Chàng Rể Phi Thường

Chương 340: Brewster



Còn bên kia, Sở Phàm tỉnh dậy khỏi cơn mê man, đúng ra mà nói thì anh bị đánh thức bổi tiếng ồn đinh tai nhức óc.

Anh mở mắt thì mới thấy bản thân đang nằm trong một cái lồng sắt cực lớn.

Mà xung quanh cái lồng là các bậc ghế khán đài.

Lúc này, trên khán đài đã ngồi chật kín người, tất cả đều đang gào thét về phía cái lồng sắt.

Sở Phàm sờ thử mặt mình mới biết trên mặt anh đeo một cái mặt nạ, mà xung quanh lồng sắt, những người đang đứng hóng kia cũng đeo mặt nạ, nhưng từ cách ăn mặc sang trọng, xa hoa có thể thấy được đây đều là những người giàu và kẻ có tiền.

Nhìn khắp bốn phía, Sở Phàm cuối cùng cũng hiểu được mình đang ở nơi nào.

Hiện anh đang ở một đấu trường!

“Thưa các ông, các bà, chào mừng đến với đấu trường khổng lồ do chủ tịch tập đoàn Cùng Kỳ độc quyền tài trợ và tổ chức, trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, xin quý vị hãy nổ một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất cùng với những lời hò reo hết mình được không ạ!”
Trong lúc Sở Phàm đang suy nghĩ thì một người đàn ông với vai trò là MC xuất hiện bên cạnh cái lồng, đang hò hét vào trong chiếc micro cầm trên tay.

Khi anh ta vừa dứt lời thì tất cả vang lên tiếng hò reo, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc rền vang như sấm, trong không gian sàn đấu trường khép kín càng khiến âm thanh vọng lại trở nên chói tai hơn.

Sở Phàm hét lên với tên MC đứng cạnh, để hắn thả mình ra, nhưng giọng của anh lại bị âm thanh kia lấn lát, hoàn toàn không ai có thể nghe thấy được.

“Đáng chết, tên Phùng Khang Hoa này biết chơi thật đấy!”, Sở Phàm nheo mắt lại, anh giận dữ chửi thề.

Bỗng anh nhớ ra trước đó từng nghe nói rằng ngoài việc chuẩn bị triển lãm cho các doanh nhân giàu có của thành phố Vân Hải, Phùng Khang Hoa còn có một tiết mục bí mật, tuy rằng không nói là gì nhưng đảm bảo là vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ và đặc sắc.
Xem ra bây giờ, cái đấu trường này chính là tiết mục bí mật kia.

Chỉ là không thể ngờ rằng anh lại chính là nhân vật chính của cái tiết mục này.

Cười khẩy một tiếng, Sở Phàm cố gắng lấy lại tinh thần, chuẩn bị đối phó với chuyện xảy ra tiếp theo.

Tuy tạm thời không biết phải thoát khỏi cái lồng sắt này như nào nhưng ngồi đó chờ chết không phải là phong cách của Sở Phàm, để xem rốt cuộc Phùng Khang Hoa sắp xếp đối thủ như thế nào cho anh đã.

Đúng lúc ý nghĩ này hiện ra trong đầu Sở Phàm thì MC đứng bên cạnh chiếc lồng sắt khổng lồ giang hai tay ra phía trước, ý bảo tất cả khán giả im lặng.

Tiếng gào thét lập tức tắt lịm, trong ánh mắt khán giả đều hiện lên sự nóng lòng được thấy trận đấu bắt đầu.

“Xem ra mọi người đang rất là hứng thú với trận đấu sẽ bắt đầu ngay sau đây của chúng ta, nếu vậy thì tôi không dám chậm trễ nữa, xin cho phép tôi giới thiệu với mọi người, người thách đấu tối nay là Phạm Sở!”, MC bước lên phía trước mấy bước, tay chỉ về phía sau, ánh mắt của cả hội trường đều tập trung hết vào Sở Phàm.
Khán giả bên dưới khán đài nhìn thấy anh thì cũng không tỏ ra ngạc nhiên, hứng thú gì lắm.

Bởi vì Sở Phàm đang đeo mặt nạ, mọi người cũng không nhìn thấy mặt anh nên đương nhiên là không ai biết thân phận của anh.

Sự thật thì cho dù Sở Phàm có tháo mặt nạ xuống thì số khán giả ở đây quen anh chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù sao dạo này danh tiếng của anh mới bắt đầu nổi lên, nhưng thành phố Vân Hải rộng lớn như thế, nếu muốn trở thành nhân vật nổi tiếng mà ai ai cũng biết thì Sở Phàm vẫn còn quá non và xanh.

“Có lẽ mọi người sẽ thấy lạ lẫm với người thách đấu mới của chúng ta ngày hôm nay, đây là anh Phạm Sở, là một cao thủ Muay Thái đến từ Thái Lan, hôm nay người anh ấy thách đấu chính là Brewster, người được mệnh danh là mình đồng da sắt, ghi kỷ lục chiến thắng mười trận liên tiếp của chúng ta!"
Theo tiếng giới thiệu đầy hứng khởi của MC thì khán đài lại một lần nữa nổi lên tiếng la ó ầm í.

