Chàng Rể Phi Thường

Chương 336: Có bạn từ xa tới



Cùng lúc đó, Sở Phàm và Hạ Trúc đã rời khỏi triển lãm từ lâu, đi men theo đường cầu thang lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Tuy rằng có rất nhiều camera giám sát trong tập đoàn Cùng Kỳ nhưng lúc này lại trở thành thứ vô giá trị nhất.

Không biết Hạ Trúc đã hiểu rõ quy luật của số camera đó từ bao giờ, mỗi lần lên tầng đều sẽ xử lý hết các camera tầng trên mà người thì lại không hề xuất hiện ở trên màn hình.

Vì thế cho dù lúc này mấy chục bảo vệ đang ở trong phòng camera giám sát theo dõi màn hình chằm chằm thì cũng chẳng thể thấy gì, cứ như Sở Phàm và Hạ Trúc bốc hơi khỏi phòng làm việc của tập đoàn Cùng Kỳ vậy.

“Chắc bây giờ Phùng Khang Hoa đã biết kế hoạch của hai chúng ta rồi, chúng ta phải cẩn thận hơn, đừng để bị phát hiện”, Hạ Trúc dặn dò Sở Phàm khi đi tới ngã rẽ cầu thang.
Sở Phàm gật đầu và cũng ấn nhẹ thiết bị nghe ở tai để phát tín hiệu cho Phương Chiến Thiên.

Lúc này Phùng Khang Hoa đang dốc hết sức lực để vây bắt anh và Hạ Trúc, đương nhiên không thể nào phòng bị chặt chẽ như ngày thường, lúc này Phương Chiến Thiên hành động sẽ thuận tiện hơn rất nhất.

“Phải rồi, lần này chị đã tới đây rồi, vì sao lại không đi cùng tôi?”, bỗng nhiên Sở Phàm hỏi.

Hạ Trúc chớp mắt, chỉ vào thiết bị nghe trong tai Sở Phàm, đáp: “Cậu có kế hoạch của cậu, tôi có kế hoạch của tôi, bây giờ có thể gặp nhau cũng chỉ là cái số, nếu như hợp tác từ đầu có khi lại làm mất thời gian của nhau, như thế lại phiền phức hơn”.

Sở Phàm hơi khựng lại rồi ngạc nhiên nói: “Chị biết kế hoạch của tôi ư, mạng lưới tai mắt của chị đúng là rộng hơn so với những gì tôi nghĩ đó!”
Phải biết rằng đối tượng hợp tác trong kế hoạch lần này của anh là nhà họ Phương ở thành phố Vân Hải.

Phương tướng quân lại là cán bộ cấp cao về hưu trong quân đội, không ngờ Hạ Trúc lại có thể biết được tin anh và nhà họ Phương hợp tác với nhau, người phụ nữ này cũng tài thật đấy!

Hạ Trúc cười mỉm mà không nói gì, tiếp tục đi trước dẫn đường.

Đây đều là lần đầu tiên hai người tới tập đoàn Cùng Kỳ, nhưng rõ ràng Hạ Trúc tỏ ra thuộc đường hơn hẳn, không chỉ mỗi lần đều tránh được góc quét của camera một cách hoàn hảo mà ngay cả đám bảo vệ đi lục soát tìm kiếm suốt mấy tầng đều bị cô phát hiện ra trước và nhẹ nhàng tránh được.

Nửa tiếng sau, cuối cùng hai người cũng tới được tầng cao nhất.

Ở đây, ngoại trừ lực lượng bảo vệ của tập đoàn Cùng Kỳ phụ trách canh gác thì còn một vài tên to khỏe, lực lưỡng đứng chặn ở các lối ra vào.
Nhìn khí thế hung hãn của mấy tên này, không cần đoán cũng biết đám người này chắc chắn là loại liều chết.

“Được rồi, đến đây thì không còn gì để phải trốn tránh nữa, xông thẳng lên thôi!”

Lúc này, Hạ Trúc nhếch mép cười và nói với Sở Phàm.

Trên đường đi lên đây, hai người đã vô cùng cẩn thận vì không muốn bị đám chân tay này chặn đường, làm lỡ chuyện quan trọng.

Hiện giờ thì đã tới nơi rồi, hai người không cần phải rón rén thế nữa.

Hạ Trúc vừa mới dứt lời thì cả cô và Sở Phàm đã lao thẳng lên phía trước.

Hai tên bảo vệ đứng ở cửa lối vào còn đang lén hút thuốc, buôn chuyện rằng mấy cô gái trong bữa tiệc tối nay ngon nghẻ tới mức nào, còn chưa kịp buôn xong thì đã bị đánh vào sau gáy, nụ cười tắt ngấm, bất tỉnh ngã xuống đất.

Sau đó đám người đi tuần tra hành lang thì chỉ cảm thấy như có hai cơn gió mạnh vừa vụt qua, tiếp theo đó là tiếng đánh đấm dồn dập vang lên, tất cả thành viên đội tuần tra đều gục xuống, bất tỉnh nằm trên đất.
Mà lúc này Phùng Khang Hoa đang ở trong phòng camera giám sát, mặt hầm hầm nhìn chằm chằm vào một loạt màn hình camera.

