Chàng Rể Phi Thường

Chương 331: Tấm ảnh thân mật



“Được, tôi nhất định sẽ đến đó!”

Hàn Nham đáp lại không một chút do dự.

Chỉ cần có thể lấy được loại thảo dược ấy để cứu mẹ thì chuyện gì anh cũng làm hết.

Sau khi nghe được câu trả lời mình mong muốn thì Sở Phàm mỉm cười, rồi ném hộp ngọc qua không chút do dự, Hàn Nham lập tức đón lấy rồi cẩn thận ôm chặt vào lòng nâng niu như một bảo vật vậy.

“Anh Sở, ân tình này của anh tôi xin ghi nhớ suốt đời, Hàn Nham tôi cả cuộc đời còn lại chắc chắn sẽ vì anh mà dốc hết sức mình cho dù có khó khắn đến mấy thì tôi cũng sẵn sàng!”, Hàn Nham nhìn thẳng vào Sở Phàm, anh kiên quyết nói.

Sở Phàm gật đầu nói: “Mau về nhanh đi, mẹ anh chắc chắn vẫn đang cần đến cây thảo dược này đấy”.

Hàn Nham gật đầu cái rụp rồi lập tức ôm lấy hộp ngọc rời khỏi khu triển lãm.
Mục đích lần này anh đến đây là vì cây thảo dược phục hồi tinh thần này, bây giờ đã lấy được thì anh cũng không cần thiết phải ở lại đây thêm nữa.

Đợi sau khi anh rời đi thì Lý Triều đứng cạnh đó mới bất mãn nói: “Anh Sở, anh tặng hắn cây thảo dược thì được cái gì chứ, giống như lấy bánh bao mà ném chó vậy, một đi không trở lại!”

“Nói ít thôi”.

Sở Phàm cau mày, lạnh lùng liếc sang Lý Triều nói: “Tôi làm gì còn cần anh phải dạy nữa à?”

Sắc mặt Lý Triều trở nên cứng đờ, sâu thẳm trong ánh mắt anh ta là một sự oán hận sâu sắc.

Sở Phàm cũng không thèm để tâm đến anh ta, anh quay người rồi rời khỏi nơi đó, anh vốn dĩ nghĩ rằng với tính khí của Lý Triều thì không thể nào anh ta lại dễ dàng khuất phục như vậy, anh còn muốn nhân cơ hội này gây sự với Lý Triều để dụ Phùng Khang Hoa ra mặt, nhưng không ngờ Lý Triều lại hèn nhát, gặp anh mà giống như gặp bố anh ta vậy, đánh cũng không dám đánh lại, mắng chửi cũng không cãi lại, đúng là không có chút hứng thú gì cả.
“Cậu Lý, tên khốn này có nguồn gốc thế nào, tại sao chúng ta lại phải kiêng dè hắn như thế?”

Đợi sau khi Sở Phàm rời đi thì đám tay sai bên cạnh Lý Triều mới cau mày hỏi.

Lý Triều nhìn chăm chăm vào bóng lưng Sở Phàm, anh ta nghiến răng nói: “Tao mà phải kiêng dè sao? Nếu không phải vì một số lý do đặc biệt thì tao đã giẫm nát hắn rồi, mày cứ đợi mà xem, qua một thời gian nữa tao nhất định sẽ bắt hắn phải tự quỳ xuống chân tao mà gọi một tiếng bố đấy!”

Còn bên kia, Sở Phàm vẫn đi dạo loanh quanh, anh chuẩn bị tìm cơ hội để xem có thể phát hiện ra chút động tĩnh gì không.

Nhưng những người có mặt ở đây lại đều là những người anh không quen biết, cho nên muốn phát hiện ra động tĩnh gì thì cũng chẳng có cơ hội.

Đột nhiên đúng lúc này, trong tầm mắt anh lại xuất hiện một bóng dáng quen thuộc đang đi ra phía ngoài phòng triển lãm.
Anh cau mày rồi nhanh chóng bước đến đó.

Bảo vệ canh gác bên ngoài cửa phòng triển lãm khi thấy Sở Phàm thì lập tức đứng thẳng người, lễ phép chào, Sở Phàm mới hỏi: “Ban nãy cậu có thấy một người đi từ đây qua không?”

“Một người ạ?”

Cậu bảo vệ tỏ ra vẻ khó hiểu rồi gượng gạo đáp: “Anh này, ở đây người ra người vào rất nhiều, tôi không biết người anh đang tìm là ai…...”

Sở Phàm há to miệng định nói nhưng anh lại thu lại: “Thôi bỏ đi, tôi tự đi tìm vậy”.

Nói rồi, anh chạy qua hành lang bên cạnh để tìm.

Cậu bảo vệ đó vốn định ngăn anh lại nhưng khi nghĩ tới việc những người có thể đến đây tham dự buổi triển lãm này thì đều là những nhân vật có tiếng trong thành phố Vân Hải này cả, việc bọn họ muốn làm thì một người bảo vệ quèn như cậu ta cũng không có tư cách gì để ngăn cản cả, và chẳng may chọc giận tới họ thì ngay cả sếp của cậu ta cũng chẳng thể nào đỡ nổi cho cậu ta!
Còn bên kia, Sở Phàm đã đi đến phía cuối hành lang.

Toà nhà văn phòng của tập đoàn Cùng Kỳ có diện tích rất lớn, khu triển lãm chỉ nằm ở vị trí trung tâm của tầng hai, các hành lang và lối đi xung quanh đều thông ra các hướng, không ai biết được là hướng đi đâu, nhưng không có gì ngạc nhiên đó là hành lang ở đây đều được lắp đặt rất nhiều camera, tất cả đều có thể quay được đến mỗi góc khuất.

