Chàng Rể Phi Thường

Chương 306: Lý Ý Đức xuất hiện



“Có chuyện gì không?”

Dừng mạch suy nghĩ, Sở Phàm nhìn Lý Triều hỏi.

Lý Triều đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng hướng chỉ sang hướng bên cạnh, nói: “Phiền tránh sang một bên, tôi không đến tìm anh”.

Nói rồi anh ta liền đẩy vai Sở Phàm.

Hiển nhiên, mục tiêu của anh ta là Hạ Trúc.

Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lẽo, nắm lấy cổ tay của Lý Triều. Anh chỉ mới hơi dùng lực một chút mà mặt Lý Triều đột nhiên biến sắc.

“Cô ấy đi cùng với tôi, tôi không muốn người đàn ông khác tới quấy rầy cô ấy, biết điều thì cút xa một chút!”, thấy Lý Triều đau tới suýt thì hét lên, Sở Phàm bèn buông tay rồi nói với giọng đầy uy hϊếp.

“Ranh con, mày có vẻ không biết rõ thân phận của mình nhỉ, ai cho mày cái gan động vào tao thế, tưởng cao ốc Thiên Môn là ghê gớm lắm à? Ông đây đã nhắm cô gái nào thì có thoát đằng trời!”, Lý Triều nắm cổ tay mình, ánh mắt dữ tợn nói.
Sở phàm nhún vai, cười chế nhạo: “Mấy lời này bố anh nói còn có trọng lượng chứ anh là cái thá gì?”

Lời vừa nói ra, những người khách hóng chuyện xung quanh bật cười thành tiếng.

Quả đúng như Sở Phàm nói, Lý Triều dám hống hách như vậy là dựa vào bố anh ta là Lý Ý Đức. Nhưng Sở Phàm tuổi còn trẻ, đã lên làm chủ cao ốc Thiên Môn, hơn nữa trải qua đợt phong ba lần trước mà cao ốc Thiên Môn còn phát triển mạnh mẽ và ổn định hơn cả trước kia.

Điều này khiến cho giới kinh doanh của thành phố Vân Hải càng thêm nể phục cậu chủ mới nhận chức Sở Phàm này.

Lý Triều không kiềm được cơn tức giận, cắn răng nói: “Đúng là cậu chủ cao ốc Thiên Môn có khác, miệng lưỡi ghê gớm thật, người đâu!”

Anh ta vừa ra lệnh thì đội trưởng đội bảo an trực ở cổng lập tức dẫn người chạy tới: “Cậu Lý, có chuyện gì không ạ?”
“Các người lập tức đuổi tên họ Sở này ra ngoài cho tôi. Tôi chính thức tước quyền tham gia buổi tiệc của nó!”, Lý Triều chỉ Sở Phàm, lạnh lùng nói.

Mọi người vừa nghe thấy lời này, sắc mặt dần trở nên khó hiểu.

Tên Lý Triều này không bị ngu đấy chứ?

Ai cũng biết, ở khu Tịnh Yên thì thế lực của cao ốc Thiên Môn vô cùng ghê gớm, những đối tác của cao ốc Thiên Môn phân bố khắp mọi ngóc ngách của thành phố Vân Hải.

Điều này cũng khiến cho cao ốc Thiên Môn có một vị trí vô cùng vững chắc trong thành phố Vân Hải.

Bây giờ anh ta lại muốn đuổi Sở Phàm ra ngoài, đó chẳng phải là làm mất mặt cao ốc Thiên Môn và những đối tác của cao ốc Thiên Môn hay sao?

Quả nhiên, Lý Triều vừa dứt lời, một số ông chủ quen biết với Sở Phàm tại đó sắc mặt lạnh tanh đứng dậy khỏi chỗ.
Rõ ràng là nếu Sở Phàm bị đuổi ra ngoài thật, bọn họ sẽ không do dự gì mà đi theo.

Người đội trưởng đội bảo vệ kia cũng là một người biết nhìn trước ngó sau, thấy tình cảnh này nào dám đuổi Sở Phàm thật. Đến lúc Lý Ý Đức tới mà thấy mất đi một nửa khách thì chắc chắn không nỡ trách phạt con trai mình, vậy người đội trưởng đội bảo vệ đã đuổi người là anh ta đây chẳng phải sẽ phải chịu tội thay sao?

Nghĩ tới đây, anh ta liền cười nói: “Cậu Lý, cậu xem chuyện thế này có phải nên đợi bố cậu tới rồi quyết định không?”

“Mày nói gì cơ?”

Lý Triều vốn đã mất mặt vì Sở Phàm mà bây giờ ngay cả một người bảo vệ cũng dám chống đối anh ta nên anh ta tức đến mức mắt long sòng sọc, như muốn ăn tươi nuốt sống người.

Đội trưởng đội bảo vệ trong lòng lo lắng vô cùng, đang muốn giải thích thì Lý Triều đã hung hăng đá anh ta ngã lăn ra đất rồi sau đó đấm thật mạnh khiến người bảo an ôm đầu đau đớn, cầu xin tha mạng.
Sở Phàm chau mày, tiến lên phía trước nói: “Dừng tay lại, đánh nữa là chết người đó!”

