Lái xe tới trung tâm mua sắm phía Nam khu Tịnh Yên, Minh Khê đi một đôi giày cao gót, để lộ đôi chân dài, trắng như ngọc bước nhanh về phía trước.
Sở Phàm trong đầu vẫn nghĩ về chuyện buổi dạ hội nên vô tình bị tụt lại đằng sau.
Còn chưa vào khu trung tâm mua sắm thì mấy tên thanh niên trẻ đang quay tiktok bỗng đến vây quanh chặn đường Minh Khê.
“Có chuyện gì không mấy anh đẹp trai?” Minh Khê nhìn mấy người đang vây quanh mình rồi cười, giọng nói của cô toát ra một vẻ mê hoặc khó cưỡng.
Mấy tên thanh niên này thấy Minh Khê xinh đẹp nên mới vây đến. Thấy cô chủ động như thế thì không thể kiềm được mà ảo tưởng, thậm chí giây phút đấy ngay cả tên con là gì cũng nghĩ xong rồi.
Người dẫn đầu đám người này là một tên tóc xoăn với phong cách hiphop rất thời thượng. Hắn nhìn Minh Khê cười, để lộ hàm răng thô ố vàng do hút thuốc lá, nhướn mày nói: “Người đẹp, mấy anh đây đang quay tiktok, em có muốn quay cùng không? Đừng sợ, anh nói em nghe, nick tiktok này của anh có đến mấy triệu fans theo dõi. Với nhan sắc và thân hình này của em thì đảm bảo là hot ngay!”
Nói đoạn hắn còn đảo mắt nhìn Minh Khê một cách toan tính.
Minh Khê nở nụ cười, gương mặt xinh đẹp của cô lộ ra một tia do dự và băn khoăn, tưởng chừng như sắp lung lay rồi nhưng cũng dường như vẫn còn lo sợ gì đó.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Sở Phàm đang cúi đầu suy nghĩ gì đó thì cười giảo hoạt nói: “Người ta cũng muốn quay lắm chứ nhưng bạn trai không thích em lại gần người đàn ông khác, xin lỗi nhé!”
Lúc nói đôi mắt xinh xắn đào hoa của cô còn cố lộ ra vẻ tủi thân bất mãn. Điều này khiến đám đàn ông cảm thấy rất tức giận. Giờ đã là năm 9021 rồi mà vẫn còn có kẻ không cho bạn gái mình tiếp xúc xã hội á? Cổ hủ cố chấp gì mà dữ vậy?
Thế là bọn họ nháy mắt với nhau rồi bỗng xông đến chỗ Sở Phàm.
Sở Phàm còn đang bận nghĩ buổi tối thì bỗng bị một đám người vây quanh.
“Có chuyện gì không?”
Sở Phàm ngẩng đầu nhìn một đám người đang hung hăng rồi hỏi với vẻ mất kiên nhẫn.
“Thằng ranh con này, mày lại không cho bạn gái tiếp xúc với đàn ông à?” Tên hiphop nhướn mày, giọng điệu khinh thường nói.
Sở Phàm ngây người rồi ngay lập tức bắt gặp vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác trong đôi mắt xinh đẹp của Minh Khê. Giờ thì rõ rồi, anh bị cô gái này cho một vố.
Anh toan nói gì đó thì tên hiphop phẩy tay ngạo mạn nói: “Câm mồm, ông đây không thèm nói chuyện với cái loại mày. Loại mày tao gặp nhiều lắm rồi. Nhìn thì có vẻ như hay ghen, không thích bạn gái tiếp xúc với người khác nhưng thật ra là trong lòng thấy tự ti, sợ không giữ được bạn gái mà thôi. Tao nói đúng chứ?” “Tôi không hề!” Sở Phàm cau mày nói.
Minh Khê cũng có phải bạn gái anh đâu. Cô ấy yêu ai tiếp xúc với ai thì có liên quan gì tới anh? Cái đám này có muốn ra oai trước mặt Minh Khê thì cũng đừng lấy anh ra làm bàn đạp chứ?
“Còn không chịu nhận à?”
Tên hiphop chỉ vào Sở Phàm, vẻ mặt đầy châm biếm nói: “Tao nói cho mày biết, người như mày căn bản là không xứng với cô gái xinh đẹp kia. Tao khuyên mày tốt nhất là lập tức chia tay với cô ấy đi. Đừng có làm lỡ thanh xuân của người ta!”
Nghe những lời này xong thì dù Sở Phàm có điềm đạm đến đâu cũng sẽ cảm thấy có chút bực bội.
Mà hơn nữa anh cũng không phải bạn trai Minh Khê, kể cả anh có là người yêu thật đi nữa thì với thân phận và gia cảnh của anh thì cũng chỉ khiến Minh Khê có thể thăng tiến anh hơn chứ làm gì có chuyện cản trở tương lai? Cái đám người này có biết ăn nói không vậy? Có điều là tình cảnh của anh hiện giờ quả thật không được tốt lắm. Anh thân thiết với Minh Khê thật sự có cảm giác là kéo cô tụt lại đằng sau.
