Chàng Rể Phi Thường

Chương 230: Nhận vơ



“Không được, tinh thần của tên này không ổn định, chỉ dựa cách nói chuyện với hắn không thể nào khiến hắn bình tĩnh được!”

Trong phòng camera giám sát, Sở Phàm trầm giọng nói.

Ánh mắt Hứa Vạn Sơn cũng trở nên nghiêm trọng, rõ ràng anh ta cũng đang dự đoán suy nghĩ và hành vi của tên fan cuồng này.

Anh ta lại chưa hề có kinh nghiệm xử lý với những kẻ như thế này, hắn không phải loại quá độc ác hung tàn, vì thế anh ta cũng không thể dùng những cách cực đoan để đối phó với hắn được, như thế thì lại không nhân đạo.

“Mọi người có cách gì hay không?”

Hứa Vạn Sơn quay lại nhìn các nhân viên thi hành công vụ phía sau, trầm giọng hỏi.

Tuy nhiên, đáp lại câu hỏi chỉ là một bầu không khí im lặng, ánh mắt của các nhân viên thi hành công vụ đều hướng mắt ra chỗ khác, có người cúi đầu, không nhìn Hứa Vạn Sơn, có người thì tỏ vẻ chuyện này chẳng liên quan tới mình.
Sở Phàm đưa mắt nhìn quanh một lượt, trầm tư gật đầu, tiếp đó anh nói: “Đội trưởng Hứa, tôi có một cách, chúng ta có thể thử.”

“Cách gì?”

Hứa Vạn Sơn phấn chấn hẳn lên, hỏi Sở Phàm.

Sở Phàm chỉ vào hướng trên đỉnh đầu Thẩm Lăng Khê trong màn hình.

Hứa Vạn Sơn nhìn theo đó mới phát hiện ra, trần nhà phía trên đầu Thẩm Lăng Khê và tên mập kia có một lỗ thông gió!

“Chẳng lẽ?” Hứa Vạn Sơn kinh ngạc trợn tròn mắt.

Sở Phàm gật đầu, đáp: “Không thể chần chừ thêm nữa, ai cũng không thể bảo đảm được hắn sẽ mất kiểm soát, chúng ta phải nhanh chóng hành động.”

“Vậy ai sẽ đi đây?”

Hứa Vạn Sơn nói xong, quay đầu lại nhìn, những người bị anh ta nhìn thì đều tự động tránh ánh mắt của anh ta, làm ra vẻ chuyện này không liên quan tới mình, điều này khiến Hứa Vạn Sơn rất bối rối.
Cuối cùng anh ta nghiến răng, lạnh lùng nói: “Vậy thì tôi đi!”

Đúng lúc anh ta chuẩn bị hành động thì bị Sở Phàm ngăn lại “Để tôi đi.”

“Cậu?”

Hứa Vạn Sơn giật mình nhìn Sở Phàm, anh ta hoàn toàn thay đổi cái nhìn về cậu ấm này.

Trong tiềm thức của anh ta thì đám con nhà giàu chẳng phải chỉ ham sống sợ chết, có mỗi vết thương bé tí mà cũng kêu gào lên, khóc lóc các kiểu hay sao?

Sao Sở Phàm lại dám chủ động yêu cầu đi làm việc nguy hiểm như thế này? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Sở Phàm lại là người dũng cảm hơn cả đám cảnh sát dưới trướng anh, đúng là buồn cười.

Thực ra có thể thấy mối quan hệ của vị đội trưởng Hứa Vạn Sơn mới nhận chức này không những không thân thiết với đám cảnh sát kia mà còn rất gay gắt, nếu không thì cũng sẽ chẳng xảy ra tình trạng thế này, anh ta ra lệnh nhưng chẳng ai thèm hưởng ứng.
Nhưng với tính khí của Hứa Vạn Sơn, đắc tội người khác là việc bình thường, nên những viên cảnh sát này không phối hợp với anh ta cũng là điều dễ hiểu.

“Tôi là chủ của công ty này, Thẩm Lăng Khê là nhân viên của tôi, bây giờ cô ấy gặp nguy hiểm, cho dù thế nào tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Sở Phàm bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Hứa Vạn Sơn im lặng, lát sau mới nói: “Được, vậy cậu đi đi.”

Không phải vì anh ta ham sống sợ chết mà anh ta là đội trưởng nên buộc phải ở lại đây chỉ huy cục diện, nếu để anh ta đi cũng được nhưng ai sẽ là người chỉ huy ở đây?

Còn Liễu Thất Nguyệt và Sở Khả Khả sau khi nghe thấy Sở Phàm nói anh chính là ông chủ của bọn họ thì cả hai đều lộ vẻ rất sốc.

Nhưng thấy Lục Bình cũng không hề phản bác gì mà lại vô cùng cung kính đứng bên cạnh, hai cô mới hiểu rằng Sở Phàm không hề bốc phét, anh thật sự là ông chủ đứng sau của Công ty giải trí Hành Tinh.
Nhưng, Công ty giải trí Hành Tinh chẳng phải là sản nghiệp của cao ốc Thiên Môn à?

Nếu như Sở Phàm là ông chủ, vậy thì chẳng có lẽ chàng trai tuổi còn trẻ măng này chính là cậu chủ vừa mới lên tiếp quản cao ốc Thiên Môn ư?

