Chàng Rể Phi Thường

Chương 307: Ai tán thành, ai phản đối



Đương nhiên nụ cười này dưới cái nhìn của Sở Phàm có chút ớn lạnh.

“Cậu đây, chính là Sở Phàm, cậu chủ của cao ốc Thiên Môn đó sao?”, Lý Ý Đức nheo mắt cười nói.

“Là tôi”.

Sở Phàm gật đầu.

“Chuyện vừa rồi thật không phải với cậu, là tôi dạy con không tốt. Cậu Sở cho tôi xin lỗi, hy vọng cậu Sở rộng lượng không chấp với nó”.

Lý Ý Đức gật đầu, chậm rãi nói.

Mọi người vừa nghe thấy lời này thì bỗng chết đứng tại chỗ.

Bọn họ còn tưởng rằng Lý Ý Đức tuy là đã đánh Lý Triều một trận, nhưng đây chẳng qua là trách cứ Lý Triều vì làm mất mặt ông ta nhưng dù sao cũng vẫn sẽ không bỏ qua cho Sở Phàm.

Dẫu sao thì người bình thường đều là kiểu con trai mình muốn dạy dỗ sao cũng được nhưng người khác mà động vào nó thì đừng có trách.

Nhưng bây giờ, Lý Ý Đức không chỉ không có ý định gây khó dễ cho Sở Phàm mà còn hạ giọng nói xin lỗi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Mọi người không thể hiểu nổi, Sở Phàm trong lòng cũng cảm thấy nghi ngờ.

Trước đây bác Đinh đã từng nói, trước mắt chỉ có lĩnh vực kinh doanh là cao ốc Thiên Môn mới có thể cạnh tranh ngang hàng với tập đoàn Cùng Kỳ, nhưng nếu bàn về lịch sử cũng như các mối quan hệ thì tập đoàn Cùng Kỳ mạnh hơn cao ốc Thiên Môn rất nhiều.

Thông thường mà nói, Lý Ý Đức chả việc gì phải thế này với Sở Phàm.

Nhưng cái gì bất thường thì đều có âm mưu gì đó nên Sở Phàm rất đề phòng.

“Ông Lý quá lời rồi, tôi cũng chỉ tầm tuổi con trai ông. Người trẻ dễ nổi nóng, bất đồng quan điểm cái là ra tay ngay. Tôi mới là người phải hy vọng ông Lý đừng chấp tôi”.

Mặc dù không rõ mục đích của Lý Ý Đức, nhưng Sở Phàm vẫn làm tốt nhiệm vụ của bản thân, không để lỡ lời.

Lý Ý Đức hạ mình đến như vậy, nếu như anh còn hùng hổ dọa nạt thì vô lý quá, cho nên anh cũng lên tiếng xin lỗi, xem như là nhượng bộ một bước.
Lý Ý Đức gật đầu rồi dẫn người đi chào hỏi những vị khách khác.

Dường như chuyện này cứ như vậy mà cho qua.

“Thế thôi là hết ư?!”

Những người khách hóng chuyện kinh ngạc không thôi, nét mặt hiện rõ vẻ khó tin.

Sở Phàm trầm ngâm, không biết Lý Ý Đức đang ủ mưu gì.

Lúc này, Hạ Trúc bỗng đi tới sau lưng anh, giọng nói trong veo ngọt ngào thì thầm sát bên tai khiến anh rung động trong phút chốc. Cô ấy nói: “Cẩn thận một chút, gã Lý Ý Đức này không phải thứ tốt đẹp gì, hắn chắc hẳn đang tính kế gì đó!”

“Chị rất hiểu ông ta sao?”

Sở Phàm bỗng quay đầu lại, mới phát hiện ra mặt anh chỉ cách gương mặt xinh đẹp kiều diễm của Hạ Trúc có vài mi li mét, chóp mũi thiếu tí nữa thì đụng vào nhau, có thể nhìn thấy bóng dáng người kia trong mắt của đối phương.

Khoảng cách này đã khiến Hạ Trúc rung động, cô ấy bất giác đỏ mặt lùi về phía sau.
“Tôi không chỉ hiểu ông ta, mà còn hiểu hết những chủ tịch của tập đoàn Cùng Kỳ, bọn họ đều không phải thứ tốt đẹp gì”, Hạ Trúc đè nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng xuống, sắc mặt trở lại bình thường, nheo mắt nói.

Nghe Hạ Trúc nói vậy, Sở Phàm liền hiểu ắt hẳn có chuyện gì trong đây.

Nói không chừng chuyện mà lần đầu tiên Hạ Trúc gặp anh, nói muốn anh giúp là có liên quan đến tập đoàn Cùng Kỳ, nếu không hôm nay cũng sẽ không chủ động theo tới.

Bây giờ thấy thái độ của cô ấy với lãnh đạo của tập đoàn Cùng Kỳ, Sở Phàm lại càng chắc chắn về suy đoán của mình.

Có điều, dường như trước mắt Hạ Trúc không có ý định nói cho anh những chuyện đó.