Lý Triều ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, rồi anh ta sút vào hông người bảo vệ sau đó đột nhiên xông về phía Sở Phàm!

Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của anh ta lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ có ai dám chống lại anh ta chứ đừng nói là làm anh ta mất mặt trước bao nhiêu người, thật sự tội không thể tha!

Mọi người thấy cảnh tượng này thì bất giác kêu lên kinh ngạc rồi lũ lượt lùi về ra sau, sợ sẽ bị vạ lây.

Mấy đám bạn thì chỉ đứng đó cười nhạt.

“Ha ha, thằng ranh này chết chắc, Lý Triều bắt đầu điên lên rồi!”

“Đúng vậy, vừa rồi nhân lúc cậu Lý không phòng bị thì ra vẻ, không ngờ là lại chẳng phân biệt được ai vào với ai. Cậu Lý là cao thủ đai đen quyền đạo, nó dây vào được chắc?”
“Chờ đi, thằng họ Sở này chết chắc rồi!”

Một đám người bàn tán xôn xao rồi nhìn chằm chằm Sở Phàm với ánh mắt chế nhạo, đợi chờ anh bị Lý Triều đánh cho nằm bẹp rồi đau khổ cầu xin.

Thế nhưng, cảnh tượng mà họ dự đoán không hề xảy ra.

Lý Triều bật lên cao, chân đá mạnh về phía đầu Sở Phàm.

Ánh mắt Sở Phàm đột nhiên trở nên giận dữ, đấm thật mạnh vào bụng Lý Triều.

Một tiếng “rầm” vang lên.

Cả người Lý Triều như bị một chiếc xe tải đâm thẳng vào vậy, cơ thể còn chưa chạm đất đã bị văng ngược ra, va đổ mấy chiếc bàn phủ vải trắng, đồ ăn và rượu ở phía trên rơi vãi tứ tung tạo nên một cảnh tượng vô cùng hỗn độn.

Loảng xoảng!

Buổi tiệc ồn ào như vỡ trận.

Người hiểu Lý Triều đều biết rằng anh ta rất giỏi võ, nếu không chỉ dựa vào Lý Ý Đức, anh ta cũng không hung hăng hống hách đến thế được.
Nhưng bây giờ, Lý Triều lại bị hạ gục chỉ bởi một cú đấm của Sở Phàm thì cái thứ sức mạnh này phải đáng sợ đến nhường nào, đáng sợ tới nỗi những cao thủ võ thuật nổi tiếng trên thế giới mới làm được.

Mọi người kinh ngạc không thôi, đám bạn chó má của Lý Triều lại càng sợ đến mức đứng cũng không vững, tên nào tên nấy trợn tròn mắt chỉ sợ Sợ Phàm cũng đấm họ bay mất xác.

Lý Triều ngã sõng soài trên thảm cỏ đầy những mảnh vỡ, không ngừng kêu gào. Mặt, cánh tay tay ta đều là những vết máu do thủy tinh gây ra. Cái bộ dạng máu me be bét đó đúng là không còn gì khủng khϊếp bằng.

Đúng lúc có người định gọi bác sỹ tới thì trong vườn truyền tới tiếng những bước chân dồn dập.

Theo sau đó là một người đàn ông trung niên với gương mặt vuông chữ điền và hàng lâu mày rậm đi nhanh tới cùng với một đám người!
Người này chính là Lý Ý Đức, chủ tịch thứ hai của tập đoàn Cùng Kỳ ngày nay.

Mọi người vừa nhìn thấy ông ta thì lập tức câm như hến, không dám nói to.

Lý Ý Đức đi tới bên Lý Triều, nhìn bộ dạng thê thảm của con mình thì nhíu mày tức tối.

“Bố, cuối cùng bố cũng tới rồi, bố nhất định phải giúp con đập chết thằng ranh này, bố nhất định phải đập chết nó đấy!”, Lý Triều ôm lấy đùi bố anh ta, gào thét thảm thiết.

Lý Ý Đức hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng, không làm được gì thì đừng gây rắc rối cho tao, hôm nay là ngày gì, ngày để cho mày làm loạn đấy à?”

Nói đoạn, ông ta còn ra sức đá vào bụng Lý Triều.

Mọi người ở đó kinh ngạc tột độ, thay đổi hẳn cái nhìn về hình ảnh của Lý Ý Đức.

Người này tàn nhẫn với con trai mình như thế thì với người khác…
Nghĩ như vậy, mọi người theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Sở Phàm, ánh mắt tràn đầy sự thương hại.

Sở Phàm lại không hốt hoảng một chút nào, đứng ở đó thích thú nhìn Lý Ý Đức dạy dỗ Lý Triều.

Lát sau, Lý Ý Đức liếc nhìn người trợ lý sau lưng, ra hiệu đỡ con trai mình dậy tới bệnh viện băng bó còn ông ta thì lại nở nụ cười chầm chậm bước về phía Sở Phàm.