Nghe thấy giọng nói quen thuộc này sắc mặt Lý Triều lập tức trở nên cứng ngắc, rõ ràng anh ta biết người đang nói là ai.
Nhưng những đứa bạn ngu ngốc của anh ta lại không nhận ra vấn đề mà còn quay người lại gắt gỏng: “Chó dại chui từ đâu ra thế, muốn sủa ra chỗ khác mà sủa, chuyện của cậu Lý mà cũng chõ mõm vào à? Chán sống rồi chắc?”
Vừa nghe tới đây sắc mặt Lý Triều càng trở nên khó coi hơn nữa. Anh ta túm lấy cổ áo người kia rồi kéo mạnh về sau khiến người đó ngã dập mông xuống đất, bày ra vẻ mặt vô tội.
Lý Triều không hề để ý đến vẻ mặt của hắn mà tươi cười khom lưng nói: “Anh Sở, không ngờ anh cũng đến đây, thật là tình cờ!”
Sở Phàm khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh lùng nói: “Sao nào, tôi đáng sợ như vậy sao? Sao anh phải sợ tôi thế?” “Không không không, tôi nào có phải sợ anh đâu. Tôi tôn trọng anh đấy chứ!”, Lý Triều thấy cơ mặt mình trở nên gượng gạo vô cùng, trong đầu thì thầm chửi rủa.
Anh ta không hề sợ Sợ Phàm mà là sợ bố mình.
Cũng chả biết bố anh ta uống nhầm phải thuốc gì mà lại bảo anh ta không được dây vào Sở Phàm nữa nếu không sẽ từ mặt anh ta.
Nếu không phải như thế, cho dù một mình Sở Phàm có thể đánh lại đám người thì đã làm sao? Anh ta có thể đánh lại một người chứ đánh lại được cả trăm người chắc?
“Thế loại thảo dược này…”
Sở Phàm nhìn thảo dược trong bình thủy tinh rồi nhướn mày mà không nói gì.
Lý Triều ngây người ra một lúc rồi sau đó gọi lớn: “Của anh, đương nhiên là của anh rồi. Nếu có đứa nào mắt mù dám tranh với anh tôi sẽ đánh chết nó!”
Nghe tới đây Sở Phàm mới gật đầu hài lòng. Nhân viên đứng bên cạnh cũng không ngu, tuy anh ta không quen biết Sở Phàm nhưng ngay cả Lý Triều mà cũng sợ anh thì đương nhiên chứng tỏ rằng thân phận của Sở Phàm vô cùng đáng gờm rồi, tuyệt đối không phải người có thể dây vào.
Thế là anh ta lập tức lấy ra một chiếc hộp được làm từ ngọc, cẩn thận lấy thảo dược ra rồi nhẹ nhàng đặt vào trong.
“Thưa anh, đây là thảo dược phục hồi tinh thần, mời anh nhận”.
Nhân viên đặt chiếc hộp bằng ngọc vào tay Sở Phàm rồi thở phào một cái.
Sở Phàm cũng không nói gì, rút thẻ ngân hàng ra quẹt năm mươi triệu tệ đưa cho anh ta.
Hàn Nham đứng một bên giương mắt nhìn Sở Phàm bỏ chiếc hộp vào trong túi. Anh siết hai nắm tay và nghiến chặt răng.
Nhưng cũng chẳng có cách nào, năm triệu tệ của Lý Triều anh còn chẳng tranh được chứ nói gì đến người thanh niên bỏ năm mươi triệu ra không thèm chớp mắt như thế này. Kể cả thời kỳ đỉnh cao của nhà họ Hàn thì một cậu chủ như anh cũng không thể lấy một lúc ra năm mươi triệu được.
Nhưng cứ bỏ cuộc như thế này thì anh thật sự không can tâm. Mẹ anh vẫn đang chờ có loại thảo dược này cứu sống.
Nghĩ đến đó Hàn Nham bèn đi tới trước mặt Sở Phàm nói: “Anh này, đợi đã”.
“Tôi, tôi muốn loại thảo dược mà anh vừa mua!”, Hàn Nham cắn răng nói ra suy nghĩ trong đầu.
“Anh muốn mua nó ư?”
Sở Phàm lấy chiếc hộp ngọc ra tung hứng trong lòng bàn tay khiến sắc mặt Hàn Nham lập tức thay đổi.
Đây là thứ sẽ cứu mạng mẹ anh đấy. Con người này làm thế nhỡ rơi vỡ thì sao, mẹ anh không cứu được nữa thì sao?!