Đương nhiên là bên trong tập đoàn Cùng Kỳ cũng ẩn chứa những bí mật mờ ám, nếu không thì có công ty nào lại phải lắp đặt nhiều camera như vậy chứ?

Người lần đầu tiên đến đây có khi còn tưởng công ty này buôn bán camera ấy chứ.

“Kỳ lạ thật, rõ ràng là thấy có người đi đường này tại sao lại không thấy nữa nhỉ?”, Sở Phàm dừng lại, nhìn xung quanh tìm kiếm, trong lòng không khỏi thắc mắc.
Nhưng đột nhiên lúc này anh lại phát hiện, chiếc camera lối đi phía Tây hình như bị người khác làm hỏng, hoặc là góc chiếu bị người khác xoay chuyển trở thành quay vào tường.

“Hoá ra là đi về hướng này!”

Sở Phàm mỉm cười rồi lập tức bước nhanh về hướng đó.

Khi đi đến cuối hành lang ở phía Tây, Sở Phàm nhìn thấy một phòng làm việc, khoá cửa phòng đã bị người khác làm hỏng, cửa khép hờ, bên trong tối đen không nhìn được bất cứ cái gì bên trong cả.

Sở Phàm không hề do dự, anh đẩy cửa đi thẳng vào.

Ngay lập tức, một con dao găm nhỏ sáng loáng lạnh lẽo kề vào cổ anh, độ sắc bén đến lạnh lẽo của con dao khiến Sở Phàm dựng hết cả tóc gáy.

“Hạ Trúc, đừng manh động, người mình đây!”

Chính trong thời khắc mấu chốt này, Sở Phàm nhanh chóng hét lên.

Chủ nhân của con dao găm đột nhiên khựng lại, ánh đèn trong phòng cũng dần sáng lên lúc này.
Quả nhiên người cầm con dao găm lúc này chính là Hạ Trúc, cô đã mất tích mấy ngày hôm nay.

Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn Sở Phàm rồi mỉm cười nói: “Không ngờ cậu chủ lại lợi hại như vậy, cậu có thể che giấu sự cảnh giác của tôi mà theo được đến đây”.

Sở Phàm cười khúc khích, tự vỗ ngực không chút ngượng ngùng, kèm theo vẻ mặt tự hào.

Anh không hề giải thích lý do anh có thể tìm được đến đây là do phát hiện ra chiếc camera bị phá hỏng, nếu không thì thực sự anh đã mất dấu rồi, Hạ Trúc đương nhiên không phát hiện ra anh.

“Hạ Trúc, sao chị lại đến đây?”

Ngưng lại dòng suy nghĩ, Sở Phàm vội hỏi.

Hạ Trúc quay người tiến vào sâu bên trong căn phòng, vừa đi cô vừa nói: “Cậu chủ, với trí tuệ của cậu thì chắc chắn đã sớm phát hiện ra rồi chứ, rõ ràng là tôi đã mất tích lâu như vậy nhưng lại xuất hiện đúng vào lần cậu gặp Lý Ý Đức trước đó, nếu nói không phải có ý đồ thì cậu chắc chắn cũng sẽ không tin đâu đúng không?”
“Đúng vậy”.

Sở Phàm gật đầu, trầm giọng nói: “Đúng là tôi đã phát hiện ra, những lần này cho dù là chị đã giúp tôi, hay là tự làm việc của chị thì dường như đều nhằm vào tập đoàn Cùng Kỳ, nếu tôi đoán không lầm thì ban đầu chị đến nơi này cũng là muốn mượn tay tôi để tìm cách tiếp cận với tập đoàn Cùng Kỳ đúng không?”

“Đúng thế, tôi cũng chỉ là một người đã bị đào thải, nếu muốn dựa vào khả năng của tôi để đến đây thì ít nhất cũng phải mất công sức vài năm”.

Hạ Trúc dừng bước, cô quay lại nhìn Sở Phàm: “Nhưng nhờ có cậu chủ, con thuyền lớn như vậy thì chỉ cần dùng đến thời gian vài tháng tôi đã có thể đến được đây, như vậy tôi đã tiếp cận được gần hơn với mục tiêu rồi”.

“Vậy sao?”

Sở Phàm nhướn mày kinh ngạc: “Vậy tại sao chị lại khẳng định, tôi nhất định tôi sẽ ở phe đối lập với tập đoàn Cùng Kỳ?”
“Bởi vì một ngọn núi không thể nào có hai con hổ, hơn nữa hai con hổ này lại là một con ác và một con thiện, cho dù cậu có nghĩ thế nào đi nữa thì cuối cũng cậu và Phùng Khang Hoa cũng sẽ trở thành kẻ thù mà thôi, cùng lắm cũng chỉ là vấn đề thời gian”, Hạ Trúc mỉm cười rồi lại bước tiếp, dường như cô đang tìm kiếm thứ gì đó.

Sở Phàm trầm ngâm gật đầu, rồi nói tiếp: “Đúng rồi, vậy chị vào đây bằng cách nào, chị không đi cùng tôi thì người ta có tin về thân phận của chị không?”

“Đương nhiên tin rồi, tôi đưa tấm ảnh thân mật lần trước của chúng ta cho bảo vệ cửa xem, và nói rằng tôi là vợ cậu, cho nên bọn họ đã để tôi vào đấy”, Hạ Trúc đang lật giở một số tài liệu trên bàn, khi cô nói ra lời này khiến Sở Phàm vô cùng kinh ngạc, suýt chút nữa anh ngã lăn ra đất.