Chàng Rể Phi Thường

Chương 335: Phùng Khang Hoa tức giận



Sau đó là những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên.

Đinh Mậu rõ ràng đã rất cẩn thận, nhưng vẫn cứ vô duyên vô cớ làm vỡ vài thứ. Cái gian triển lãm lớn như vậy mà bị anh ta làm vỡ mất một nửa.

Có người tính sơ qua một chút thì những thứ này chưa kể đến giá đấu giá, chỉ riêng giá thành thôi đã phải mấy trăm triệu rồi.

Phải biết rằng, kể cả là nhà họ Đinh cũng không thể dễ dàng lấy ra cả trăm triệu. Dẫu sao nhà họ Đinh chẳng qua chỉ là dòng họ có truyền thống quân đội, cũng không phải là dòng họ làm ăn kinh doanh gì. E là bồi thường một trăm triệu xong nhà họ Đinh đã phải xót xa rồi.

Mà Đinh Mậu thì sắp tức điên lên đến nơi rồi, vừa tức vừa sợ, hận không thể băm Sở Phàm ra thành trăm mảnh, hơi đâu mà để ý những thứ khác?

Mắt anh ta đỏ ngầu, giống như là một người điên từ bệnh viện tâm thần chạy ra, gào thét lao về phía Sở Phàm.
Sở Phàm lạnh lùng cười, một người trong đám đông chạy đến hóng chuyện vừa chạy vừa hét: “Ôi tôi không đánh nữa đâu, gã này bị điên rồi, mọi người giúp tôi cản hắn lại với”

“Tên họ Sở kia, mày đứng lại cho tao, tao phải gϊếŧ mày!”, Đinh Mậu gào khàn cả giọng, hai nắm đấm quơ loạn xạ, ai đứng xung quanh anh ta cũng bị đánh cho ngã nhào.

Lần này thì loạn thật rồi.

Dẫu sao, người có thể tới tham gia hội chợ triển lãm này đều là những nhân vật máu mặt có tiếng, bây giờ lại bị một tên con cháu nhà họ Đinh tát cho ngã nhào ra đất. Tin này mà lộ ra ngoài thì họ còn mặt mũi nào sống ở thành phố Vân Hải nữa?

Đang cơn nóng giận, những người bị đánh rối rít lấy điện thoại ra gọi vệ sĩ của mình vào.

Những người bảo vệ kia vốn dĩ muốn ngăn lại, nhưng đến cả ông chủ của mình cũng bị đánh rồi mà vệ sĩ không vào nữa thì có khi mất luôn việc.
Thế là một đoàn vệ sĩ từ bên ngoài xông ra, đụng độ với Đinh Mậu.

Không thể không nói, Đinh Mậu lăn lộn trong quân ngũ lâu như vậy, sức mạnh cả người thật đúng là không thể coi thường. Những người vệ sĩ ở ngoài toàn là một chấp ba nhưng đối diện với Đinh Mậu thì không chịu nổi quá vài ba cú đấm đá.

Chẳng mấy chốc mà họ bị đánh cho ngã rạp hết ra, té xuống đất kêu rên không ngừng, trông đến là thê thảm.

Có vẻ như tình cảnh ngày càng mất kiểm soát. Cánh cửa thang máy phòng triển lãm bỗng nhiên mở ra, chỉ thấy một người đeo kính toát ra khí chất bề trên sắc mặt sa sầm bước tới.

Theo sau người đó còn có một đội bảo an phụ trách trật tự của khu triển lãm.

Người này chính là Phùng Khang Hoa, vốn dĩ ông ta định nhân dịp triển lãm lần này giao dịch với vị khách tới từ vùng Tam giác vàng trong văn phòng ở tầng trên cùng nhưng tự nhiên lại nhận được tin có người làm loạn ở tầng dưới.
Ban đầu ông ta còn dửng dưng, để cho đội trưởng đội bảo vệ đi giải quyết, không làm được thì đuổi đi nhưng không ngờ rằng mười phút sau, ông ta lại hay tin chuyện bên dưới càng lúc càng gay gắt.

Điều này khiến ông ta rất tức!

Chuyện tối nay vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên ông ta phải tự mình xuống giải quyết cho xong chuyện này, nếu không chả biết chuyện sẽ tiếp diễn tới đâu nữa. Ngộ nhỡ khiến người của sở cảnh sát phải tới thì ông ta rắc rối to.

Rất đông khách khứa đang trốn ở phía xa để hóng chuyện, thấy Phùng Khang Hoa xuống thì một số người còn giữ được bình tĩnh đã bảo vệ sĩ của họ lui về.

Còn một số những người khác đã tức tối lắm rồi, hận không thể vén tay áo lên đi đánh cho Đinh Mậu một trận, nào có tâm trí để ý tới Phùng Khang Hoa?
Phùng Khang Hoa cũng không nói gì, cũng không để cho những nhân viên bảo vệ đi lên ngăn lại. Ông ta chỉ đi nhanh về phía trước và tới thẳng phía sau Đinh Mậu.