Anh cũng không gấp, rồi cũng sẽ có một ngày chuyện vỡ lở. Càng muốn biết thì ngược lại càng không dễ dàng biết được.
“Không sao, tôi đề phòng ông ta mà, địch tới thì tôi ắt có cách ngăn lại. Tôi muốn xem xem ông ta rốt cuộc đang làm giở thủ đoạn gì!”, Sở phàm nheo một cái, nói với giọng lạnh lùng.

Loáng một cái, buổi vũ hội đã kết thúc.

Bầu không khí có vẻ ổn định rồi, yến tiệc chính thức bắt đầu.

Mọi người tụm năm tụm ba, vây quanh chiếc bàn vuông phủ vải trắng, mắt chăm chú nhìn Lý Ý Đức đang đứng giữa bãi cỏ xanh.

“Cảm ơn các vị khách quý đã nể mặt tôi tới tham gia bữa tiệc hôm nay. Các vị đã cho tôi thêm lòng tin để công bố kế hoạch ngay sau đây”.

“Kế hoạch, kế hoạch gì?”, mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ, không hiểu ý của Lý Ý Đức.

Một vài người đã biết, mắt sáng lên lạ thường nhưng chỉ im lặng lắc lắc ly thủy tinh trong tay.

“Tôi biết mọi người rất tò mò về kế hoạch của tôi, mọi người cứ yên tâm, tôi không thích vòng vo, từ từ nghe tôi nói là được”.
Lý Ý Đức cười lớn, xua tay tỏ ý bảo mọi người giữ yên lặng.

Ngay sau đó, ông ta liền nói một mạch kế hoạch của mình.

Sau khi nghe xong kế hoạch chi tiết, sắc mặt số đông các vị khách ở đó đều thay đổi!

Hóa ra, giới kinh doanh ở thành phố Vân Hải tuy không thiếu người thành công, thế nhưng cũng chỉ là so với thành phố Vân Hải mà thôi.

Nếu như so sánh với mấy thành phố lân cận xung quanh thì Vân Hải lại không phải thành phố mạnh nhất.

Phía Đông có mấy đô thị ven biển lớn, phía Tây đang triển khai chính sách phát triển thành phố du lịch. Phía Bắc càng khỏi phải nói, đây là trung tâm chính trị của Hoa Hạ, cùng với một loạt thành phố công nghiệp nặng.

So với những thành phố này và những dòng họ của các thành phố đó thì những dòng họ này của thành phố Vân Hải thật ra chẳng là gì cả.
Cho dù là cao ốc Thiên Môn hay tập đoàn lớn mạnh như Cùng Kỳ thì cũng chỉ là con muỗi trước những dòng họ của các thành phố kia.

Như vậy nếu sau này có cạnh tranh thì chắc chắn phải chịu thiệt.

Cho nên Lý Ý Đức có kế hoạch tất liên kết tất cả những dòng họ đang kinh doanh lại thành một liên minh giới kinh doanh ở thành phố Vân Hải.

Bên trong thì không thay đổi gì hết, trước kia như thế nào, bây giờ vẫn như thế.

Còn đối với sự cạnh tranh bên ngoài thì khi thống nhất liên minh các dòng họ, tập trung sức lực lại là nhất định có thể đấu lại các dòng họ kia.

Trên thực tế, rất nhiều người hơi đồng tình với kế hoạch này của Lý Ý Đức.

Bởi vì khi kinh doanh đến một mức nhất định mà chỉ làm trong thành phố của mình thì không thể đáp ứng nhu cầu được nên họ phải phát triển ở cả các thành phố khác nhưng lần nào cũng thất bại.
Dẫu sao mỗi thành phố đều có lợi ích lớn như vậy, bọn họ muốn kiếm miếng ăn, những dòng họ làm kinh doanh ở đó chắc chắn không đồng ý.

Bị hụt nhiều lần thì tự nhiên sẽ thấy tức tối.

Nếu quả thật có thể thành lập liên minh kinh doanh, thì cũng không phải là không được.

Nhưng ai sẽ cầm đầu cái liên minh kinh doanh này đây? Thể chế cụ thể thế nào, mỗi lần đi ngoại giao dưới danh nghĩa của liên minh thì những dòng họ tham gia vào sẽ phải trả giá gì?

Đủ thứ vẫn đề quanh quẩn trong đầu khiến những người chủ của những dòng họ này đều im lặng.

Ai cũng không dám tùy tiện đồng ý chuyện này, huống gì trước mắt Lý Ý Đức còn chưa có bất cứ biểu hiện gì mà đột nhiên đề cập đến kế hoạch này xong còn bắt mọi người phải cho ý kiến thì quả thực hơi gượng ép.
Đang lúc mọi người yên lặng không nói, Lý Ý Đức nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Kế hoạch tôi đã nói xong, tôi tin mọi người nể mặt tôi nên chắc chắn biết phải lựa chọn thế nào”.

“Vậy thì ai phản đối, ai đồng tình với kế hoạch thành lập liên minh kinh doanh thành phố Vân Hải?”

“Tôi phản đối!”

Lý Ý Đức vừa dứt lời, một giọng nói vang lên.