Chàng Rể Phi Thường

Chương 320: Người có nguyên tắc làm bia đỡ đạn



“Ơ!”

Một nụ hôn bất ngờ khiến Sở Phàm không kịp trở tay, tuy anh cũng không định tránh đâu, nhưng khoảnh khắc đó đúng là khiến anh bất ngờ thật.

Chuyện này là thế nào vậy, cách mà nhà họ Phương thể hiện sự hiếu khách lại phóng khoáng như vậy á?

Văn Thủy Nhu đứng bên cạnh thẫn thờ, đôi mắt trong trẻo kia hơi có một chút thất vọng và buồn bã, nếu cô cũng mạnh dạn như vậy thì......

Đúng lúc Sở Phàm còn đang kinh ngạc không biết đã xảy ra chuyện gì thì thấy những tiếng bước chân chắc nịch từ căn biệt thự đi ra.

Sở Phàm đánh mắt nhìn, thấy đám người nhà họ Phương và Phương Chiến Thiên đang vội vàng chạy tới, mà trong đám người đó còn có một khuôn mặt hơi lạ, chắc là khách của nhà họ Phương.

“Anh Sở...... Tiểu Duyên, em đang làm cái gì vậy?!”

Phương Chiến Thiên lại gần, thấy em gái mình lại đang ôm cổ Sở Phàm, mắt nhắm nghiền, đang hôn lên môi Sở Phàm một cách cuồng nhiệt, khiến cậu ấy sững sờ luôn tại trận.
Đám người nhà họ Phương cũng giật mình, kinh ngạc đến mức há hốc miệng ra.

Còn người lạ kia thì sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt đằng đằng sát khí, như thể anh ta vừa bị người khác cướp mất món đồ mà anh ta yêu thích vậy.

Hơn mười giây sau, Phương Duyên mới từ từ buông Sở Phàm ra một cách không nỡ, nhưng vẫn giữ cái tư thế nép vào lòng anh.

Cô quay đầu lại nhìn anh mình một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Anh, em đã bảo anh rồi còn gì, em có người yêu rồi, cái gì mà bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy, chuyện tình cảm của em mà em còn không tự quyết định được thì em có khác gì con rối bị người ta giật dây không?”

Nghe thấy vậy, Phương Chiến Thiên chỉ biết cười khổ.

Cuối cùng Sở Phàm cũng hiểu ra vì sao Phương Duyên lại đột nhiên dùng tiếp đón anh “nhiệt tình” như vậy, thì ra là lấy anh làm tấm bia đỡ đạn, nhưng cái giá phải trả xem ra quá đắt rồi.
Nhưng anh chắc chắn cũng không thiệt gì.

Vì Phương Duyên là một người con gái rất xinh đẹp mà!

Hơn nữa nhiều năm trong quân đội đã khiến Phương Duyên có cái khí chất của một nữ anh hùng, được hôn một người con gái như vậy là mong ước của biết bao nhiêu cánh đàn ông, nên anh lần này được hời lớn.

“Em gái, chúng ta chỉ mới gặp anh Sở có một lần, mà em yêu anh ấy từ khi nào vậy?”

Phương Chiến Thiên làm gì có chuyện không biết đây chỉ là hành động nhất thời của Phương Duyên để tránh né cuộc hôn nhân sắp đặt của dòng họ, nếu đã như vậy cậu ấy cũng không thể để Phương Duyên thích làm gì thì làm được.

Dù gì cuộc hôn nhân lần này cực kỳ quan trọng, thậm chí còn liên quan đến kế hoạch quan trọng trong sự phát triển sau này của nhà họ Phương nữa.

Mà một dòng họ máu mặt trong quân đội kết thông gia với nhà họ Phương là một dòng họ có phải bình thường đâu, Phương Duyên làm như vậy không chỉ khiến đối phương tức giận, mà còn đem lại rắc rối cho Sở Phàm nữa.
Haizz...... đúng là đau đầu!

“Hừ, chỉ là anh mới gặp Sở Phàm có một lần, còn em thì từ lần trước Sở Phàm đến chữa bệnh cho ông nội, em đã lét lút kết bạn wechat với anh ấy, dần dần chúng em yêu nhau, hôm nay anh ấy đến đây ngoài việc khám cho ông nội thì chính là để gặp em đó, không tin thì anh cứ hỏi anh ấy đi!”

Phương Duyên không cần biết cuộc hôn nhân sắp đặt cái khỉ gió gì hết, hai tay cô ôm lại càng ôm chặt cổ Sở Phàm hơn, cả người cô ấy cứ thế bám chặt lấy Sở Phàm.

Sở Phàm nghĩ bụng vừa mới được “hưởng” xong giờ mà trở mặt thì lại vô tình quá, là một người đàn ông có nguyên tắc, anh không cho phép mình làm như vậy.

Thế là anh ho khan một tiếng, điềm tĩnh dõng dạc nói: “Tiểu Duyên nói đúng đấy, chúng tôi đã yêu nhau được một thời gian rồi, hôm nay tôi tới đây cũng là để nói chuyện này!”
Thấy hai người kia đứng về phía nhau, Phương Chiến Thiên lại càng thấy đau đầu hơn.

