Chàng Rể Phi Thường

Chương 321: Động vào hắn



Sở Phàm đã lường trước được việc Đinh Nghị sẽ tự dưng làm khó mình nên đã đề phòng từ trước.

Bây giờ nhìn thấy nắm đấm của Đinh Nghị anh bình tĩnh lùi về sau một bước. Nắm đấm của Đinh Nghị lao thẳng về phía mũi của Sở Phàm.

“Đinh Nghị, không được bốc đồng!”

Phương Chiến Thiên thấy cảnh này thì lập tức lớn tiếng ngăn cản.

Nhưng Đinh Nghị vốn dĩ muốn dạy cho Sở Phàm một bài học để anh biết cái giá phải trả khi chống đối anh ta. Kết cục đấm trượt khiến anh ta mất mặt trước cô gái mà mình thích.

“Áa!”

Anh ta hét lên một tiếng, nắm chặt tay lại, đấm liên tục về phía Sở Phàm.

Sở Phàm nhanh chóng lùi về sau né những cú đấm của Đinh Nghị. Tình cảnh này trông rất nguy hiểm, mấy lần anh còn suýt bị đánh trúng nhưng luôn tránh được đúng lúc mấu chốt.
Phương Chiến Thiên đứng bên cạnh còn lo Sở Phàm sẽ bị thương nhưng thấy thế này thì yên tâm hẳn.

Sở Phàm là bác sĩ mà không ngờ cơ thể không yếu đuối chút nào. Có thể tránh được những đòn tấn công của Đinh Nghị một cách nhẹ nhàng như thế quả là không tầm thường.

Phải biết là Đinh Nghị là một trong những chiến binh được ông Phương đích thân huấn luyện nên thực lực ngang với Phương Chiến Thiên. Hơn nữa Đinh Nghị đi bộ đội nhiều năm nên khí thế tàn sát vô cùng mãnh liệt.

Người bình thường chả cần nói tới việc giao đấu với Đinh Nghị mà chỉ cần bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của anh ta thôi là đã vào viện rồi.

“Đánh trả đi chứ, trốn thế làm gì?”

Đinh Nghị giơ chân đạp nhưng lại không chạm tới vạt áo của Sở Phàm. Anh ta không ngừng giận dữ hét lớn.
Sở Phàm thì lại rất bình tĩnh. Lần này anh tới là để khám bệnh cho Phương tướng quân, có thể coi là khách. Anh cũng không rõ Đinh Nghị là gì đối với nhà họ Phương.

Nếu chẳng may đánh anh ta thì rắc rối khó lường nên anh chỉ tránh thôi. Dù sao thì tốc độ của Đinh Nghị không nhanh bằng anh nên anh cũng chả sợ bị đánh trúng.

“Loại thỏ đế như cậu mà cũng dám giành Phương Duyên với tôi ư. E là Phương Duyên mà bị người khác bắt nạt cậu cũng không dám đứng ra bảo vệ cô ấy!”

“Ở bên cạnh người như cậu sao cô ấy có thể hạnh phúc được chứ. Cậu không xứng có được cô ấy!”

Đinh Nghị vừa đánh vừa chửi nhằm khiến Phàm nổi giận nhưng không ngờ rằng Sở Phàm lại mặt dày như thế, không hề có phản ứng gì cả mà ngược lại còn khiến Đinh Nghị tức điên cả người.
Mọi người nhà họ Phương nhìn thấy thì trong lòng muốn ngăn hai người lại nhưng Đinh Nghị đang hăng máu thế kia thì họ nào có khuyên nổi.

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ đằng sau bỗng vang lên.

“Các người đang làm gì thế hả? Ồn ào thế thì còn ra cái thể thống gì nữa?”

Lúc giọng nói ấy vang lên, ai nấy đứng im như trời trồng, thở cũng không dám thở mạnh, vội vàng xếp thành hai hàng.

Sở Phàm liếc nhìn một cái thì nhận ra Phương tướng quân đang ngồi trên xe lăn và một người vệ sĩ đang đẩy xe.

Đinh Nghị nhìn thấy Phương tướng quân thì đương nhiên không dám làm loạn nữa, đành cắn răng đứng sang một bên, tức tối vô cùng.

“Thanh niên nóng nảy, bồng bột thì tôi có thể hiểu nhưng đánh nhau đến thế này vì mấy chuyện yêu đương nhăng nhít sẽ bị người ta cười cho đấy”. Phương tướng quân đi tới trước mặt mọi người, chậm rãi nói.
Sau đó, ánh mắt ông ấy nhìn sang Đinh Nghị từ tốn nói: “Cậu Đinh, cậu muốn cưới cháu gái tôi thì phải dựa vào bản lĩnh của mình chứ không phải lấy cuộc hôn nhân của dòng họ ra để ép nó”.

