Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía còn lại, thấy Sở Phàm quả nhiên vẫn bình an vô sự đứng ở một phía của lồng sắt, ánh mắt nhìn Brewster một cách coi thường.
“Mày, mày đến phía sau tao từ lúc nào đấy?”
Brewster nhìn Sở Phàm bằng ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Sở Phàm nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng: “Cũng chưa lâu, khoảng một phút trước thôi, nếu tôi mà có đồ nghề trong tay thì đã pha cho anh một cốc trà rồi, anh cũng chậm quá đấy?”
Nghe thấy câu đó, Brewster đột nhiên càng tức giận hơn, làm gì còn tâm trí mà quan tâm Sở Phàm đến phía sau hắn từ lúc nào nữa.
“Thằng khốn, mày đã chọc giận tao thành công rồi đấy, mày chết đi con ạ!”
Hai tay hắn đấm thùm thụp trước ngực.
Sau đó hắn gầm rú lên, hùng hổ lao về phía Sở Phàm.
Lần này, Sở Phàm không hề né tránh. Ánh mắt anh sắc lạnh, hai chân dậm mạnh xuống đất, cả cơ thể cao gầy của anh nảy lên.
Brewster bất giác ngẩng đầu thì bị ánh sáng đèn làm cho chói mắt, khiến mắt hắn tạm thời bị hoa hết cả lên.
Mọi người dưới khán đài thấy vậy, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành, hai tay ôm chặt lấy ngực mà thở gấp hồi hộp nhìn Sở Phàm.
Chỉ thấy Sở Phàm giơ thẳng chân phải, như một cây súng dài từ trên cao đạp thẳng xuống đúng ngực Brewster!
“Bụp!”
Một âm thanh khiến cho người ta phải cảm thấy buốt óc.
Brewster lúc này vẫn còn bị đơ bởi ánh sáng chói lúc nãy của đèn, vào đúng khoảnh khắc hắn cảm thấy có chút gì đó sai sai.
Thì ngay sau đó là “rầm” một cái, cả cơ thể hắn ngã bổ ngửa ra phía sau, hai mắt trợn ngược, miệng ộc ra toàn máu tươi.
Khoảnh khắc đó, cả đấu trường rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Tất cả mọi người như ngừng thở, quên hết tất cả, bọn họ sững sờ nhìn Brewster nằm bất động trên nền đất với cảm giác không dám tin: “Chết...... chết rồi á?”
Dứt lời, người dẫn chương trình đưa hai người trông giống như bác sỹ lên trên đấu trường.
Bọn họ mở chốt cửa lồng sắt, vội vàng lôi Brewster ra ngoài, sau khi chẩn đoán xong hai bị bác sỹ nhìn vào người dẫn chương trình mà lắc đầu ra hiệu không thể cứu được nữa.
Thấy vậy, tất cả mọi người trong đấu trường đều kinh ngạc.
Ôi mẹ ơi, tên Phạm Sở này rốt cuộc lai lịch gì mà lúc đầu với tốc độ nhanh như chớp lướt qua cái tên đô con kia, sau đó chỉ với một cú đạp đã có thể giải quyết được Brewster một cách đơn giản.
Tên này có phải là người không đấy?
Cùng lúc đó, trong căn phòng cao cấp xa hoa nhất trên tầng hai của đấu trường. Phùng Khang Hoa và Kuller đang ngồi trong đó từ từ hưởng thụ rượu vang và điểm tâm, bên cạnh hai người là hai em xinh tươi đứng cạnh đấm bóp phục vụ.
“Thằng cha này rốt cuộc là từ đâu tới thế, võ công cũng lợi hại quá đi?”
Kuller đặt ly rượu vang trên tay xuống, bàn tay hắn nắm lấy đầu của người con gái đang phục vụ cho hắn rồi cứ thế ấn xuống.
Sắc mặt của Phùng Khang Hoa cũng vô cùng khó coi, ông ta hắng giọng nói: “Đúng là vẫn đánh giá thấp thực lực của thằng cha này, người luyện võ lẽ nào lại khủng khϊếp như vậy sao......”
“Người đâu!”
“Có ạ!”
Một tên đàn em đứng trong góc nãy giờ đi lên phía trước nói.
“Thả mấy người kia ra đi, muốn đối phó với Sở Phàm mà không có bọn họ thì không được!”, Phùng Khang Hoa nói với giọng sắc lạnh.
Khi nghe thấy “mấy người kia”, sắc mặt tên đàn em không kìm được mà tỏ vẻ kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, nhưng hắn không dám làm trái lời sếp, chỉ còn cách gật đầu đồng ý rồi quay người đi khỏi. Và cả đấu trường đã trở về vẻ ồn ào vốn có, những người ngồi dưới khán đài xem đều đang hò hét với nhau.
Đương nhiên là bọn họ không phải vì mình đặt cược nhầm người bị thua mà hò hét.
