Chàng Rể Phi Thường

Chương 308: Dạy đời tôi ư?



Mọi người kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ rằng trên đời này lại có kẻ không sợ chết.

Kể cả là phản đối, cũng đừng nói trước mặt nhiều người như vậy, tưởng Lý Ý Đức hiền lành lắm à?

Nghĩ như vậy, mọi người liền nhìn về phía người vừa nói, xem ai mà cả gan như thế.

“Sở Phàm?!”

“Cậu ta nông nổi quá!”

“Cậu ta mới vừa rồi còn đánh con trai Lý Ý Đức, giờ lại còn là người đầu tiên phản đối Lý Ý Đức, thù hằn gì không biết?”

Mọi người bàn tán mà Sở Phàm cũng không để tâm.

Anh đứng ra phản đối đầu tiên không phải vì thù hằn gì mà kế hoạch này thực sự có sơ hở.

Lý Ý Đức ánh mắt tối lại, lạnh lùng nhìn Sở Phàm. Một hồi lâu sau ông ta mới nhếch miệng cười hỏi: “Cậu Sở phản đối kế hoạch của tôi có phải vì nó có gì không thỏa đáng không?”
“Ông Lý”.

Sở Phàm tiến lên một bước, nghiêm túc nói: “Thành lập liên minh kinh doanh vốn đã không phải chuyện nhỏ gì, nếu ông thật sự có thành ý, hoàn toàn có thể nói trước ý định với mọi người mấy lần, thu thập ý kiến mọi người rồi cuối cùng mới quyết định rốt cuộc phải làm sao”.

“Chứ không phải giống như ông hôm nay, bỗng nhiên tổ chức một buổi tiệc, ném ra một cái kế hoạch, rồi ép hỏi mọi người đồng ý hay không, như thế thật sự không hợp lý”.

“Ha ha...”

Lý Ý Đức khẽ mỉm cười, nheo mắt nói: “Cậu Sở đang dạy tôi phải làm gì đấy à”

“Nếu ông cho là thế thì cũng được”.

Sở Phàm cười lạnh một tiếng, gật đầu nói.

Sở Phàm vừa dứt lời thì không khí chợt trở nên nặng nề, mọi người không dám thở mạnh, phảng phất đâu đây còn có mùi thuốc súng.
Đang lúc mọi người tưởng chiến tranh sắp nổ ra đến nơi thì Lý Ý Đức bỗng bật cười: “Vậy thì cậu Sở thử nói xem kế hoạch của tôi có chỗ nào chưa được?”

Nghe nói đến đây, mọi người mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi cảm thán gã Lý Ý Đức này quả là kiên nhẫn bình tĩnh.

Đổi thành người khác mà bị Sở Phàm năm lần bảy lượt chống đối như vậy thì đã làm ầm lên lâu rồi.

Nhưng dù sao thì lão già này vẫn khiến người khác phải đề phòng, không ai biết ông ta sẽ đâm sau lưng mình vào lúc nào. Cái cảm giác thấp thỏm đó mới là kinh khủng nhất.

Sở Phàm yên lặng một hồi rồi tiến lên nói: “Mọi người đều biết, thực lực giới kinh doanh ở thành phố Vân Hải của chúng ta yếu hơn so với những thành phố khác, thậm chí có rất nhiều dòng họ chỉ vừa mới phất lên hoặc đang trong giai đoạn phát triển”.
“Ở thời điểm chưa chín muồi mà ông Lý muốn thành lập liên minh kinh doanh, thì giống như là một đám kiến vây lại thành một chỗ rồi đi đối đầu với sư tử và voi. Muốn giao chiến với họ, ông không thấy rất nực cười sao?”

Lý Ý Đức lạnh lùng cười nói: “Chắc hẳn cậu Sở khi còn bé nhất định đã nghe chuyện ngụ ngôn về đám đông kiến cắn chết voi. Đúng là chúng ta chỉ là kiến nhưng nếu đồng tâm hiệp lực thì đừng nói là sư tử hay voi mà ngay cả rồng cũng phải đầu hàng chúng ta!”

Ông ta vừa nói như vậy, vài người được ông ta sắp xếp trước trong đám đông rối rít vỗ tay khen hay, cảm thán trước cái lý của Lý Ý Đức trước Sở Phàm và khẳng định chuyện nhất định có thể thành công.

Họ cũng nhìn Sở Phàm với vẻ chế nhạo, nói anh tầm nhìn hạn hẹp, nhát gan yếu đuối, sớm muộn gì cũng khiến cao ốc Thiên Môn bị diệt vong.
Mọi người nghe những lời này thì trong mắt hiện lên sự lưỡng lự, rõ ràng là đang suy nghĩ về tính khả thi trong kế hoạch của Lý Ý Đức.

Lúc này, Sở Phàm lại nói: “Đương nhiên tôi đã nghe câu chuyện ngụ ngôn về kiến cắn chết voi nhưng cũng phải hi sinh rất nhiều con kiến khác. Tôi muốn hỏi ông Lý, ai tình nguyện làm những con kiến phải hi sinh chứ, và ai có thể vui vẻ đến cuối cùng để hưởng thụ thành quả thắng lợi đây?”

