Sở Phàm chợt cau mày, chả biết đối phương là ai mà tự dưng lại thù hằn với anh đến như vậy?
Tuy nhiên khi anh còn chưa kịp hỏi thì cảnh tượng trên màn hình bỗng nhiên thay đổi.
Trên màn hình, tên mập đó vung lên con dao rọc giấy trong tay, khuôn mặt hung dữ hét lớn với vị chuyên gia đàm phán, mấy lần lưỡi dao sắc nhọn của con dao đó suýt chút nữa thì cứa vào chiếc cổ trắng nõn của Thẩm Lăng Khê.
Vị chuyên gia đàm phán giật nảy mình, bỗng chốc không dám lên tiếng nữa.
Người đàn ông trẻ tuổi ban nãy vẫn còn tỏ ra ác cảm với Sở Phàm thì lúc này sắc mặt của hắn lại trở nên tái mét, không nói nên lời.
Thật không ngờ lại bị Sở Phàm đoán trúng, một nhân viên cảnh sát như anh ta lại không nhạy bén được bằng Sở Phàm.
Lúc này, Lục Bình đứng bên cạnh liền ghé sát lại và nói nhỏ: “Cậu chủ, vị này là đại đội trưởng mới đến của đồn cảnh sát khu Tịnh Yên, nghe nói cậu ta đã liên tiếp phá được nhiều vụ án tưởng chừng như đã đi vào ngõ cụt, nên nổi tiếng lắm, và vừa mới được điều tới đây đó.” Nghe đến đó thì Sở Phàm có chút trầm ngâm rồi gật đầu.
Ẩn ý trong lời nói của Lục Bình chính là vị đại đội trưởng này rất có năng lực, hơn nữa là một người mới đến và mối quan hệ của họ cũng chưa ra làm sao cả, chỉ mới quen biết.
Xem ra vẫn phải đích thân anh đi nói chuyện, nghĩ đến đó thì Sở Phàm liền nói: “Tôi nên xưng hô thế nào đây anh đại đội trường?”
“Cứ gọi tôi là đội trưởng Hứa là được rồi.”
Hứa Vạn Sơn liếc nhìn Sở Phàm rồi lạnh nhạt nói.
Anh ta xuất thân từ nông thôn, bình thường rất ghét đám công tử nhà giàu chẳng có chút năng lực gì nhưng lại luôn thích chỉ đạo.
Cảm giác mà Sở Phàm mang đến cho anh ta không hề xấu nhưng cách xưng hô “cậu chủ” ít nhiều cũng khiến anh ta cảm thấy khó chịu, vì vậy mà cách nói của anh ta cũng không thể nào tốt được. “Đội trưởng Hứa, anh nhìn xem nét mặt của người này đi, hiện giờ hắn đang rất nóng nảy, nếu để chuyên gia đàm phán tiếp tục đi nói chuyện thì tôi e rằng sẽ xảy ra chuyện đấy.” Sở Phàm không vòng vo mà chỉ thẳng vào người ở trên màn hình nói.
Hứa Vạn Sơn nhìn tên mập ở trên màn hình, đúng là hắn đang tỏ ra vô cùng nóng giận.
Hơn nữa thông qua âm thanh truyền đến từ video thì vị chuyên gia đàm phán kia sau một lúc im lặng liền bắt đầu giảng về các lí lẽ trong cuộc sống.
Cái gì mà cậu làm như vậy có cảm thấy có lỗi với bố mẹ cậu, có lỗi với thầy cô giáo, có lỗi với xã hội này không?
Một khi cậu bị bắt thì sẽ bị ngồi tù bao nhiêu năm, đến lúc đó bố mẹ không ai phụng dưỡng, chỉ có thể ra đi vì bệnh tật đau đớn, hơn nữa còn bị người ta châm chọc cả một đời, đến khi già rồi mà vẫn bị người ta soi mói phỉ báng. ......
Hứa Vạn Sơn chau mày nhìn sang trợ lý bên cạnh nói: “Tìm ở đâu ra cái tên ngốc kia đấy, mau bảo ông ta cút ra đi, lại còn chuyên gia đàm phán, dắt một con chó đến có khi còn nói hay hơn cả ông ta ấy chứ!”
Trợ lý toát mồ hôi hột rồi gật đầu lia lịa, sau đó lập tức chạy đi lôi vị chuyên gia đàm phán đó xuống.
Vị chuyên gia đàm phán đó vừa mới điều chỉnh lại được trạng thái, khi lượt giảng giải thứ hai vừa đúng lúc cao trào, dáng vẻ của ông ta thì khỏi phải nói, vô cùng oai phong, kết quả chưa đợi ông ta nói tiếp, một vài nhân viên cảnh sát đã dẫn ông ta ra khỏi đó luôn.
Có thể thấy rõ trên màn hình, vẻ mặt của tên mập khống chế Thẩm Lăng Khê đang dần dịu đi.
“Sao cậu có thể nhìn ra được cảm xúc không ổn định của hắn?”
Lúc này, Hứa Vạn Sơn đột nhiên hỏi Sở Phàm. Sở Phàm mỉm cười nói: “Rất đơn giản thôi, tên côn đồ này là fan cuồng của Thẩm Lăng Khê, tôi tin rằng, hơn ai hết trong lòng hắn không hề muốn làm hại đến Thẩm Lăng Khê cả, hắn làm như vậy cũng chỉ vì chịu sự kích động, trong giây phút nông nổi mới làm ra chuyện đó mà thôi.”
“Từ lúc hắn khống chế Thẩm Lăng Khê đến giờ đã một tiếng đồng hồ trôi qua rồi, tôi đoán rằng hắn đã bình tĩnh hơn, còn tại sao hắn không thả người thì có lẽ là do đã trót làm rồi thì không thể rút lại được nữa.”
