Chàng Rể Phi Thường

Chương 263: Dám nhận thử thách hay không



Chính bởi vì hai nhà đều quen biết nên sự oán giận của Châu Lệ lúc ấy càng chất chồng.

Em trai cô ta đã thành ra thế này rồi mà nhà họ Đổng lại không giúp cô ta trừng trị Sở Phàm. Đổng Xuân Thu lại còn thân mật với Sở Phàm đến vậy trước mặt họ. Đây chẳng phải là đang làm họ thấy tự ái sao?

Nếu nhà họ Đỗng đã vô tâm trước thì đừng trách nhà họ Châu vô tình!

Nghe Châu Lệ nói vậy Đổng Xuân Thu cũng không hề phật ý.

Ông ấy chỉ bật cười đi đến trước mặt Châu Khải nói: “Tiểu Khải à, nghe nói cháu không cẩn thận bị ngã cầu thang. Để chú xem nào, sao lại ngã đau vậy chứ? Thật là bất cẩn quá đấy, sau này phải cẩn thận vào, đi lại thì đừng có nghịch điện thoại nữa!”

Nghe Đổng Xuân Thu nói vậy, Châu Lệ lại càng nghiến răng chặt hơn.

Cái lão già này rõ ràng biết Châu Khải bị thương là do Sở Phàm đánh mà giờ lại ngang nhiên bịa chuyện nói Châu Khải tự ngã nên mới thành ra như thế.
Đây nào có phải là thiên vị, nói trắng ra là muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Châu thì đúng hơn.

Nghĩ tới đây, Châu Lệ bèn bảo đoàn bác sĩ đó ra về. Cô ta không tin nếu không có đội ngũ y bác sĩ của họ thì bệnh của Đổng Uyển Ngâm chữa kiểu gì cho khỏi?

Đến lúc đó nhà họ Đổng còn phải tới tận nhà cầu xin cô ta!

Châu Khải cũng không có ý kiến gì. Tuy anh ta si mê Đổng Uyển Ngâm nhưng anh ta cũng biết thế nào gọi là một mối quan hệ tử tế thì không sao nhưng đã nát là nát hết.

Bây giờ nhà họ Đổng rõ ràng là không muốn giúp chị em họ đòi lại công bằng. Vậy nếu anh ta vẫn giúp Đổng Uyển Ngâm khám bệnh thì rõ ràng là đang làm mất mặt nhà họ Châu.

Mà nhà họ Châu mất mặt thì ảnh hưởng trực tiếp đến cậu chủ là anh ta đây. Không thể cứ làm phúc mãi được.
Vậy nên anh ta đồng ý với quan điểm của chị mình, đợi người nhà họ Đổng tới van xin!

Đúng lúc hai chị em chuẩn bị ra về thì Đổng Xuân Thu từ tốn nói: “Sở Phàm, vậy bệnh tình của Đổng Uyển Ngâm giao cho cậu đấy. Cậu phải chữa trị cho thật tốt nhé. Sau khi chữa khỏi bệnh nhà họ Đổng ắt sẽ cảm ơn cẩn thận!”

Nghe những lời này chị em Châu Khải và Châu Lệ bất giác dỏng tai lên.

Sở Phàm chắp tay, nói với giọng khách sáo: “Ông Đổng nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. Bây giờ chúng ta đang là đối tác làm ăn, Uyển Ngâm là nhân viên quan trọng của cao ốc Thiên Môn, đương nhiên tôi phải dốc sức rồi!”

“Vậy tới phòng của Uyển Ngâm chữa bệnh cho cô ấy thôi. Tôi đã biết làm thế nào để chữa khỏi chứng bệnh đó rồi”, Sở Phàm đảo mắt nhìn những người quanh đó rồi điềm đạm nói.
Người nhà họ Đổng gật gật đầu, đang định để Đổng Uyển Ngâm đưa Sở Phàm đi thì chất giọng lanh lảnh của Châu Lệ vang lên.

“Đợi đã, các người ngu ngốc hết cả với nhau rồi à? Không lẽ định để thằng ranh này chữa bệnh cho Đổng Uyển Ngâm thật đấy chứ?” Châu Lệ trừng mắt nhìn với vẻ kinh ngạc.

“Có vấn đề gì sao?”

Sở Phàm cười nhìn hai chị em này rồi nói.

“Thằng ranh như mày có giấy chứng nhận ngành y không? Mày có biết lộ trình chữa bệnh sẽ như thế nào không? Khua môi múa mép cho vui rồi cứ thế làm bừa, mày nghĩ chữa bệnh giống như trò đùa à?”

Châu Lệ không nể nang gì mà nói một cách đầy châm biếm.

Sở Phàm nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Lộ trình thế nào tôi biết. Muốn hỏi gì cứ hỏi”.

“Haha”

Lần này người cười không phải chị em nhà họ Đổng mà là người nước ngoài đứng bên cạnh mãi không nói câu nào.
Anh ta là người dẫn đầu đội ngũ bác sĩ lần này. Nghe nói là bác sĩ cao cấp gì đó đến từ bệnh viện hoàng gia Washington.