“Nếu hi sinh tập đoàn Cùng Kỳ, rồi chúng tôi cùng chia sẻ thắng lợi cuối cùng thì ông có đồng ý không?”

Sở Phàm vừa dứt lời thì những dòng họ mới vừa rồi định tán thành với Lý Ý Đức bỗng sợ đến đổ mồ hôi.

Đúng vậy, trên đời này chẳng có gì miễn phí cả, muốn hưởng thụ thành quả, thì phải chống đỡ được những rủi ro nếu thất bại.
Lý Ý Đức đưa ra kế hoạch này, dĩ nhiên không phải làm từ thiện, cho nên ông ta không thể nào để cho tập đoàn Cùng Kỳ đứng đầu sóng ngọn gió, mà sẽ chỉ hưởng thụ thành quả thắng lợi.

Nói cách khác, ông ta muốn những dòng họ kinh doanh của thành phố Vân Hải hi sinh thay ông ta để ông ta trở thành người hưởng lợi cuối cùng.

Lão già này âm hiểm thật!

Cũng may Sở Phàm có con mắt tinh đời, phát hiện ra âm mưu của Lý Ý Đức muốn lừa bọn họ vào tròng. Nếu như Sở Phàm không có ở đây, lúc này bọn họ chắc sẽ gia nhập liên minh kinh doanh sau khi nghe mấy lời hào nhoáng, mị dân này của Lý Ý Đức.

Thật là quá nguy hiểm!

Vừa nghĩ như thế, rất nhiều chủ của các dòng họ nhìn Sở Phàm với ánh mắt biết ơn.

Lý Ý Đức đứng ở giữa sân cỏ, mặt xám xịt, ông ta nhìn chằm chằm Sở Phàm, ánh mắt không giấu được sự lạnh lẽo và tức giận.
Lúc này hai người đàn ông nào đó cũng đi tới sau lưng ông ta, hẳn đó là cấp dưới của ông ta.

Bọn họ cũng xét nét Sở Phàm với ánh nhìn thú vị. Sở Phàm chỉ cảm thấy tai họa sắp giáng xuống đầu mình đến nơi.

Hai gã này lại có thể khiến anh có cảm giác này thì xem ra thực lực hẳn phải rất khủng khϊếp!

Sở Phàm lướt nhìn hai người đằng sau Lý Ý Đức, thầm nghĩ trong lòng.

“Ha ha ha!”

Bỗng nhiên, Lý Ý Đức thay đổi sự tức giận trên nét mặt, phá lên cười.

Hắn đi tới trước mặt Sở Phàm, vỗ mạnh vào vai Sở Phàm nói: “Dù sao thì sóng sau xô sóng trước, còn sóng trước mãi dừng lại trên bờ cát. Không thể không thừa nhận rằng, tôi đã già thật rồi, lại không nghĩ tới điểm mấu chốt này, để cậu Sở phải giúp chỉ ra hộ, thật là hổ thẹn”.

“Đúng là kế hoạch lần này tôi chưa suy nghĩ thấu đáo, khiến mọi người thấy bất mãn. Đây là lỗi của tôi”.
“Đợi tôi về nghiên cứu lại, tìm ra cách hợp lý xong sẽ tìm mọi người bàn bạc chuyện này. Bây giờ yến tiệc sẽ tiếp tục, mọi người cứ ăn uống cho thỏa thích, tôi xin phép một lát”.

Tiếng nói vừa dứt, Lý Ý Đức liền dẫn người đi vội về phía trang viên.

Chờ khi ông ta hoàn toàn biến mất, mọi người mới lần lượt lên tiếng cảm ơn Sở Phàm.

Sở phàm cười tỏ ý không cần khách sáo, anh làm những điều này, không chỉ vì mọi người, mà cũng vì anh không muốn cao ốc Thiên Môn trở thành món mồi cho người khác.

“Còn phải tiếp tục ở lại sao?”

Đáp lại mọi người xong, Sở Phàm quay đầu nhìn Hạ Trúc, nhỏ giọng hỏi.

Hạ Trúc nãy giờ chỉ chăm chú nhìn Sở Phàm đối đầu với Lý Ý Đức, ánh mắt cô ấy sáng và long lanh, xinh đẹp không gì tả được.

Câu hỏi của Sở Phàm đã đánh thức Hạ Trúc, cô ấy vội vàng dời mắt đi, mặt ửng đỏ nói: “Có thể đi được rồi, hôm nay tới chỉ để xem Lý Ý Đức rốt cuộc có kế hoạch gì thôi, không ngờ bị cậu phá hỏng rồi, chúng ta đi thôi”.
Sở Phàm gật đầu, sau đó buông ly rượu xuống chuẩn bị rời đi.

Sau khi lên xe, anh không nói gì với Hạ Trúc, mà đang suy nghĩ sau kế hoạch thất bại lần này Lý Ý Đức sẽ lại lên âm mưu quỷ quái gì.

Nhưng lúc đi qua con đường rừng cây um tùm vắng bóng người Hạ Trúc bỗng nhìn ra bên ngoài, chậm chầm nói: “Sở Phàm, cậu còn nhớ lúc tôi đến tôi đã nói gì không?”