Sở Phàm đang ngây người ra thì một giọng nói đầy oán hận đột nhiên vang lên.
Sở Phàm ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Châu Khải đang ngồi trên xe lăn, cả người quấn băng. Anh ta đang nhìn ánh chằm chằm với ánh mắt hình viên đạn.
Hóa ra là người do Châu Khải mời tới!
Đúng rồi, trước đây anh ta đã từng nói tìm được một đoàn y bác sĩ phương Tây cực giỏi tới để chữa bệnh cho Đổng Uyển Ngâm. Không ngờ lại trùng hợp đến thế, đều là hôm nay.
Nhưng thế này cũng chả ảnh hưởng tới việc anh đi khám bệnh cho Đổng Uyển Ngâm nên Sở Phàm chẳng hề để ý tới Châu Khải mà đi thẳng vào trong nhà họ Đổng.
“Mày đứng lại cho tao!”
Đúng lúc này một giọng chói tai bỗng vang lên.
Sở Phàm quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra đằng sau Châu Khải còn có một cô gái trông còn rất trẻ. Cô ta với Châu Khải trông khá giống nhau, có lẽ là chị em. Hóa ra vừa nãy cô ta đã đẩy xe cho Châu Khải, chỉ có điều Sở Phàm không để ý đến Châu Khải nên cũng chẳng xem xem ai đứng đằng sau anh ta.
“Cậu tên là Sở Phàm ư? Chính cậu là người đánh em tôi thành ra thế này?” Châu Lệ nhìn Sở Phàm với ánh mắt lạnh lùng rồi trầm giọng nói.
“Anh ta ra tay trước tôi chỉ tự vệ chính đáng thôi”, Sở Phàm nhún vai, chẳng nể nang gì ai đáp.
“Hừ, tôi không cần biết ai ra tay trước. Tóm lại em trai tôi gãy một nửa số xương trên người. Nếu không phải kịp thời đưa tới bệnh viện thì e là nó cả đời này phải ngồi xe lăn!”
Châu Lệ bước lên phía trước một bước, ánh mắt cô tràn đầy sự ghét bỏ nói: “Chuyện này tôi phải làm cho rõ. Cậu phải trả giá cho những gì mà em tôi phải gánh chịu!”
“Chị muốn sao?”
Sở Phàm cười thầm trong bụng, anh cũng không vội vào nhà họ Đổng mà đứng đó hỏi. “Đơn giản thôi, trước tiên thì đến dập đầu ba cái trước mặt em tôi để nhận lỗi, mà phải dập cho có tiếng nếu không thì không tính. Sau đó để người của tôi đánh gánh hết xương của cậu thì coi như chúng ta hòa!”
Châu Lệ khoanh hai tay trước ngực, nói với giọng vô cùng đắc ý.
Cứ như là cô ta đã đoán ra Sở Phàm chắc chắn không dám từ chối yêu cầu của cô ta vậy.
Thế nhưng Sở Phàm chỉ đảo mắt nhìn một lượt hai chị em bọn họ rồi nhếch mép nói: “Đúng là giỏ nhà nào quai nhà nấy. Em đã ngu chị còn ngu hơn!”
Dứt lời, Sở Phàm quay người định đi.
Châu Lệ sa sầm mặt mày, lập tức hét lớn: “Mày đứng lại cho tao!”
“Còn chuyện gì nữa?”, Sở Phàm bắt đầu mất kiên nhẫn, quay đầu hỏi.
“Vừa nãy mày mới lẩm bẩm vớ vẩn cái gì đó? Còn hai chuyện tao bảo mày làm, mày không nghe rõ hay là mày điếc rồi?!”, hóa ra những gì Sở Phàm vừa nói cô ta hoàn toàn không nghe rõ. Châu Lệ đứng cách khá xa nên không nghe thấy hai câu trước Sở Phàm nói gì.
Sở Phàm thở dài nói: “Tôi đang khen chị đấy”.
“Khen tao?”
Châu Lệ khẽ chau mày rồi lập tức nói: “Khen tao thì có ích gì? Đừng tưởng mày nịnh hót vài câu thì tao sẽ dễ dàng bỏ qua cho mày. Nỗi khổ em tao phải chịu không thể cứ thế mà bỏ qua được!”
“Chị biết tôi khen chị cái gì không?” Sở Phàm nhếch miệng cười nói với giọng bông đùa.
“Gì cơ?”
“Tôi khen chị là đã xấu còn tưởng bở!”
Lần này Sở Phàm cố tình nói thật to để không chỉ Châu Lệ nghe thấy mà những người đang vận chuyển máy móc kia cũng nghe thấy rõ mồn một.
“Mày…Mày muốn chết à thằng ranh!?”
Châu Lệ mặt đỏ bừng bừng, ưỡn ngực lên.
Cô ta khua tay hét lên với đám vệ sĩ đứng gần đó: “Chúng mày mau đánh đi, đánh gãy xương nó cho tao rồi túm đầu nó ra xin lỗi em tao!” “Vâng!”
Một đám vệ sĩ nhà họ Châu đồng thanh nói.
Chúng lao về phía Sở Phàm nhanh như gió. Sở Phàm biết rằng nếu không giải quyết mấy tên này thì hôm nay anh đừng hòng yên ổn mà khám bệnh cho Đổng Uyển Ngâm.
