Chàng Rể Phi Thường

Chương 309: Vì sao lại tìm tới cửa



Sở Phàm trầm ngâm, nhớ lại câu mà Hạ Trúc đã nói trên đường tới đây, nơi này vắng vẻ hoang vu rất phù hợp gϊếŧ người chôn xác.

Chẳng lẽ?

Suy nghĩ chẳng lành vừa xuất hiện trong đầu thì có hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt Sở Phàm.

Anh vội phanh xe, cơ chế hoạt động của xe Ferrari rất tốt, vậy nên chiếc xe dừng lại ngay lập tức, kéo theo một làn khói trắng mù mịt, trượt một quãng dài trên đường cao tốc, cuối cùng dừng lại cách hai người kia khoảng hơn mười mét.

Sở Phàm thở hắt ra, sau đó nhìn hai bóng người lạnh lùng nói: “Là người của Lý Ý Đức sao?”

Trước mắt Sở Phàm là hai bóng người mặc áo đen rộng thùng thình, dưới nón che mặt là đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm Sở Phàm và Hạ Trúc, trông dáng người thì chắc có lẽ khoảng ba, bốn mươi tuổi.
Giờ này rồi mà còn tìm tới để gây chuyện thì chẳng có ai khác ngoài Lý Ý Đức cả.

“Thử là biết ngay thôi!”

Hạ Trúc nheo mắt, đẩy cửa bước xuống.

“Ơ này, đợi tôi với!”

Sở Phàm đang định bảo Hạ Trúc ngồi yên trong này, hai người kia cứ giao cho anh giải quyết, kết quả Hạ Trúc đã xuống xe rồi.

Bà chị này đúng là nhanh nhảu quá đà!

Sở Phàm thầm cảm thán, nhưng anh cũng không chậm trễ, xuống xe là chạy tới ngay bên trái người mặc áo đen kia.

Thấy Sở Phàm và Hạ Trúc không những không chạy mà còn dám chủ động xuống xe, ánh mắt hai người mặc áo đen lộ ra vẻ vô cùng khinh bỉ và mỉa mai.

Tuy nhiên vẻ khinh khỉnh trong mắt họ còn chưa biến mất thì nắm đấm như sắt của Sở Phàm đã đáp ngay vào mặt người đứng bên trái, hắn ta như bị một chiếc xe tải vô hình tông thẳng vào người, bay tít ra xa và nặng nề đập vào cột đá lề đường.
Tên áo đen bên phải sửng sốt, hắn chưa kịp hoàn hồn thì giọng nói bỡn cợt của Hạ Trúc đã vang lên ngay trước mặt hắn.

“Đã là lúc nào rồi mà còn tâm trạng nhìn người khác, không sợ bản thân chết mà không biết vì sao mình chết à?”

Khoảnh khắc nghe thấy câu nói này, tên mặc áo đen cố gắng lấy lại sự tỉnh táo, định lùi ra sau nhưng lưỡi dao ngọt lịm kẹp giữa hai ngón tay ngọc ngà của Hạ Trúc đã lao thẳng một đường vào cổ họng hắn.

“Ựa…”

Tên mặc áo đen vẻ mặt khó tin, đưa tay ôm lấy cổ họng, máu không ngừng tuôn ra từ tay hắn.

Hắn co giật một lúc rồi ngã phịch xuống đất với vẻ mặt không cam lòng.

Tên áo đen còn lại nhìn thấy đồng bọn của mình đã mất mạng thì hồn siêu phách lạc.

Hắn kêu lên một tiếng rồi lồm cồm bò dậy chuẩn bị bỏ chạy.

Bỗng nhiên Sở Phàm bước lên phía trước, đá mạnh vào lưng hắn.
“Bụp” một tiếng.

Cả phần ngực tên áo đen rụng rời, tim gan phèo phổi lộn hết lên.

Người hắn mềm nhũn đáp đất, co giật từng cơn, máu tuôn xối xả.

Sở Phàm lật người hắn lên, không tìm thấy bất kỳ thứ gì có thể chứng minh thân phận của hắn.

Anh nhìn Hạ Trúc rồi lắc đầu nói: “Không thấy gì cả”.

“Vậy thì đi thôi, có lẽ Lý Ý Đức muốn thử thăm dò bản lĩnh của chúng ta nên chắc chắn sẽ không để lộ thân phận đâu”, Hạ Trúc nhíu mày rồi bình thản nói.

Sở Phàm gật đầu, hai người cùng quay lại xe.

Tại trang viên trên đỉnh núi Ứng Long.

Lý Ý Đức đang ngồi trong phòng sách của căn biệt thự nhắm mắt nghỉ ngơi, trước mặt ông ta chính là hai người đàn ông đã khiến Sở Phàm cảm thấy vô cùng áp lực ở buổi tiệc.

“Ông Lý, hai tên đi thăm dò đã chết rồi”.
Người đàn ông đứng bên trái nhìn điện thoại rồi nhẹ nhàng báo cáo.

