nơi mà anh đang đứng lúc này là trung tâm thương mại của nhà họ Sở, là sản nghiệp do anh đứng tên, giờ trong trung tâm thương mại của anh lại xảy ra chuyện như thế này, anh làm sao có thể coi như không nhìn thấy được?
“Haiz......cậu thanh niên này cố chấp quá, tý nữa sẽ hối hận cho mà xem!”
“Không sao, thanh niên trẻ mà, chịu chút thiệt thòi cũng là chuyện hay, coi như là bài học sau này không ra oai nữa là được.” Đám người mỗi người rì rầm một câu, như thể tất cả mọi người đều chắc chắn đã biết được hậu quả của Sở Phàm vậy.
Chưa được bao lâu, phía ngoài trung tâm thương mại xuất hiện mấy chiếc xe cảnh sát, trong đó có một người trung niên hơi mập dẫn đầu mấy vị cảnh sát cùng đi nhanh tới cửa hàng.
Nguyễn Yến vừa nhìn thấy anh mập, lập tức nở nụ cười nịnh bợ mà đón tiếp: “Anh Lưu, anh đưa các anh em của anh đến đây đúng là vất vả quá, lát nữa em sẽ mua một cây thuốc ngon coi như cảm ơn các anh em.”
Nghe thấy vậy, mặt của anh mập Lưu Toàn lập tức biến sắc.
Anh ta nhìn trừng trừng vào Nguyễn Yến một cái, trong lòng nghĩ con mụ điên này sao lại có thể nói ra một cách lộ liễu như thế?
Anh ta là người của cục cảnh sát, chưa cần nói đến anh ta có mối quan hệ thân mật với Nguyễn Yến như vậy là không đúng, mà Nguyễn Yến lại nói mua cho anh một cây thuốc lá trước mặt bao nhiêu người như vậy? Như thế có khác nào hại anh ta không? Lưu Toàn hắng giọng một cái, hai tay chắp ra sau lưng, hiên ngang lẫm liệt nói: “Mời chị đây chú ý một chút, chúng tôi là những người thực hiện pháp luật một cách công bằng, sẽ không bao giờ nhận quà cáp của các chị, xử lý công bằng mới là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng tôi.”
Nguyễn Yến ngớ người ra, rồi vội vàng cười trừ: “Đúng đúng đúng, chỉ tại em mồm nhanh hơn não, nói linh tinh là giỏi!”
“Vậy mọi người giúp em xử lý đi, mọi người xem này, chính là mấy người này đã làm hỏng đồ trong cửa hàng em, không những không muốn đền tiền mà còn vu oan cho em, nói là em lừa tiền của bọn họ, nếu em mà lừa tiền thì em còn dám đi báo cảnh sát không?!”
Nguyễn Yến hai tay chống nạnh, nói như thể mình đúng lắm.
Câu nói của bà ta vừa dứt, mấy người vừa chạy đến xem còn chưa biết sự tình thế nào, nhưng đều gật đầu đồng ý. Người ta vẫn nói có tật giật mình, nếu Nguyễn Yến hại người ta thật thì bà ta tránh cảnh sát còn không kịp chứ nói gì đến chủ động gọi cảnh sát tới, xem ra đúng là bọn Kiều Tuyết đã làm hỏng đồ của cửa hàng bà ta rồi.
“Mấy người có gì để nói không?” Lưu Toàn nhìn vào Sở Phàm, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết từ trên xuống dưới, chắc mẩm ba người này ăn mặc vô cùng bình thường, không giống như mấy người nhà có tiền, nên trong lòng dần dần trấn tĩnh lại.
“Đồng chí cảnh sát, chuyện ở đây thì tốt nhất là anh đừng can thiệp thì hơn.” Sở Phàm mỉm cười rồi nói với vẻ điềm tĩnh.
Anh có thể thấy được mối quan hệ của Lưu Toàn và Nguyễn Yến rất tốt, lát nữa trong quá trình giải quyết sự việc, Lưu Toàn không tránh khỏi sẽ thiên vị, tuy anh không hề sợ Lưu Toàn, nhưng phía sau Lưu Toàn là cơ quan nhà nước. Giai đoạn này chính là lúc anh cần phải phát triển thế lực của mình, nếu căng thẳng với các cơ quan nhà nước quá, thì không phải là một quyết định thông minh gì.
Lưu Toàn nheo hai mắt lại, nhìn kỹ Sở Phàm một lần nữa, anh ta đang định lên tiếng thì Sở Phàm lấy từ trong túi ra một tấm danh thϊếp rồi đưa cho anh ta.
Lưu Toàn cầm lấy rồi nhìn, khi anh ta nhìn thấy bốn chữ “Cao ốc Thiên Môn” được in bằng vàng, những u thịt béo nục trên khuôn mặt anh ta bỗng nhiên rung lên, suýt nữa thì đánh rơi cả tấm danh thϊếp.
Cao ốc Thiên Môn, là nơi sầm uất nhất của khu Tịnh Yên trong thời gian gần đây.
Nghe nói cao ốc Thiên Môn đã im hơi lặng tiếng nhiều năm, nhưng sau khi cậu chủ của cao ốc Thiên Môn xuất hiện, đã thay đổi phong cách bảo thủ trước đây, bắt đầu hòa nhập với các thế lực lớn của khu Tịnh Yên và các khu lân cận để mở rộng quy mô hơn. Và vị cậu chủ đó, nghe nói trước đây chỉ là một kẻ ở rể không có tiếng tăm gì, thậm chí còn từng bị người ta cắm sừng.
“Lẽ nào, cậu thanh niên trước mặt đây chính là vị cậu chủ đó?” Lưu Toàn chột dạ nghĩ, khắp người bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Nguyễn Yến đứng bên cạnh không hề chú ý đến sắc mặt đang thay đổi của Lưu Toàn, bà ta thấy Sở Phàm lại dám ăn nói như vậy với Lưu Toàn, đột nhiên mừng như mở cờ trong bụng.
Thằng cha này đúng là nghé con không biết sợ cọp, đến cảnh sát mà cũng dám bố láo, vậy thì cậu ta chết chắc rồi!
Bà ta liền lớn tiếng mà nói: “Mày láo thật, dám ăn nói như vậy với cảnh sát, chuyện ở đây anh ấy không can thiệp thì ai can thiệp, anh ấy không đến phán xét công bằng thì ai phán xét đây! Thằng ranh, mày dám uy hϊếp cảnh sát, đúng là không coi ai ra gì!” Vừa dứt lời, bà ta giơ cao cánh tay lên muốn nhân cơ hội này tát cho Sở Phàm một cái cho hả giận!