Sở Phàm không để ý tới vẻ mặt của Hàn Nham mà chỉ nói: “Thật ra thì tuy món đồ này là thảo dược nhưng nó chả có tác dụng gì với tôi. Nếu anh thật sự cần thì tôi có thể cho anh”. Nghe tới đây sắc mặt Hàn Nham thoáng qua một nét vui vẻ nhưng anh chưa kịp cười thì Sở Phàm đã nói: “Nhưng vừa rồi anh cũng thấy đấy. Tôi mua nó với giá năm mươi triệu tệ. Người làm kinh doanh như tôi không thể làm ăn lỗ được. Anh đưa tôi sáu mươi triệu tệ đi thì tôi sẽ giao lại nó cho anh”.
Hàn Nham khựng lại, cả người cứng đờ, chôn chân tại chỗ.
Một lúc lâu sau anh ấy mới từ từ bình tĩnh lại rồi nở một nụ cười bất lực.
Năm triệu còn không có thì lấy đâu ra sáu mươi triệu chứ? Hơn nữa nếu anh có sáu mươi triệu thì còn phải nể Lý Triều hay sao?
“Anh à, tôi thật sự rất cần loại thảo dược này nhưng hiện tại tôi không có nhiều tiền như thế. Nếu như anh tin tưởng tôi thì tôi hứa sẽ trả lại đủ số tiền này cho anh trong nửa đời còn lại!”, Hàn Nham hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng cầu xin. Mẹ anh không còn nhiều thời gian nữa rồi. Dù sao đi nữa anh cũng phải đem được loại thảo dược này về.
Sở Phàm nhìn anh ấy, trong mắt ẩn chứa hàm ý sâu sa.
Lúc này Lý Triều đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Tên họ Hàn kia, mày là cái thá gì, dựa vào đâu mà anh Sở phải tin mày chứ? Không lôi được sáu mươi triệu tệ ra đây thì đừng hòng lấy loại thảo dược này. Mày cút đi cho bố mày khuất mắt nếu không tao gọi bảo vệ đến đuổi mày đấy!”
“Đúng đấy, không biết xấu hổ là gì, mau cút đi!”
“Mau cút đi, đừng ép bố mày phải ra tay!”
Đám bạn tồi của Lý Triều liên tục quát tháo, hoàn toàn không để ý đến bộ dạng thống khổ của Hàn Nham.
Thấy Hàn Nham đứng yên tại chỗ không làm gì, một tên khốn bên cạnh Lý Triều nắm tay lại thành nắm đấm lao về phía Hàn Nham: “Má nó, chưa thấy ai mặt dày như mày đấy. Hôm nay bố phải cho mày một trận mới được!” Dứt lời, hắn đi thật nhanh lên trước rồi đấm vào đầu Hàn Nham.
Hàn Nham không tránh không né. Lúc nắm đấm sắp tới mặt, anh ấy hơi run lên nhưng tên đó lại đấm trượt qua đầu anh rồi ngã lộn nhào xuống đất.
Sở Phàm sáng mắt lên, như thể đang xem thứ gì đó hay ho lắm vậy.
Lý Triều và những người khác cũng ngây ra, không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.
Tên vừa rồi đương nhiên thấy nhục nhã vô cùng nhưng hắn lập tức đứng dậy phủi bụi trên người rồi chửi: “Mẹ kiếp, coi như mày may mắn. Lúc nãy bố mày đứng không vững thôi, lần này còn lâu mới thoát được con ạ!”
Dứt lời hắn lại nắm tay lại và lao tới.
Nhưng lần này hắn còn chưa kịp tới gần Hàn Nham thì Sở Phàm đã lao ra trước mặt hắn nhanh như chớp và đá chân lên.
Một tiếng “rầm” vang lên.
Tên đó đến nhanh đi cũng nhanh, cả người gần như bay ra ngoài, đập mạnh lên bức tường phòng triển lãm rồi ngất đi. “Anh Sở, anh đang…”
Thấy cảnh này Lý Triều cũng ngây người ra.
Anh ta không hiểu sao Sở Phàm tự nhiên lại ra tay với người của anh ta. Trông Sở Phàm không giống như là quen biết Hàn Nham, anh không nhất thiết phải ra mặt thay Hàn Nham.
Sở Phàm không thèm để ý đến anh ta, chỉ quay lại nhìn Hàn Nham nói: “Loại thảo dược này tôi có thể cho không anh, chỉ cần anh đồng ý với tôi một điều kiện!”
“Chữa bệnh cho mẹ anh xong thì tới quán bar Hãn Hải ở trung tâm thành phố tìm một người tên là Giang Mậu bảo rằng tôi điều anh qua đó, anh ta sẽ biết phải sắp xếp anh làm gì!”, Sở Phàm chậm rãi nói.
Người này quả là tài giỏi, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.