Sở Phàm khẽ nheo mắt, anh liếc nhìn Phùng Khang Hoa một lượt.
Tuy Sở Phàm cảm thấy thái độ của Phùng Khang Hoa có gì đó không đúng nhưng anh lại không phải loại người cứ hễ gặp chút khó khăn là lại chùn bước.
“Dù sao thì năng lực của thằng cha này vẫn còn kém xa mình, nếu có gặp nguy hiểm thì sẽ bắt Phùng Khang Hoa làm con tin, như vậy thì vẫn có thể thoát thân một cách an toàn”, Sở Phàm thầm nghĩ.
Nghĩ như vậy anh liền nói: “Vậy thì đi thôi, ông đi trước dẫn đường đi”.
Phùng Khang Hoa gật đầu rồi đi trước dẫn đường, Sở Phàm đi theo sau ông ta và giữ một khoảng cách nhất định với ông ta, anh muốn đề phòng nếu có xảy ra chuyện gì thì anh vẫn có thể khống chế được Phùng Khang Hoa để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Khi đi đến cửa thang máy, Sở Phàm bỗng phát hiện ra rằng thang máy này rõ ràng đã bị anh và Hạ Trúc phá hỏng, vậy mà giờ đã sửa được rồi. Điều này chứng tỏ hiệu suất làm việc của nhân viên trong tập đoàn Cùng Kỳ cũng khá tốt.
Hai người đi thang máy đến thẳng sảnh tầng một của tập đoàn Cùng Kỳ.
Khi thấy Phùng Khang Hoa đi ra khỏi thang máy thì Sở Phảm mới cảnh giác hỏi: “Tại sao chúng ta không xuống thẳng nhà kho ở tầng hầm?”
Phùng Khang Hoa cười lạnh lùng, ông ta nhíu mày nói: “Thang máy dẫn xuống nhà kho ở tầng hầm không phải thang này, ở đằng kia có thiết bị chuyên dùng cho thang máy, nhưng mà có vấn đề gì sao, mày đang sợ đấy à?”
“Hờ, một tập đoàn Cùng Kỳ cỏn con có gì mà phải sợ!”, Sở Phàm cau mày, anh lạnh lùng nói.
Sau đó anh theo chân Phùng Khang Hoa đến một góc khuất của sảnh.
Lúc đó chỉ thấy ông ta bước đến cạnh bức tường, rồi nhẹ nhàng ấn vào một viên gạch có phần lõm hơn so với bức tường, và đột nhiên trên bức tường xuất hiện một bàn phím có các con số. Phùng Khang Hoa nhanh chóng nhập mật mã lên, khiến bức tường đột nhiên tách ra và xuất hiện một khoang thang máy.
“Đi thôi!”
Khoé miệng Phùng Khang Hoa khẽ cong lên, trong nụ cười của ông ta có chút nham hiểm.
Sở Phàm vô tình chạm vào máy truyền tin bên tai, anh nghe được Phương Chiến Thiên đang báo cáo cho anh về tiến độ hành động, sau đó anh bước thẳng vào thang máy không chút do dự.
Những tiếng “ù ù” vang lên, rồi thang máy đi xuống chậm rãi, chỉ sau khoảng ba phút thang máy mới dần dần dừng lại.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra thì những giả thuyết về không gian trong bóng tối mà Sở Phàm vẫn tưởng tượng lại không hề xuất hiện mà lúc đó có những kia sáng chói mắt chiếu vào bên trong thang máy khiến Sở Phàm lầm tưởng rằng đã đến mặt đất.
Sau khi anh thích ứng được với ánh sáng đó thì anh mới phát hiện ra rằng vị trí anh đang đứng lúc này là một nhà kho lớn tới mức có thể chứa ít nhất ba sân bóng, bên trong kho chất đầy các loại hàng hoá, tuy rằng trên đó có ghi rõ nhãn hiệu từng loại nhưng Sở Phàm có thể khẳng định rằng bên trong đều là hàng cấm. Không ngờ phía dưới tầng hầm của tập đoàn Cùng Kỳ lại là một ổ chứa các loại hàng cấm lớn như vậy, nếu bị phát hiện có thể gây chấn động cả nước Hoa Hạ ấy chứ.
“Sở Phàm, khi mày nhìn thấy những thứ ở trong kho này thì mày thấy thế nào?”
Lúc này Phùng Khang Hoa đang đi phía trước đột nhiên dừng lại hỏi.
Sở Phàm nhìn chằm vào bóng lưng ông ta, anh lạnh lùng đáp: “Ông hỏi thừa! Nếu tôi đem những thứ này tiết lộ ra bên ngoài thì e rằng nhà họ Phùng cho dù có tài giỏi đến mấy cũng không thể cứu được ông đâu!”
“Ha ha, cảm ơn đã quan tâm nhưng một khi tao đã dám cho mày xem những thứ ở đây thì mày nghĩ mày có còn cơ hội để rời khỏi đây chắc?”, trong ánh mắt Phùng Khang Hoa lộ ra một tia dữ tợn, ông ta lạnh lùng nói.
Ánh mắt Sở Phàm chợt khựng lại, anh lập tức điều động nội lực bên trong cơ thể, để chuẩn bị khống chế Phùng Khang Hoa khi gặp bất trắc. Nhưng đột nhiên một cảm giác choáng váng mạnh mẽ ập đến khiến anh cảm thấy cả cơ thể yếu ớt không có lực, thậm chí anh còn không thể đứng vững được.
“Xảy ra chuyện gì thế này?”
Sở Phàm giật mình và cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Sở Phàm, có phải mày cảm thấy suốt cả quá trình đều quá dễ dàng quá thuận lợi rồi phải không, một nhà kho lớn như vậy mà lại không có người canh giữ, cứ để mày tuỳ ý bước vào khiến mày tưởng tập đoàn Cùng Kỳ cũng chỉ đến thế mà thôi chứ gì?”