Đinh Mậu nhanh nhạy nhận ra có người đến gần thì xoay người đánh một phát!

Phùng Khang Hoa nhanh như chớp né người tránh, hai ngón tay khép lại đánh mạnh vào vùng bụng của Đinh Mậu.

Một tiếng động vang lên.

Sắc mặt Đinh Mậu bỗng nhiên trắng bệch, cả người chốc lát như bị rút hết sức lực, lảo đảo ngã xuống đất.

Những nhân viên bảo vệ kia lập tức tiến lên đỡ Đinh Mậu dậy. Mặc dù đã khống chế được Đinh Mậu, nhưng cũng chỉ là khiến anh ta không cử động được nữa. Phùng Khang Hoa ra tay rất có chừng mực, cũng không không hề làm anh ta bị thương, nếu không ông ta không hứng nổi cơn giận của nhà họ Đinh mất.
Đinh Mậu bị khống chế thì những người khách khác cũng dần bình tĩnh trở lại.

Phùng Khang Hoa tươi cười nhìn xung quanh, nói vài lời khách sáo, đại khái là xin lỗi mọi người rồi thì những món đồ ưng ý hôm nay có thể được giảm 40%.

Lúc này mọi người mới bớt cơn giận trong lòng.

Sau đó, Phùng Khang Hoa mượn cớ ra ngoài phòng triển lãm, ông ta gọi đội trưởng đội bảo vệ đang nơm nớp lo sợ bên cạnh, cho anh ta một cái bạt tai rồi lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao lại có mâu thuẫn?”

Đội trưởng đội bảo vệ che bên mặt sưng tấy, không dám giấu giếm, nói hết đầu đuôi câu chuyện ra.

“Cậu nói Sở Phàm mới là người gây sự với Đinh Mậu trước sao?”

Phùng Khang Hoa trừng mắt một cái rồi nhìn chằm chằm đội trưởng đội bảo vệ hỏi.

“Đúng vậy thưa chủ tịch, người tên Sở Phàm kia là nhân vật đang nổi lên dạo gần đây, số người quen biết anh ta trong thành phố Vân Hải rất đông. Tôi không nhìn nhầm đâu, chính là anh ta đánh nhau với cậu Đinh trước!”, nhân viên bảo an nói chắc nịch.
“Vậy cậu ta đâu? Sao không thấy cậu ta?!”, Phùng Khang Hoa có một dự cảm chẳng lành, liền vội vàng hỏi.

Đội trưởng đội bảo an cũng sững sờ, đi theo sau, vẻ mặt bất lưc nói: “Đúng vậy, còn có một người phụ nữ đi cùng anh ta nữa, cũng không thấy!"

“Mẹ kiếp!”

Lúc này, Phùng Khang Hoa bình thường lịch sự giữ ý là thế cũng không nhịn được chửi bậy một câu.

Ông ta đá một phát vào bụng đội trưởng đội bảo vệ khiến anh ta ngã nhào ra đất, sau đó lấy máy truyền tin trong tay người thư ký đanh thép nói: “Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức mời tất cả khách trong triển lãm ra về sau đó phong tỏa tập đoàn Cùng Kỳ, tôi muốn bắt người!”

“Đã rõ!”

Trong bộ đàm còn vang lên tiếng người tập hợp.

Lúc này, Phùng Khang Hoa cuối cùng cũng hiểu ra, ông ta sắp xếp cục diện tối nay ngoài việc che đậy vụ giao dịch ra thì còn để xử lý tên Sở Phàm dám đối đầu với ông ta.
Nhưng ông ta nghĩ rằng, Sở Phàm chỉ là một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch, làm sao mà là đối thủ của con cáo già như ông ta được, cho nên ông ta không để tâm đến Sở Phàm lắm, lên kế hoạch giao dịch xong sẽ tính sổ với tên không biết điều Sở Phàm này.

Nhưng ông ta chẳng thể ngờ rằng tối nay Sở Phàm lại chủ động nhập cuộc, nhìn thì có vẻ như là tự tin mù quáng nhưng thực ra đang lấy kế tính kế để tìm hiểu về bí mật đen tối của tập đoàn Cùng Kỳ.

Dẫu sao anh cũng là người gây ra vụ mâu thuẫn này, nhưng vào lúc mâu thuẫn ngày càng lên tới đỉnh điểm thì anh lặng lẽ rút lui rồi biến mất vào lúc không ai để ý.

“Tên Sở Phàm chết tiệt, tao mà bắt được mày thì sẽ gϊếŧ mày chết!”

Phùng Khang Hoa cắn chặt răng, ánh mắt vô cùng lạnh lùng rồi nói với chất giọng khàn đặc.