Lúc này anh ta nghe Sở Phàm nói thì thực sự là không nhịn nổi nữa mà cười phá lên.

“Anh này, cái lộ trình chữa bệnh mà anh nói chắc không phải là Đông Y đấy chứ?”, anh ta đằng hắng một tiếng, bước lên trước hỏi.

Sở Phàm nhìn một lượt người Tây tóc vàng mắt xanh này, thầm nghĩ chắc tên này cũng vẫn là người Hoa Hạ thôi thì mới nói tiếng Hoa chuẩn như thế.

Anh gật đầu nói: “Không sai, tôi nói Đông Y đấy”.

“Vậy thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Nếu anh thật sự muốn chữa khỏi bệnh cho cô đây thì đừng có dùng mấy cái y học Đông Y không đáng tin đó đi cứu người nữa. Anh sẽ hại cô ấy đấy!”

Người đàn ông đó nghiêm mặt lại, những lời nói vừa rồi dường như cũng rất chân thành nhưng vẫn không thể giấu được vẻ khinh thường trong ánh mắt.
“Tại sao Đông Y lại không đáng tin?” Sở Phàm chau này, nói với vẻ không vui.

Đông Y là một thứ tinh hoa dân tộc mà từ bé anh đã rất thích.

Vì vậy khi những anh em khác nhà họ Sở đều đang học các loại lễ nghi quý tộc thì chỉ có anh nằm sưởi nắng đọc một đống sách y học.

Sở Phàm luôn cho rằng lễ nghi truyền thống của Hoa Hạ vốn đã vô cùng toàn diện và sâu sắc rồi, không cần thiết phải học mấy cái lễ nghi phương Tây đấy, dù là học loại nào đi nữa cũng có cảm giác bị quên mất nguồn cội.

Còn Đông Y lại là một kho tàng đáng để anh đi khám phá tìm hiểu.

Bây giờ gã người Tây này lại dám nói Đông Y không đáng tin, đương nhiên là anh không vui rồi.

“Anh này, tôi xin tự giới thiệu trước, tôi là Tom Jackson Edward”.

Người đàn ông phương Tây bước lên phía trước, lấy một tấm danh thϊếp từ trong túi ra rồi phát cho mỗi người một cái nói: “Tôi là bác sĩ cao cấp của bệnh viện hoàng gia Washington. Tôi đã từng phát biểu 10 luận văn xuất sắc nhất về y học trên diễn đàn y học thế giới”.
“Tôi không dám nói mình nghiên cứu sâu đến đâu về y học nhưng ít nhất là giỏi hơn một vài thứ gọi là Đông Y”.

“Những người thầy thuốc Đông Y khám bệnh cho người khác không khoa học một chút nào. Đưa tay ấn vào eo người bệnh một cái là đã biết bệnh gì rồi. Sau thì ngắt một thứ cây thành phần không rõ ràng đun lên với nước rồi uống”.

“Cái lộ trình chữa bệnh như chơi đồ hàng này tôi thật sự không tán thành. Nếu chữa bệnh mà đơn giản như thế thì những người bác sĩ như chúng tôi còn phải cố gắng làm gì?”

Vừa nói những lời này xong thì một số người nhà họ Đổng cũng đồng ý với anh ta lắm nhưng Đổng Xuân Thu và hai chị em Đổng Uyển Ngâm chưa tỏ thái độ gì.

Edward tiếp tục nói: “Bình thường tôi ít gặp trường hợp này nên đương nhiên sẽ không nhiều chuyện nhưng hôm nay nhìn thấy anh đây chuẩn bị chữa bệnh cho cô Đổng bằng phương pháp Đông Y thì với tư cách là một bác sĩ tôi phải ngăn lại.
“Bởi vì tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ tính mạng của cô Đổng”.

Anh ta nói những lời này đầy khí thế, ai không biết còn tưởng Sở Phàm định mưu sát Đổng Uyển Ngâm đấy.

Còn có một số người nhà họ Đổng vốn không tin vào Đông Y thậm chí còn vỗ tay cho Edward. Edward ngẩng cao đầu, rất đắc ý nhìn Sở Phàm, khóe môi nở một nụ cười đầy châm chọc.

“Anh không có tư cách gì mà ngăn tôi!” Sở Phàm sa sầm mặt, lặng lẽ nói: “Nếu anh đã nghi ngờ Đông Y thì tôi sẽ chứng minh bằng hành động thực tế rằng Đông Y là một phương pháp chữa bệnh rất đáng tin cậy”.

“Anh định chứng minh kiểu gì?” Edward hỏi.

“Đơn giản thôi, Uyển Ngâm ở đây rồi. Tôi có thể cho các người thời gian để các người chẩn đoán bệnh của Uyển Ngâm rồi sau đó đưa ra phương án điều trị. Chúng ta có thể điều trị cùng lúc, xem xem rốt cuộc ai có thể chữa khỏi bệnh của Uyển Ngâm!”
“Thử thách này đám bác sĩ phương Tây các người có dám tham gia hay không đây?”