Lúc này Phùng Khang Hoa chậm rãi bước tới trước mặt Sở Phàm, ông ta nói với giọng điệu đắc ý.
Sở Phàm quỳ một bên chân xuống để cố gắng giữ cho cơ thể mình không bị gục ngã, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm vào Phùng Khang Hoa.
Đúng vậy, đúng là kể từ khi thực hiện hành động lần này đến giờ, mọi thứ đều diễn ra vô cùng suôn sẻ, Sở Phàm không hề gặp bất kỳ một cản trở nào cả, thậm chí còn khiến anh hoài nghi rằng tập đoàn Cùng Kỳ rốt cục làm gì mà có thể phát triển như ngày hôm nay? Với suy nghĩ này cho nên anh đã bắt đầu lơ là, thậm chí ngay cả khi chưa gặp được Phương Chiến Thiên thì anh đã một mình cùng Phùng Khang Hoa đi đến nơi này rồi.
Nơi này chính là tầng hầm của tập đoàn Cùng Kỳ, ngoài chiếc thang máy ở đằng sau thì không còn có đường nào khác để ra ngoài ra cả, còn anh thì lại không hề suy nghĩ chút gì mà đã theo ông ta vào đây, đúng là quá ngu ngốc!
“Chắc chắn mày đang rất tò mò là tao đã hạ độc mày từ lúc nào phải không?”
Phùng Khang Hoa nhìn chằm chằm vào Sở Phàm rồi chậm rãi nói.
Tuy Sở Phàm không lên tiếng nhưng trong ánh mắt anh lại hiện lên sự thắc mắc.
Anh chắc chắn rằng trong suốt đường đi anh không hề lại gần Phùng Khang Hoa cho nên ông ta không thể có cơ hội hạ độc, nếu vậy thì ông ta đã dùng cách nào được?
Phùng Khang Hoa cười, ông ta hất cằm về phía thang máy phía sau hai người đứng ra hiệu. Sở Phàm thấy vậy như chợt bừng tỉnh!
Đúng thế, lão già này chắc chắn đã lắp đặt hệ thống có thể phun hơi bên trong thang máy, trong người ông ta chắc chắn có sẵn thuốc giải cho nên ông ta mới có thể hiên ngang đi vào thang máy mà không lo bị choáng váng.
Còn Sở Phàm anh chằng có gì bảo vệ cả, cứ như vậy mà hít phải chất khí không màu không mùi kia đương nhiên là đã trúng bẫy của ông ta.
“Vậy giờ ông muốn làm gì tôi đây?”
Nếu đã trúng bẫy thì giờ anh có muốn làm gì cũng vô dụng, chỉ trách bản thân anh quá bất cẩn mà thôi.
Việc cần làm bây giờ là cố gắng kéo dài thời gian và đợi Phương Chiến Thiên đến cứu anh.
Khỉ thật, trước đó mọi thứ đều diễn ra êm xuôi khiến anh lơ là mất cảnh giác nhưng không ngờ đến bước cuối cùng anh lại bị một vố đau như thế. Tuy vậy Phùng Khang Hoa cũng không để cho Sở Phàm có cơ hội kéo dài thời gian.
Lúc đó chỉ thấy ông ta khẽ khoát tay thì từ bỗng nhiên có hai bóng người cao lớn bước ra từ hai bên hàng hoá, rồi tiến đến sau lưng anh, bọn họ vung dao chém mạnh xuống, hai mắt Sở Phàm tối sầm lại rồi anh lập tức bất tỉnh.
Cùng lúc đó, trong sảnh lớn ngôi nhà của nhà họ Phương, Phương tướng quân nhìn đám cấp dưới và những người tài giỏi nhà họ Phương đang bận rộn trước mặt thì sắc mặt ông tỏ ra nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
“Chiến Thiên, bộ chỉ huy đây, nhận được tín hiệu lập tức trả lời!”
Tay ông cầm một chiếc máy liên lạc, giọng khàn trầm hét lên.
“Ông nội, cháu là Chiến Thiên đây, xảy ra chuyện gì thế ạ?”, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Phương Chiến Thiên.
“Sở Phàm đang gặp nguy hiểm, cậu ấy bị Phùng Khang Hoa bắt cóc rồi, cháu mau dẫn người đến tầng hầm của tập đoàn Cùng Kỳ cứu cậu ấy đi, nhà kho ở tầng hầm nằm ở góc phía Đông Nam sảnh tầng một, ở đó có một thang máy chuyên dụng đi thẳng xuống tầng hầm!”, Phương tướng quân trầm giọng nói. “Cháu rõ rồi, cháu sẽ lập tức dẫn người đến đó, còn nữa cháu cũng đã thu thập được đầy đủ bằng chứng, cháu sẽ cho người mang bằng chứng đến cục cảnh sát thành phố đây ạ!, Phương Chiến Thiên vội vàng nói.
“Cháu làm tốt lắm!”
Sắc mặt Phương tướng quân trở nên vui mừng, ông nói: “Ông đã sắp xếp người đợi tiếp ứng ở cục thành phố rồi, chỉ cần mang bằng chứng đến thì người của cục cảnh sát thành phố sẽ lập tức đến tập đoàn Cùng Kỳ, cháu đến cứu Sở Phàm nhất định phải chú ý an toàn nhé, nếu không chắc chắn cứu được thì phải kéo dài thời gian, cháu hiểu rồi chứ?”
“Vâng ạ, Chiến Thiên hiểu rồi ạ!”
Phương Chiến Thiên đáp lại rồi lập tức cúp máy và dẫn theo người đến thẳng nhà kho dưới tầng hầm.