“Cậu không hiểu tính cách của người nhà họ Phương chúng tôi à? Nếu người khác có thể ép chúng tôi khuất phục thì nhà họ Phương chúng tôi đã suy vong từ mười năm trước rồi!”

Nghe giọng nói nghiêm khắc, đanh thép của ông Phương, mặt Đinh Nghị tái mét.

Anh ta đi lên trước, chắp tay lại nói với Phương tướng quân: “Sư phụ dạy đúng. Là lỗi của con khi dùng cách này để có được sư muội. Con sẽ tự kiểm điểm!”

Nghe tới đây vẻ giận dữ trên gương mặt Phương tướng quân mới bớt đi vài phần.

Sau đó ông ấy lại quay ra nhìn Sở Phàm cười hỏi: “Cậu Sở, phiền cho cậu khi phải đích thân tới đây rồi. Cái thân già này của tôi đúng là gánh nặng cho người khác”.
“Phương tướng quân nói gì thế. Đây là điều tôi nên làm”, Sở Phàm cười đáp lời.

“Nếu đã như vậy thì chúng ta đừng chậm trễ nữa, mau đi khám cho tôi rồi kê thuốc sau đó chúng ta cùng ăn cơm rồi cậu còn phải làm việc của cậu nữa”, Phương tướng quân nói.

Lời nói này nghe như đuổi khéo nhưng trong lòng Sở Phàm hiểu rất rõ hàm ý trong đó.

Ông Phương đang cố gắng hết sức để tránh cho anh và Đinh Nghị đụng chạm nhau. Hiển nhiên là chuyện với Phương Duyên cho dù có ông ấy đứng ra thì Đinh Nghị vẫn sẽ không dễ dàng mà từ bỏ sự thù hằn với Sở Phàm.

Nếu còn để Sở Phàm tiếp tục xuất hiện trước mặt Đinh Nghị thì khó mà tránh được xích mích.

“Vậy chúng ta bắt đầu ngay thôi”, Sở Phàm gật đầu nói.

Sau đó anh chủ động đẩy xe cho ông Phương rồi liếc mắt ra hiệu cho Văn Thủy Nhu đứng bên cạnh. Cô gái này tuy là không vui vẻ mấy nhưng cũng không tỏ thái độ gì mà nhanh chóng đi theo anh.
Lúc đi qua Đinh Nghị, Sở Phàm còn nghe được tiếng nghiến răng ken két của anh ta.

Sở Phàm đương nhiên chẳng quan tâm, chỉ chép miệng tỏ vẻ chưa đã. Anh thề là anh không cố tình làm hành động này, chỉ là vô thức thôi.

Gì đi nữa bây giờ tuy anh có hai người bạn gái nhưng vì vẫn chưa điều chỉnh được tốt mối quan hệ giữa ba người nên cũng không dám thân thiết quá với Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.

Nên rất lâu rồi anh chưa được nếm mùi vị ngọt ngào của tình yêu. Lúc nãy Phương Duyên hôn anh khiến anh bây giờ không ngừng nghĩ lại cảnh tượng đó.

Thế nhưng động tác này của anh trong mắt Đinh Nghị lại tràn ngập sự khiêu khích.

Trở về đại sảnh, Sở Phàm không chậm trễ nữa mà đẩy Phương tướng quân đến một căn phòng được chuẩn bị riêng. Anh cẩn thận vén tấm vải mỏng phủ trên chân của ông ấy rồi quan sát vết thương trên chân ông ấy.
Đúng như suy đoán, độc trên chân của Phương tướng quân đã được loại bỏ hết, hơn nữa sau khi bôi thuốc của Văn Thủy Nhu cũng hồi phục rất nhanh, thậm chí có thể thấy được tế bào mới đang tái tạo.

“Phương tướng quân, vết thương đã được kiểm soát rồi, hơn nữa như tình hình hiện nay thì không có dấu hiệu sẽ bị viêm đâu”, Sở Phàm thay thuốc cho ông ấy rồi quấn một lớp băng khác lên và cười nói.

“Thế thì tốt. Đều nhờ cậu và Liễu thần y cả”, Phương tướng quân thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói.

“Thực lực của Phương tướng quân mạnh thật, ông có thể kiên trì lâu như thế, nếu không tôi và sư thúc có giỏi đến thế nào cũng không làm được gì”, Sở Phàm nghiêm túc nói.

Phương tướng quân gật đầu rồi đột nhiên nói: “Đúng rồi, tôi nghe nói gần đây cậu gặp phải rắc rối đúng không?”
Sở Phàm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không nghĩ rằng ông Phương sẽ nói đến vấn đề này.

“Cậu đừng lo tôi không có ý điều tra cậu đâu. Chỉ là tôi có cách để thu thập thông tin thôi”, Phương tướng quân cười nói.

“Tập đoàn Cùng Kỳ đó đúng là quân xấu xa. Tôi định sẽ động đến chúng, cậu thấy sao?”