Vừa nghĩ tới khả năng này, Liễu Thất Nguyệt và Sở Khả Khả đều không khỏi thảng thốt, ánh mắt nhìn Sở Phàm tràn đầy sự tò mò và kinh ngạc.

“Anh Sở Phàm, anh định đích thân đi sao?”

Lúc chuẩn bị đi, Trần Mộng Dao đi đến bên cạnh Sở Phàm, lo lắng hỏi.

Sở Phàm gật đầu, cười nói: “Đương nhiên là đích thân anh đi rồi. Anh vừa mới tiếp quản cao ốc Thiên Môn, những việc nguy hiểm, ra mặt vì nhân viên như thế này là nên làm, như vậy mới có thể nhanh chóng thu phục được lòng người, có vậy thì vị trí của anh mới được củng cố hơn.”

Anh vừa dứt lời, tất cả người trong phòng đều mỉm cười.
Có rất nhiều lúc như vậy, cho dù hành động của Sở Phàm có nhằm mục đích khác hay không, nhưng anh đã dám làm chuyện này thì anh chính là người đáng nhận được sự bảo vệ và sự công nhận của mọi người!

Lát sau, Sở Phàm đã thay xong quần áo chiến đấu đặc biệt do bên cục mang tới, không phải là để che giấu thân phận mà là loại trang phục này bó sát người, thuận tiện cho anh di chuyển trong ống thông gió.

Đội mũ bảo hiểm và đeo mặt nạ vào, trông Sở Phàm thật sự giống chiến binh mặc giáp sắt, vô cùng kiêu hãnh.

“Bảo Thẩm Lăng Khê hãy nói chuyện thật nhiều với tên mập kia, không mong chờ gì vào việc có thể cảm hóa được hắn nhưng ít nhất có thể làm hắn bình tĩnh đôi chút, không thể để sự việc phát triển theo chiều hướng xấu được.” Sở Phàm nói với Lục Bình, trước khi chui vào ống thông gió.
Lục Bình vội vã gật đầu, sau đó thì ra lệnh cho Thẩm Lăng Khê.

Tuy rằng Thẩm Lăng Khê rất sợ nhưng ít nhất cô cũng không phải cô gái mới lớn chưa trải sự đời, chỉ lát sau cô đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu nói chuyện có liên quan tới nhóm nhạc Sao Băng với tên mập kia.

Cô ấy biết rõ tên mập này là fan của mình, chắc chắn hắn sẽ có hứng thú nói những chuyện này.

Quả nhiên, vừa mới bắt đầu, tên mập cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.

Nhưng hắn vẫn rất cảnh giác với đám cảnh sát bên ngoài phòng chờ, nhưng chỉ cần có người tiến lại gần thêm một chút, tên mập sẽ ngay lập tức cầm dao rọc giấy lên ghè vào cổ Thẩm Lăng Khê, khiến đám cảnh sát lại phải lùi ra phía sau.

Trong ống thông gió, Sở Phàm cẩn thận từng chút một bò về phía trước.

Tất cả các lối đi của ống thông gió, Lục Bình đã cho người gửi tới đồng hồ thông minh của Sở Phàm, anh đang đi theo đường chỉ dẫn để tới phòng chờ.
Anh có đeo thiết bị báo thông tin ở tai nên có thể biết được mọi tình hình ở phòng chờ.

Bỗng tên mập cất tiếng hói: “Lăng Khê, em có yêu cầu gì dành cho người yêu tương lai của em không?”

Thẩm Lăng Khê giật thót mình, không hiểu vì sao tên mập lại hỏi chuyện này, nhưng vì muốn ổn định cảm xúc của hắn nên vẫn phối hợp trả lời: “Tôi hy vọng, người yêu tương lai của mình là một người bình thường thôi.”

“Anh ấy không cần phải quá giàu có, cũng không cần phải quá đẹp trai, chỉ cần anh ấy luôn quan tâm, chăm sóc, bảo vệ tôi là được.”

Lúc Thẩm Lăng Khê nói câu này, trong đầu lại hiện ra hình ảnh của Sở Phàm.

Lúc này cô vẫn chưa biết Sở Phàm chính là sếp của mình.

Cô tưởng rằng Sở Phàm dựa vào mối quan hệ của bọn Lí Dục mới có thể vào phòng chờ gặp bọn họ, tìm bọn họ chụp ảnh và xin chữ ký, mà trong lúc nguy hiểm Sở Phàm lại là người duy nhất đứng ra bảo vệ bọn họ.
Vì thế không biết từ bao giờ Sở Phàm đã dần đạt tới và có vẻ chỉ một chút nữa thôi là trùng khớp với hình mẫu người yêu lý tưởng của cô.

Ai mà ngờ được tên mập nghe xong lại nở nụ cười rạng rỡ, hắn ta liếm môi, nói: “Lăng Khê, tôi là người vô cùng bình thường, hơn nữa cũng chẳng giàu có, chẳng đẹp trai, em thấy tôi thế nào?”

Nghe xong, Thẩm Lăng Khê lộ ra chút kinh ngạc nhưng hoàn toàn không ngờ tên mập này lại chủ động nhận vơ như vậy.