“Nhưng khi chuyên gia đàm phán kia phổ biến một loạt các kiến thức về pháp luật, muốn dùng những điều này để ép hắn thả người thì cách đó chắc chắn chỉ khiến cho tình hình trở nên căng thẳng hơn như đổ thêm dầu vào lửa vậy.”
“Vậy theo cậu nên làm thế nào?” Hứa Vạn Sơn lại hỏi tiếp. Không thể phủ nhận rằng, Sở Phàm không giống với những thiếu gia con nhà giàu, ít nhất là lời nói của anh đều có lý lẽ, không giống với những người khác chỉ thích khoe mẽ vênh mặt hất hàm sai khiến, cho nên anh ta mới tiếp tục hỏi thêm.
Sở Phàm trầm tư một lát, đột nhiên quay sang nói với Lục Bình đang đứng bên cạnh: “Khi Thẩm Lăng Khê lên sân khấu biểu diễn, bên tai vẫn còn đeo micro, vậy chúng ta ở đây có thể kết nối sang được không?”
Lục Bình sửng sốt nói: “Được, cái tai nghe đó vốn dĩ dùng để nghe lại âm thanh, khiến ca sĩ có thể nghe được trạng thái giọng hát của mình, nhưng tai nghe đó của công ty chúng ta có chức năng bluetooth nên có thể trực tiếp kết nối được.”
“Vậy thì giờ hãy kết nối đi, tôi cần nói một vài điều với cô ấy.” Sở Phàm nói. Lục Bình vội vàng gật đầu, rồi giao cho trợ lý đi sắp xếp.
Một lát sau, trợ lý mang về một chiếc micro: “Thưa sếp, tai nghe đã được kết nối rồi.”
Lục Bình vô cùng vui mừng, cầm lấy micro rồi đưa cho Sở Phàm.
Sở Phàm nhìn vào màn hình camera, trầm giọng nói: “Lăng Khê, tôi là Sở Phàm, nếu cô có thể nghe được tiếng tôi nói thì hãy chớp mắt ba lần!”
Vừa dứt lời thì anh liền thấy Thẩm Lăng Khê chớp mắt liên tiếp ba lần, điều này khiến tất cả mọi người trong phòng quan sát đều thở phào.
Sau đó, Sở Phàm nói tiếp: “Tình hình hiện tại của cô thế nào, nếu an toàn thì chớp mắt hai lần, nếu gặp nguy hiểm thì chớp mắt 3 lần.”
Thẩm Lăng Khê tiếp tục chớp mắt hai lần, khiến những người đang theo dõi lập tức cảm thấy yên tâm hơn.
Xem ra thì, tên mập đó đang cư xử đúng như suy đoán của Sở Phàm, hắn không hề muốn làm hại đến Thẩm Lăng Khê. Chỉ là hiện giờ cho dù hắn có thả Thẩm Lăng Khê ra hay không, thì kiện tụng hay ngồi tù là điều chắc chắn không thể tránh khỏi, nếu đã như vậy thì rất có thể sẽ khiến hắn bị ép đến mức làm liều.
Cho nên Sở Phàm cần nắm được tình hình hiện tại của Thẩm Lăng Khê ra sao, sau đó mới đưa ra phương án giải cứu thích hợp nhất.
“Vậy thì cô hãy thử nói chuyện với hắn ta, để xem có thể xoa dịu hắn không, nếu yêu cầu hắn đưa ra chỉ cần không quá đáng thì cô hãy cố gắng làm hài lòng hắn.” Sở Phàm trầm giọng nói.
Thẩm Lăng Khê nghe tới đó liền hít một hơi thật sâu, và thử bắt đầu nói chuyện với tên mập đó.
“Anh này, cho tôi hỏi chút giữa chúng ta có hiểu nhầm gì phải không, tại sao anh lại bắt tôi?”
Khi giọng nói của Thẩm Lăng Khê vang lên thì sắc mặt căng thẳng của tên mập đó bỗng dịu xuống, hắn mở to miệng, kích động nói: “Thần thượng của tôi, cuối cùng em cũng đã chịu nói chuyện với tôi rồi!” “Tôi là fan của em, là fan chân chính của em đấy!” Tên mập đó rưng rưng tỏ ra vô cùng kích động.
“Vậy tại sao anh lại bắt giữ tôi?” Thẩm Lăng Khê tiếp tục nói.
Cô không hiểu được nếu hắn đã là fan ruột của cô thì tại sao lại làm ra những chuyện như thế này chứ?
Khuôn mặt tên mập tỏ ra vẻ đau thương, hắn nói: “Bởi vì tôi không thể nào chịu được cảnh em bị người đàn ông khác chạm vào, đối với tôi em luôn là người thuần khiết nhất, vậy người đàn ông đó lấy tư cách gì mà được chạm vào em chứ!”
“Tôi vốn định tìm hắn khiến hắn phải trả giá nhưng không ngờ hắn lại rời khỏi đó từ trước rồi, thực sự quá may mắn cho hắn.”
“Nhưng lúc đó tôi lại vô cùng tức giận, sự tức giận này không có cách nào có thể trút bỏ được, khi tôi lên sân khấu tặng hoa cho em, tôi thấy em cười với tôi thì lúc đó trái tìm tôi đã tan chảy rồi, tôi muốn nụ cười đó mãi mãi chỉ thuộc về tôi!” Khi tên mập đó nói, trong giọng điệu trở nên kích động hơn.
Con dao rọc giấy trong tay không ngừng run rẩy, lưỡi dao nhiều lần suýt nữa thì cứa vào cổ Thẩm Lăng Khê, cảnh tượng này khiến những người trong phòng giám sát đều phải nín thở!