Thế là anh tập trung tinh thần, chuẩn bị ra tay thì một bóng xám từ vườn nhà họ Đổng nổ tung.
Một vài động tác lên xuống khiến không gian bỗng chốc ngập tiếng đấm đá bình bịch.
Loáng cái, Sở Phàm và Châu Lệ bỗng nhận ra đám vệ sĩ vừa nãy định đánh Sở Phàm giờ này kẻ nào kẻ nấy nằm rạp xuống đất không biết sống chết ra sao.
Trước mặt những tên vệ sĩ sống dở chết dở này là một người đã đứng tuổi mặc áo vải xám.
Lúc này, người đó khẽ khom lưng, đôi mắt nhỏ nhưng toát lên vẻ nhanh nhẹn.
“Mọi người đều là khách quý của nhà họ Đổng chúng tôi, đều đến để chữa bệnh cho tiểu thư nhà chúng tôi thì tại sao lại không vào trong ngồi uống trà nghỉ ngơi trước đã. Chúng ta nên hòa hợp với nhau chứ không phải đấu đá lẫn nhau. Mong các vị nể mặt lão già này”. Người này nở một nụ cười hòa nhã, từ tốn nói. Sở Phàm mong người nhà họ Đổng ra mặt lắm chứ nếu không anh lại bị hai chị em ngu ngốc nhà này bám riết không thôi.
Anh cười hì hì nói: “Ông nói đúng đấy, thế tôi vào trước nhé. Ông tiếp đãi họ cho cẩn thận, đừng để họ cắn bừa!”
Dứt lời, Sở Phàm quay đầu bước về phía nhà họ Đổng.
Châu Lệ vốn còn muốn gây rắc rối cho Sở Phàm kết quả vừa mới bước lên hai bước thì ông lão áo xám đi tới ngăn cô ta lại.
“Được, được lắm!”
Châu Lệ tức giận trừng mắt nhìn ông lão rồi quay người đẩy xe cho Châu Khải và bước vào nhà họ Đổng.
Theo cô ta thì em cô ta bị Sở Phàm đánh cho ra nông nỗi này mà nhà họ Đổng không có động thái gì thì khác nào cùng phe với Sở Phàm?
Nếu không phải Châu Khải si mê Đổng Uyển Ngâm thì sao cô ta có thể đồng ý bỏ số tiền lớn ra mời đội ngũ bác sĩ tài giỏi bên Tây về chữa bệnh cho Đổng Uyển Ngâm chứ? Cô ta còn muốn hạ độc nhà họ Đổng để họ chết hết mà đền tội! Trên đường tới phòng khách nhà họ Đổng.
Sở Phàm đã ngồi trên ghế, đang nói chuyện hăng say với Đổng Xuân Thu – gia chủ nhà họ Đổng.
Hai chị em Đổng Uyển Ngâm và Đổng Bình An đứng một bên. Vẻ mặt của hai người rất phức tạp, chỉ cúi đầu không nói gì. Quanh phòng khách còn có rất nhiều người từ nhiều nơi khác tới nhà họ Đổng. Lúc này họ đều im lặng.
Đổng Uyển Ngâm bỗng nhiên nhớ tới cảnh hôm đó tại phòng nghỉ nên cảm thấy hơi ngại ngùng.
Tuy là thường ngày cô thường câu dẫn người khác với những dáng vẻ xinh đẹp khác nhau nhưng điều này không có nghĩa là cô là người tùy tiện.
Ngược lại cô còn là một người phụ nữ bảo thủ nên sau khi bị Sở Phàm nhìn thấy cơ thể, cô cảm thấy tâm trạng mình rất kỳ lạ, đó là khi gặp Sở Phàm tim cô sẽ đập nhanh và mặt sẽ đỏ lựng. Tâm trạng của Đổng Bình An rối bời là bởi anh ta nhận ra rằng Sở Phàm quả thật là một người tài giỏi.
Ví dụ như bây giờ Sở Phàm cũng chỉ ngang tuổi với anh ta mà lại dám nói chuyện phiếm với Đổng Xuân Thu.
Đổng Xuân Thu là ai cơ chứ? Đường đường là gia chủ nhà họ Đổng cơ mà. Với địa vị cao như ông ấy, ông ấy đã toát ra một khí thế mà người bình thường không dám đối mặt. Nhưng Sở Phàm lại không hề bị ảnh hưởng một tí nào, cứ như thể anh chỉ đang nói chuyện với một người bình thường.
Lúc này, Đổng Xuân Thu nhìn thấy hai chị em nhà họ Châu bước vào thì vẫn giữ nụ cười và đứng dậy chào đón: “Tiểu Lệ, Tiểu Châu tới rồi, hai cháu tới chú mừng lắm. Nghe nói các cháu đưa theo đội ngũ y bác sĩ giỏi tới đây, thật là chu đáo. Các cháu sẽ không trách chú không ra đón chứ?” Hai nhà có quan hệ hợp tác làm ăn nên Đổng Xuân Thu đối với Châu Lệ và Châu Khải không hề xa lạ.
“Sao dám làm phiền gia chủ nhà họ Đổng đích thân đón tiếp chứ? Chẳng phải ông đang đón khách quý đấy sao? Quan tâm đến chúng tôi làm gì? Không cần đâu!” Châu Lệ cười nhạt, nói giọng mỉa mai.