Người này cao khoảng mét tám, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi họa tiết lưu hành vào những năm 80, bên dưới là một chiếc quần đen ống loe, mái tóc dài ngang vai, trông có vẻ khá giống với thành viên nhóm nhạc Power Station, chỉ là mặt anh ta hơi nhợt nhạt, dường như bị suy dinh dưỡng trong thời gian dài.

Lý Ý Đức cười, không thèm quan tâm nói: “Tất cả đều nằm trong dự đoán, đường đường là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn nếu ngay cả hai tên nhãi nhép mà không xử được thì dựa vào đâu mà loi choi trước mặt tôi?”

Nói rồi ông ta đứng dậy, vỗ vào mái tóc người đàn ông kia, mỉm cười nói: “A Long, chút chuyện nhỏ này không cần cậu phải tốn công, tôi sẽ cho người đi giải quyết, cậu tranh thủ liên lạc với bên kia, mau chóng tăng tốc độ sản xuất, bên này tôi có thể nhập hàng bất cứ lúc nào!”
Người đàn ông tên A Long hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Ông Lý, kế hoạch liên minh kinh doanh không phải đã bị tên Sở Phàm kia phá hỏng rồi sao? Không có liên minh bảo vệ, ông định nuốt số hàng đó thế nào? Kiểm soát biên giới của Hoa Hạ vô cùng khắt khe, nếu như số lượng quá lơn rất có thể sẽ không tuồn vào được”.

Lý Ý Đức nhếch mép, nói: “Yên tâm, nếu tôi đã dám bảo phía bên kia tăng tốc sản xuất thì đương nhiên là tôi có cách của tôi, cậu chỉ cần làm theo là được”.

Nhận được sự chắc chắn, A Long mới gật đầu và rời khỏi phòng sách.

Sau đó ánh mắt Lý Ý Đức hướng sang người đàn ông còn lại.

Người này có gương mặt của người Tây, để râu quai nón điển hình, đôi mắt xanh thẫm đang nhìn Lý Ý Đức.

“Anh Tom, vừa nãy anh cũng nghe thấy rồi đó, nguồn hàng không có vấn đề gì, tiếp theo thì sẽ phải nhờ vào đường vận chuyển của các anh rồi”, Lý Ý Đức nhún vai, giơ hai tay sang ngang, tỏ ý sắp tới trăm sự nhờ vào các anh.
Người đàn ông tên Tom bật cười, anh ta đáp với giọng tiếng Hoa lưu loát: “Yên tâm đi, Điển Ngục chúng tôi mà ra tay thì chuyện gì cũng sẽ xong hết, kiểm soát biên giới của Hoa Hạ thực sự rất khắt khe, nhưng chúng tôi sẽ có cách của mình”.

“Muộn nhất là một tuần chúng tôi có thể chuyển hàng tới thành phố Vân Hải, lúc đó sẽ là lúc chúng ta có thể ăn mừng rồi!”

Tom liếm đôi môi khô khốc, mắt như phát sáng rồi nói.

Ánh mắt Lý Ý Đức cũng lóe lên như vậy, ông ta cầm ly rượu vang đỏ trong tay lên, một hơi cạn sạch, sau đó “khà” một tiếng nói: “Chỉ cần hoàn thành xong vụ buôn bán lớn lần này, tôi có thể trở thành người đứng đầu tập đoàn Cùng Kỳ, đến lúc đó để xem ai còn dám huênh hoang trước mặt tôi nữa!”

Cùng lúc đó, Sở Phàm và Hạ Trúc đã về đến cổng biệt thự.
Vốn dĩ Sở Phàm muốn mời Hạ Trúc vào trong uống ly trà, nghỉ ngơi một lát, đúng lúc cũng giới thiệu cho Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết làm quen với cô, dù sao Hạ Trúc cũng làm việc cho anh một thời gian, và từng âm thầm bảo vệ Trần Mộng Dao.

Nhưng Hạ Trúc lại từ chối mà không nói lý do.

Đối với việc này Sở Phàm cũng không cố chấp, mấy cô có quen nhau hay không thì cũng không ảnh hưởng tới tình hình hiện giờ, nếu Hạ Trúc không muốn thì thôi vậy.

Sau đó hai người hẹn nhau lần sau sẽ tìm cơ hội tiếp cận người của tập đoàn Cùng Kỳ rồi tạm biệt nhau.

Sở Phàm bước vào biệt thự, đèn ở phòng khách vẫn bật, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang ngồi trên sô pha xem ti vi, thấy Sở Phàm về, hai cô gái đều rất vui mừng.

Sở Phàm đang định nói chuyện tối nay cho hai người thì bỗng có tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi bên ngoài.
Lát sau cổng chính của biệt thự bị người ta đập mạnh.

“Mở cửa ra, chúng tôi là người của cục cảnh sát thành phố Vân Hải!”

Giọng nói đanh thép từ ngoài cổng vọng vào, Sở Phàm nhíu mày, không hiểu vì sao người của cục cảnh sát lại tìm tới đây làm gì?