Bỗng nhiên một tên bảo vệ hét to: “Chủ tịch, tôi phát hiện ra bọn chúng rồi, bọn chúng đang ở trên tầng thượng!”

“Tầng thượng?!”

Sắc mặt Phùng Khang Hoa thay đổi dữ dội, ông ta đẩy thư ký đang đứng đằng sau ra rồi quay người lao về phía thang máy, nhưng đợi khi ông ta tới đó thì mới phát hiện ra hệ thống cap thang máy đã bị cắt đứt, không thể nào đi lên trên được.

“Mẹ kiếp!”

Phùng Khang Hoa lại chửi thề, ngay sau đó thì quay đầu xông đến cửa thang bộ.

Ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Cùng Kỳ cũng vội vã chạy theo sau.

“Vị khách quý đến từ vùng Tam giác vàng chắc đang ở trong đó nhỉ?”

Sở Phàm và Hạ Trúc bên này thì đã giải quyết hết lực lượng phòng vệ trên tầng thượng.
Hai người đang đứng trước một văn phòng vô cùng lớn, nhìn cánh cửa trước mặt và nói.

Hạ Trúc gật đầu, chuẩn bị đưa tay đẩy cửa thì Sở Phàm cảm giác ấn đường hơi châm chích, gần như là phản xạ có điều kiện, Sở Phàm lao về phía Hạ Trúc, đẩy cô ngã ngay tại chỗ.

Tiếp theo đó là tiếng súng ong tai truyền tới, trong mưa bom bão đạn, cánh cửa được sản xuất đặc biệt nhập khẩu từ châu Âu đã bị phá vỡ vụn.

Sau cánh cửa là năm người đàn ông đều mặc quần áo bảo hộ, trong tay đang cầm các loại súng máy cỡ lớn, lực sát thương vô cùng khủng khϊếp.

“Tí nữa thì!”

Sở Phàm thở phào một hơi, không kìm nổi mà than thầm.

Cũng may trước kia anh cũng từng có kinh nghiệm bị súng bắn tỉa ngắm trúng, nên vừa nãy Hạ Trúc định mở cửa thì lại có một cảm giác quen thuộc khiến anh phản xạ theo bản năng.
Hạ Trúc cũng vô cùng sợ hãi, thầm trách bản thân lại có thể sơ ý đến thế.

Nếu không phải vừa nãy Sở Phàm đẩy cô ra thì e là bây giờ cô cũng giống như cách cửa kia, nát be bét.

“Khà khà, bạn từ phương xa tới chẳng phải là chuyện vui hay sao, đây là quà gặp mặt, hai vị hài lòng chứ?”

Lúc này, một giọng nói địa phương vùng Điền Nam truyền ra từ trong phòng làm việc.

Tiếp theo đó là năm người đàn ông cầm súng, mặc quần áo bảo hộ bước ra, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Sở Phàm và Hạ Trúc, chỉ cần hai người nhúc nhích là bọn họ sẽ không do dự mà bóp cò.

“Hai người đã tới rồi thì vào trong ngồi một lát, tôi cũng mượn tạm trà của chủ tịch Phùng để mời hai người một ly”, âm thanh kia tiếp tục vang lên.

Sở Phàm và Hạ Trúc nhìn sau, sau đó từ từ đứng lên, hiên ngang bước vào trong phòng làm việc.
Cuối cùng hai người cũng nhìn thấy mặt “khách quý” đến từ Tam giác vàng đang ngồi ghế sô pha trong phòng.

Người này là một người Điền Miên cao to, mặt vuông chữ điền, mắt tam giác, một vết sẹo sâu trượt qua mắt phải hắn, trông vô cùng dữ tợn.

Người hung ác như thế mà lại có thể nói ra câu văn vẻ, nho nhã rằng “có bạn từ xa tới”, đúng là khiến người ta cảm giác vô cùng đối lập.

“Thì ra là một anh chàng đẹp trai và một cô gái xinh đẹp, hơi khác so với những gì tôi nghĩ đó”.

Ánh mắt người đàn ông kia quét qua đánh giá Sở Phàm và Hạ Trúc, giọng nói bình thản, gần như không hề sợ Sở Phàm và Hạ Trúc có thể làm tổn hại tới anh ta.

“Hai người ngồi đi, tôi tin là chủ tịch Phùng cũng sắp tới rồi, hai người là khách của ông ấy, vậy thì trước khi ông ấy tới, tôi phải thay ông ấy tiếp đón hai người mới được”.
Lúc này hắn ta chỉ vào bộ ghế sô pha đối diện, vô cùng khách sáo nói.

Sở Phàm và Hạ Trúc cũng không hề lo lắng.

Hai người, một người thì muốn kéo dài thời gian để cho Phương Chiến Thiên tìm thấy chứng cứ phạm tội.

Người kia thì muốn gặp trực tiếp Phùng Khang Hoa để hỏi tung tích của Phùng Tử Kính.

Vì thế việc ngồi đợi khi Phùng Khang Hoa tới vừa hay đúng ý hai người họ.