Cậu ấy biết tính cách của em gái mình, và cũng từng điều tra tìm hiểu về Sở Phàm, cậu ấy biết Sở Phàm đã có hai bạn gái rồi, không thể nào lại có chuyện ra ngoài tìm người mới được.

Kể cả biết hai người đang diễn kịch, nhưng hai người họ không chịu nhận thì biết làm sao, đấy là chưa cần nói tới vừa rồi hai người họ còn hôn nhau trước mặt tất cả mọi người nữa, như thế còn ra gì nữa?

Phải biết là người đàn ông đến xem mắt với Phương Duyên cũng đang ở đây mà!

Phương Chiến Thiên vừa mới nghĩ vậy xong, người đàn ông lạ mặt kia đột nhiên từ đám đông đi ra.

Người này có thân hình cao to, khắp người anh ta có một cái khí thế lẫm liệt mà chỉ người quân nhân mới có, anh ta nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Sở Phàm: “Được đấy, lại có người dám động vào người phụ nữ của Đinh Nghị tôi, đúng là không biết trời cao đất dày là gì!”
Phương Duyên vừa nghe thấy câu đó liền tức tối.

“Này cái anh họ Đinh, anh nói cho tôi nghe tôi là người phụ nữ của anh từ lúc nào đấy? Trước đây tôi đã nói rồi, ai có thể chữa khỏi được bệnh cho ông nội tôi thì tôi sẽ lấy người đó, giờ Sở Phàm đã làm được điều đấy rồi, tôi yêu anh ấy thì có vấn đề gì không?”

“Còn anh, tuy là đệ tử xuất sắc nhất của ông nội tôi, nhà họ Đinh của anh cũng rất lợi hại, nhưng chẳng lẽ đây lại là lý do để tôi phải gả cho anh à?”

“Tiểu Duyên, em đừng tưởng anh không biết gì!”

Đinh Nghị nhíu mày trầm giọng nói: “Người chữa khỏi bệnh cho sư phụ rõ ràng là Liễu Mộc thần y, còn thằng khốn này chỉ là hỗ trợ thôi, nếu em thực sự muốn gả thì phải gả cho Liễu thần y chứ liên quan gì tới hắn?”

“Nhưng Liễu thần y là người bề trên đức cao vọng trọng, đương nhiên sẽ không chấp mấy lời thề của trẻ con như em”.
“Hơn nữa mọi người đều biết vì em quá lo cho bệnh tình của sư phụ nên sẽ không có ai coi lời nói của em là thật cả, em không phải tự làm khổ mình mà đi yêu hắn, hắn không xứng với em đâu!”

Nghe thấy những lời này Sở Phàm cảm thấy khó chịu.

Anh ta muốn tán gái thì cứ tán, việc gì phải hạ thấp Sở Phàm, cái gì mà yêu anh thì là tự làm khổ mình, cái gì mà anh không xứng với Phương Duyên?

Sở Phàm anh dù gì cũng là con cháu nhà họ Sở, một dòng họ cực lớn trên thế giới, mà anh còn là một người có võ công không hề tầm thường nữa, chưa cần nói là lợi hại ra sao, nhưng ít nhất thì lợi hại hơn mấy anh con nhà giàu con nhà quan chức nhiều.

Thế mà trong mắt cái con người này anh lại chẳng là cái thá gì thế?

Đúng lúc anh đang định đi lên trước nói cho rõ ràng với người đàn ông tên là Đinh Nghị kia, thì Đinh Nghị lại đến chỗ anh trước.
“Cậu là Sở Phàm đúng không?”

Đinh Nghị đi tới trước mặt Sở Phàm, nói bằng giọng khinh người.

Sở Phàm nhíu mày, chẳng thèm để ý tới anh ta, đây là cách mà anh đã đúc rút ra, khi đối phương mở miệng trước, thì anh nhất định phải giữ im lặng đã.

Mất thế chủ động không sợ, mà cao ngạo một chút mới là cách phản công lại tốt nhất lúc này.

Quả nhiên, thấy Sở Phàm không nói gì, Đinh Nghị lại nhíu mày tỏ vẻ thắc mắc.

Anh ta bĩu môi nói với vẻ khó chịu: “Tôi biết cậu chỉ là tấm bia đỡ đạn tạm thời của tiểu Duyên thôi, tôi cũng không muốn làm khó cậu, chỉ cần cậu xác nhận lại mối quan hệ với tiểu Duyên, tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra”.

Nghe xong, Sở Phàm bất giác cảm thấy kỳ lạ.

Xem ra anh ta có vẻ rất thích Phương Duyên, nếu không đổi lại là người đàn ông khác, thấy người phụ nữ mà mình sắp tìm hiểu lại ôm người khác mà hôn như vậy, e rằng đã trở mặt ngay tại trận và bỏ đi rồi.
Nhưng anh cũng là người có nguyên tắc, làm sao có thể bỏ dở chuyện giữa chừng được?

Thế là anh nói: “Tôi chẳng có gì mà phải xác nhận lại cả, tôi và Phương Duyên là người yêu của nhau, anh có chấp chuyện vừa rồi hay không thì có quan trọng gì?”

Lúc này, sắc mặt Đinh Nghị đã tối sầm lại.

Anh ta nhếch miệng cười: “Nếu đã vậy, thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Nói dứt, anh ta nắm chặt hai nắm đấm mà lao mạnh về phía Sở Phàm!