Phương Chiến Thiên không hề nói quá, hồi còn trẻ, ông nội cậu ấy đã là người lính giỏi nhất trong bộ đội, thực lực vô cùng mạnh, vì thế hôm đó ông mới có thể thắng vị khách kia 12 trận liên tiếp.
Nhưng Sở Phàm hiện giờ, theo như tình báo thì anh mới chỉ trở thành người học võ chưa đầy hai tháng, sao có thể thắng nổi người kia chứ?
Sở Phàm không nói gì nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Phương tướng quân.
Đang lúc Phương Chiến Thiên định khuyên Sở Phàm nên suy nghĩ kỹ hơn thì Phương tướng quân lại xua tay, chậm rãi nói: “Chiến Thiên, cháu không cần nói nữa”.
“Nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, cần phải có ý chí, chỉ cần ý chí không lung lay thì sẽ mãi mãi không bao giờ bị người khác đạp đổ được!”
“Bây giờ ý chí của Sở Phàm chính là mang người mình yêu trở về, sức mạnh của nó vô cùng lớn, ông vô cùng tin tưởng cậu ấy”. Nói rồi, Phương tướng quân vẫy tay với bảo vệ đứng bên cạnh, người nọ lập tức bước lên phía trước, lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì.
Phương tướng quân cầm lấy phong bì, lia nhẹ một cái, chiếc phong bì rơi trúng tay Sở Phàm, ông cười: “Tôi đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, vì thế đã cho người chuẩn bị trước rồi”.
“Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao bây giờ đang bị nhốt ở từ đường nhà họ Phùng, nhà họ Phùng nằm ở trên đỉnh núi Ngũ Vân, nhà họ Phùng đã mua lại cả quả núi đó, vì thế bắt đầu từ chân núi, nhà họ Phùng đã gài rất nhiều bẫy”.
“Trong phong bì này là bản đồ miêu tả chi tiết vị trí của những chiếc bẫy đó, chỉ cần đi theo đúng đường đã được đánh dấu trên này thì có thể lên núi một cách an toàn, đây là điều cuối cùng mà tôi có thể giúp cậu”. Nghe vậy Sở Phàm vô cùng xúc động, nói: “Cảm ơn Phương tướng quân, vậy tôi xin phép”.
Nói rồi Sở Phàm bước ra khỏi nhà họ Phương mà không hề ngoảnh đầu lại, thậm chí cả đường đi anh cũng không nhờ Phương Chiến Thiên giúp đỡ.
“Ông, cháu muốn đi giúp anh ấy!”
Phương Chiến Thiên đi đến trước mặt ông Phương, trầm giọng nói.
Phương tướng quân nhìn cậu ấy một cái rồi lắc đầu: “Cháu không được đi, chính cháu vừa mới nói là nhà họ Phương chúng ta làm gì thì đều đại diện cho thái độ của nhà ta, ra tay với tập đoàn Cùng Kỳ, vây bắt Phùng Khang Hoa là ý của cấp trên, Sở Phàm hợp tác với chúng ta, cậu ấy cũng được lợi, vì thế không vấn đề gì cả”.
“Nhưng bây giờ Sở Phàm đi cứu người, đây là chuyện riêng của cậu ấy và nhà họ Phùng, nếu nhà họ Phương chúng ta nhúng tay vào thì sẽ thành ra thế nào?” “Cháu đừng nghĩ mình nhiều kinh nghiệm hơn Sở Phàm mà được, cháu còn không suy nghĩ thấu đáo bằng cậu ấy đâu, cháu biết vì sao cậu ấy không nhắc đến chuyện nhờ chúng ta giúp đỡ không? Bởi vì cậu ấy biết, tất cả đều là vấn đề về lập trường!”
Phương Chiến Thiên nghe xong gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng anh vẫn rất lo lắng, cứ đi qua đi lại, Phương tướng quân nhìn cháu mình như vậy thì cũng chỉ biết lắc đầu.
Lúc này Phương Duyên lại bỗng nhiên xuất hiện, nhảy lên vỗ anh mình một cái rất mạnh.
Phương Chiến Thiên tru tréo rồi nhìn em gái với ánh mắt khó hiểu.
“Phương Chiến Thiên, anh đúng là đầu heo, ông nội đã nói rõ ràng thế rồi sao anh vẫn không hiểu? Đây là vấn đề lập trường, với tư cách là cháu đích tôn nhà họ Phương thì anh không thể ra tay, nhưng có coi Sở Phàm là bạn bè, là anh em không?” “Anh ra tay giúp đỡ anh em của mình thì ai dám nói anh chứ?!”
Nghe vậy Phương Chiến Thiên như bừng tỉnh.
Phương tướng quân ngồi bên cạnh cuối cùng cũng mỉm cười, suy cho cùng thì đứa cháu gái ông yêu thương vẫn là đứa thông minh nhất, không giống thằng ngốc này, chẳng chịu động não gì!”
Phương Chiến Thiên gãi đầu, cười ngượng gạo, sau đó đưa tay chào ông nội và hô to: “Báo cáo, đồng chí Phương Chiến Thiên báo cáo, vì người anh em Sở Phàm, tôi sẽ đi cứu người nhà của anh ấy!”
Phương tướng quân gật đầu, từ tốn nói: “Đi đi, nhớ là không được dẫn theo bất kỳ một người nào của nhà họ Phương. Nhớ cẩn thận đó, đi rồi về sớm”.