Ví dụ nếu như anh không cẩn thận để Sở Vân phát hiện ra anh vẫn còn sống mà lại còn thân với Minh Khê như thế thì việc này đối với Minh Khê mà nói quả là một sự rủi ro!
Nghĩ tới đây, nét mặt không vui vẻ ban nãy của anh lập tức biến mất.
Anh thở dài một hơi, đang định đẩy đám người này ra thì tên hiphop bỗng nắm lấy cổ áo anh nói: “Ranh con, tao nói chuyện với mày đấy, mày điếc rồi hả con?”
Nói đoạn hắn nắm tay chặt hơn, muốn đẩy Sở Phàm một cái cốt để cho anh mất mặt.
Nhưng không ngờ là Sở Phàm đứng vững như cột đình, hắn không chỉ không đẩy được anh mà ngược lại còn tự lùi về sau vài bước rồi ngã cái phịch xuống đất đầy thảm hại. “Anh Bác!”
Cái đám đi với hắn thấy thế thì lập tức kêu la.
Văn Bác mặt đỏ bừng bừng, đặc biệt là ánh mắt của Minh Khê đang nhìn từ phía sau lại càng khiến hắn thêm khó chịu như vừa bị đâm vài nhát. Hắn ngẩng đầu, nhìn Sở Phàm với ánh mắt thù hằn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng khốn, mày dám đẩy tao à?”
Sở Phàm ngây người, trưng ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu. Anh vò đầu bứt tai, rất muốn nói là: “Tôi còn chưa làm gì anh đã tự ngã rồi.”
Nhưng lời nói này dường như sặc mùi châm biếm nên anh nhịn không nói nữa.
Nhưng điều này không có nghĩa là đám người đó sẽ cho qua.
“Anh em lên đi, dạy cho thằng ranh con này một bài học cho tao để cho nó biết ai mới là ông hoàng thực sự của vùng khía Nam khu Tịnh Yên!” Văn Bác tay trái ôm thắt lưng, tay phải hất một cái, trông hắn giống như đang chỉ huy một đội quân. Nhưng cảnh tượng này trong mắt Sở Phàm thì không khác mấy bà tập thể dục ở quảng trường là mấy.
Đám người đi cùng với Văn Bác đó dường như được cổ vũ về mặt tinh thần, hô hào lên rồi xông về phía Sở Phàm.
Bị một đám ruồi nhặng đeo bám không nguôi thì đến Bồ Tát cũng phải điên người chứ đừng nói gì đến Sở Phàm.
Anh đá chân, ngắm chuẩn, đáp đúng mặt đám người này. Vì tốc độ nhanh nên nhìn từ xa thì cứ như đám người này đang đâm đầu vào những cú đấm đánh của Sở Phàm vậy, quả là chơi ngu ở mức thượng thừa.
Chỉ một loáng thì bảy tám tên thanh niên đã bị Sở Phàm hạ gục, mặt mũi bầm dập nằm rạp trên đất mà rêи ɾỉ không ngừng.
Sở Phàm cũng chả thèm nhìn chúng, đi thẳng tới chỗ Minh Khê đang xem kịch hay nói: “Vui không?”
Minh Khê tiến đến, gương mặt xinh đẹp chỉ cách mặt Sở Phàm có vài mi li mét, cô nói: “Em trai, giận rồi sao? Đây không phải thái độ khi nói chuyện với sếp đâu đấy nhé.” Sở Phàm rùng mình chợt nhận ra bây giờ anh không phải Sở Phàm mà là Lục Tân Hòa!
Anh ngại ngùng xoa đầu, cười nói: “Sếp nói đúng, tôi nghĩ ngợi nhiều rồi.”
Minh Khê chớp chớp mắt, cười nhẹ nói: “Được rồi, đùa cậu chút thôi, chúng ta đi mua đồ nào.”
Nói rồi cô kéo tay Sở Phàm đi về phía cửa hàng thời trang nam của trung tâm mua sắm.
Thế nhưng họ còn chưa kịp vào đó thì một giọng nói khó chịu vang lên: “Ô, đây chẳng phải giám đốc Minh Khê xinh đẹp ngời ngời đó sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi mà đi mua sắm thế này? Ái chà, lại còn đổi người yêu rồi à?”
Nghe thấy giọng nói này cả Sở Phàm và Minh Khê đều cùng quay đầu lại.
Hai người nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ Tây kiểu unisεメ đang đi về phía họ.
Nói là phụ nữ thì có hơi miễn cưỡng. Tóc cô ta chỉ dài đến mang tai, sau gáy tết một bím tóc nhỏ. Mặt cô ta không make up gì, hàng lông mày vừa dài vừa thô, trông cứ như mấy nhân vật kinh điển trong phim. Do tết tóc chặt nên da đầu cô ta bị kéo lên, vì thế trông đuôi mắt cô ta rất dài.
Kiểu người này chỉ nhìn mặt thôi cũng đủ hiểu bình thường rất dữ dằn, là kiểu người ngang ngược, tai quái. So với cô gái đoan trang thùy mị như Minh Khê đúng là một trời một vực.
Cô ta đang dắt theo một đứa trẻ con hung hăng xông về phía này, nhìn là biết chắc chẳng có ý tốt gì.