Tiếp đó là một cánh cửa ở bên cạnh chiếc lồng sắt khổng lồ mở ra, một người đàn ông cởi trần, trên người chằng chịt những vết sẹo bước xuống sàn đấu, đi thẳng vào trong lồng sắt.

Nếu không nhầm thì người này chính là Brewster vừa nãy MC giới thiệu, có nổi danh là mình đồng da sắt nắm giữ kỷ lục thắng mười trận liên tiếp.

“Thưa quý vị và các bạn, hiện tại hai tuyển thủ của chúng ta đã có mặt, mọi người có thể bắt đầu đặt cược, trận đấu chính thức sẽ diễn ra trong ba phút nữa, hy vọng mọi người hãy nắm bắt cơ hội, không để bỏ lỡ trận đấu đặc sắc này!”, sau khi giọng nói khàn khàn vì gào thét của MC truyền vào micro, anh ta xoay người đi xuống dưới sàn đấu.
Rõ ràng đợi sau khi phần đặt cược kết thúc, trận đấu sẽ chính thức bắt đầu.

Sở Phàm quay đầu nhìn lên tường, một chiếc màn hình tinh thể lỏng to khổng lồ đang hiển thị số phiếu đặt cược của anh và Brewster.

Lúc này, tỷ lệ phiếu cược của Brewster không ngừng tăng lên mà của Sở Phàm thì lại vẫn chẳng hề có dấu hiệu gì.

Gần như tất cả khán giả ngồi trên khán đài đều bỏ tiền đặt cược vào Brewster, chỉ thấy một vài khán giả ôm tia hy vọng mỏng manh, muốn thắng một ván lớn nên cũng đặt cược một chút tiền vào Sở Phàm, nhưng chút tiền này e là so với bên phía Brewster thì đúng là chẳng đáng bằng cái vảy móng tay.

“Thằng khốn, mày còn sống được thêm một phút hai mươi giây nữa, có lời gì muốn nói trước khi hấp hối thì nói nhanh đi!”

Lúc này tên Brewster bỗng nhiên lên tiếng nói với Sở Phàm.
Giọng của hắn rất trầm, nghe giống như là tiếng sấm ầm ì, khiến người khác có cảm giác run sợ.

Mà sau khi khán giả nghe được câu này thì càng hò hét dữ dội hơn.

Sở Phàm nhún vai, bình thản nói: “Tôi chẳng có gì để nói, nếu như nhất định phải nói thì tôi hy vọng kiếp sau anh có thể đầu thai tốt hơn, đừng đầu óc ngu si tứ chi phát triển như vậy”.

“Mày nói cái gì?”

Brewster không ngờ Sở Phàm không những không bị dọa sợ đến mức đái ra quần mà ngược lại còn to gan khiêu khích hắn, đúng là chán sống!

Hắn ta cười gian xảo, nhếch miệng nói: “Tao đổi ý rồi, để mày sống hai mươi giây là sỉ nhục lớn nhất đối với tao, tao phải gϊếŧ mày trong phòng mười giây, bóp nát cái cổ của mày!”

“Cứ thử xem”.

Sở Phàm nhếch mép, thản nhiên nói.

Sở Phàm đã nhận thấy rằng tên Brewster này nhìn thì có vẻ cao to, hắn cao gần hai mét, đứng trước mặt hắn, dường như đứng trước một cỗ xe bọc giáp khổng lồ, nhưng trên người hắn không hề có khí chất của người học võ, có lẽ hắn chỉ có cái sức trâu bò hơn người bình thường mà thôi.
Đối với một người bình thường thì Sở Phàm chẳng có gì mà phải xoắn.

Tiếp đó là tiếng chuông lanh lảnh vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu!

Trọng tài chủ trì trận đấu này dường như không dám vào hẳn trong lồng, chỉ dám đứng ngoài nhìn từ xa, sau đó thì thổi còi thật mạnh!

Brewster giơ hai tay lên, miệng thì gầm rú, sau đó thì hai chân như có động cơ, chạy điên cuồng lao về phía Sở Phàm.

Khán giả ngồi dưới khán đài mắt chữ O mồm chữ A, nín thở chờ đợi cảnh Sở Phàm bị đánh bại.

Tuy nhiên, trên sàn đấu lại xuất hiện cảnh tượng mà bọn họ chưa bao giờ ngờ tới.

Chỉ thấy Sở Phàm vẫn đứng tại chỗ, không hề di chuyển, vừa không sợ hãi trốn chạy vào góc cũng không biết trời cao đất dày mà xông về phía Brewster.

Anh chỉ nhón chân lên, lúc thân hình vạm vỡ của Brewster điên cuồng lao đến thì lại xuyên qua người Sở Phàm!
Khoảnh khắc đó, tất cả đều lộ rõ vẻ choáng váng, tận một lát sau mới hoàn hồn lại, khán giả không kìm chế nổi mà gào lên đầy kinh ngạc:

Quá nhanh!!