“Rõ!”
Phương Chiến Thiên hô to, sau đó thì lao thẳng ra ngoài.
Không lâu sau thì có tiếng xe ô tô từ ngoài sân vọng vào.
Mặt Phương tướng quân biến sắc, ông đập tay vào xe lăn rồi chửi: “Cái thằng mất dạy này, đã bảo nó không được mang theo bất cứ thứ gì của nhà họ Phương, nó lại lái xe đi, thế xe không phải là đồ của nhà họ Phương à! Cháu với chả chắt!” Phương Duyên vội vàng khuyên ông bớt giận, cô đang định dỗ dành ông mấy câu thì ai ngờ ông lại trợn mắt, lạnh lùng nói: “Cháu đừng có mà nịnh nọt, chuyện của cháu chưa xong đâu đấy!”
“Ông nội, cháu…”
Phương Duyên bĩu môi, mắt rưng rưng như sắp khóc đến nơi.
Khó khăn lắm cô mới để Sở Phàm giả làm bạn trai mình, vậy mà không nờ lại xảy ra biến cố này, thế này thì chuyện Sở Phàm có hai người bạn gái không giấu được nữa rồi.
Chắc chắn ông nội sẽ không cho cô dây dưa gì với Sở Phàm nữa, dù sao nếu cô mà là người thứ ba chen vào thì sẽ ảnh hưởng tới thể diện của nhà họ Phương.
Nhưng không ngờ, cô vừa mới nghĩ vậy thì ông nội cô lại tự nhiên lẩm bẩm.
“Thật không ngờ con mắt nhìn người của cháu cũng được đó, ông cũng rất thích cậu Sở Phàm này, cháu phải nắm chắc cơ hội, nhân lúc bọn họ chưa kết hôn thì nhanh đập chậu cướp hoa đi, nghe chưa?” “Hả, cháu…”
Phương Duyên nhận ra mình không hề theo kịp suy nghĩ của ông nội, mãi khi bị ông trừng mắt, cô mới vội đáp: “Phương Duyên đã hiểu, chắc chắn Phương Duyên sẽ hoàn thành nhiệm vụ và không khiến ông thất vọng!”
Nghe vậy trên gương mặt Phương tướng quân lại một lần nữa lộ ra một nụ cười.
Hừ, vì một thằng cháu trai không có tương lai với một cô cháu gái cứng đầu, cho dù ông có từng này tuổi rồi thì vẫn là người sắp đặt tất cả!
Bên kia, Sở Phàm không hề cứ thế hùng hục xông thẳng lên núi Ngũ Vân cứu người ngay, đầu tiên anh lái xe vào quan bar trung tâm thành phố để tìm Giang Mậu.
“Cậu Phàm, sao cậu lại tới đây?”
Nhìn thấy Sở Phàm xông thẳng từ ngoài vào, Giang Mậu hơi ngạc nhiên.
“Giang Mậu, bây giờ anh có thể tập hợp được bao nhiêu anh em?”, Sở Phàm chẳng nghĩ được nhiều, vào luôn vấn đề chính. “Tầm khoảng hai trăm người gì đó!”, Giang Mậu nghĩ một lát rồi báo cáo con số cho Sở Phàm, sau khi đã trừ đi những người phụ trách canh gác.
Sở Phàm xua tay nói: “Ít quá, bây giờ anh hãy điều động hết tất cả lực lượng đi, không cần cho người ở lại trông chừng nữa, ai muốn lấy gì thì lấy, khi về chúng ta giành lại là được, bây giờ đi theo tôi làm một chuyện quan trọng này đã!”
“Chuyện quan trọng gì cơ?”, Giang Mậu vô thức hỏi.
Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện ra mình hơi lắm mồm.
Nếu hắn đã nhận Sở Phàm là đại ca thì cứ ngoan ngoãn nghe lệnh là được, hỏi lằng nhằng làm gì không biết, nhưng không ngờ Sở Phàm không hề tức giận mà anh còn dừng lại đáp: “Đi tiêu diệt nhà họ Phùng, sau đó cứu em dâu anh!”
Nói rồi Sở Phàm đi thẳng ra ngoài.
Giang Mậu đơ ra một lúc, nhưng ngay sau đó một nỗi xúc động dâng lên, sục sôi trong lòng hắn! Giang Mậu gào to với đám thuộc hạ còn đang đơ ra: “Bọn mày còn ngơ ra đấy làm gì, mau đi gọi người đi, chị dâu gặp nguy hiểm mà bọn mày còn đứng trơ ra đấy, tất cả hành động nhanh lên!”
Cùng lúc đó Sở Phàm đã ra khỏi quán bar, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho bác Đinh thì lại nghe được tiếng bước chân rầm rập từ đằng trước.
Anh ngẩng đầu lên thì thấy bác Đinh đã dẫn theo tất cả về sĩ tinh nhuệ của nhà họ Sở, bọn họ mặc đồng phục, đi đến trước mặt anh với khí thế vô cùng hào hùng.
“Bác Đinh, cháu cũng đang định gọi cho bác”, Sở Phàm cười nói.
Bác Đinh thì lại nói với giọng nghiêm túc: “Cậu chủ, tôi đã nhận được tin, cậu không cần phải gọi chúng tôi cũng nhất định phải tới, bởi vì chúng tôi muốn đi cùng cậu cứu mợ chủ của chúng tôi!”