Với thân thế của những người ngồi dưới khán đài kia, đừng nói là thua vài triệu, kể cả thua vài chục triệu cũng chỉ như con muỗi, điều thực sự khiến bọn họ không kiềm được cảm xúc chính là thực lực của một “kẻ thách thức” như Sở Phàm.
“Trời ạ, thằng cha này rốt cuộc là có thân phận thế nào đấy, một cú đá thôi mà đá chết người ta luôn?”
“Mà quan trọng là đối thủ lại còn là Brewster nữa, anh có còn nhớ trận chung kết lần trước không? Một kẻ thắng liên tiếp trong hai mươi hiệp thế mà bị Brewster xé làm đôi, cái cảnh tượng máu me đó cả đời tôi cũng không thể nào quên được!” “Đừng ồn ào nữa, trận đấu tới sắp bắt đầu rồi, tôi muốn đặt cược người tên là Phạm Sở!”
Trong đám đông đột nhiên hét lên một câu khiến tất cả mọi người đều chú ý tới.
“Tôi cũng đặt Phạm Sở, tôi thấy thằng cha này không đơn giản đâu!”
“Im đi, loại mày vừa rồi còn đặt cược Brewster, còn luôn mồm nói Phạm Sở đến một chiêu cũng không chịu nổi còn gì!”
“Mày im đi thì có, mày nghe thấy tao nói lúc nào?”
......
Những tiếng tranh cãi nhau ồn ào vang lên, Sở Phàm đứng trên sàn đấu cảm thấy hơi tẻ nhạt.
Tuy giờ đây anh đang lâm vào cảnh ngục tù, nhưng anh không hề lo cho cảnh ngộ của mình, mà ngược lại giờ anh không vội tìm cách thoát ra làm gì.
Vừa rồi anh có tính nhẩm trong bụng.
Từ lúc anh bị ngất đến giờ, đã qua hơn một tiếng đồng hồ.
Quãng thời gian một tiếng đồng hồ đó, nếu Phương Chiến Thiên vẫn chưa thu thập được đầy đủ chứng cứ thì đúng là quá có lỗi với dòng họ cậu ấy rồi. Nhưng chiếc máy liên lạc ở bên tai anh đã bị người ta tháo ra, cho nên anh không biết rõ được tình hình thế nào, chỉ cần để anh biết được Phương Chiến Thiên đã xong xuôi rồi, thì chiếc lồng sắt này không giam nổi anh đâu!
Lúc này, người dẫn chương trình kia lại lên sàn đấu một lần nữa.
Vẫn là nói những câu làm sôi động không khí như vừa rồi để khiến mọi người cùng hừng hực khí huyết, nhưng lần này cảm xúc cũng như thái độ của người xem còn kịch liệt hơn trước rất nhiều.
Chỉ vì thực lực của Sở Phàm khiến bọn họ cảm thấy kích động, có thể tận mắt chiêm ngưỡng chiêu thức chiến đấu đơn giản nhưng thô bạo này, đúng là không phí công tới đây.
Một lúc sau, trận đấu thứ hai được chính thức bắt đầu.
Người lên sàn đấu lần này là một người trung niên hơi gầy như anh. Ông ta mặc một bộ đồ karate màu trắng, trên đầu còn đeo một chiếc băng đô dài.
Sự xuất hiện của ông ta khiến không khí cả đấu trường trầm xuống, nhưng ngay sau đó những âm thanh vỗ tay vang lên rần rần như sấm.
Sở Phàm căng tai nghe mãi mới nghe được đại khái lai lịch của người này.
Người này tên là Torimoto, đến từ Phù Doanh, nghe nói là một bậc thầy karate, cũng chính là cao thủ siêu cấp trong ba tháng liên tiếp đều đoạt quán quân.
Bất kỳ ai đứng trước mặt ông ta đều không chịu nổi ba chiêu.
Không ngờ sau một thời gian biến mất Torimoto lại xuất hiện đúng vào lúc này, thật là khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Và sự xuất hiện của Torimoto khiến cho người đàn ông vừa rồi còn khăng khăng đặt cược Sở Phàm giờ đây lại cảm thấy do dự, một bên là Sở Phàm, một người mới đến vừa mới gϊếŧ chết Brewster chỉ bằng một cú đá, một bên là Torimoto đạt quán quân trong ba tháng liên tiếp, hai người này thì nên đặt cược ai đây?! Trong chiếc lồng sắt lớn, Sở Phàm không hề để tâm đến việc người dưới khán đài do dự ra sao.
Anh buồn chán ngáp một cái, không kìm được mà nói: “Này, mấy người đừng có lề mề nữa được không, cứ tên chó hoang mèo dại nào lên lại còn phải mở nhạc, để hắn vào trong nhanh một chút không được à? Mau đánh với tôi đi, đánh xong tôi còn tính sổ với Phùng Khang Hoa nữa đây này!!”