Tuy bọn họ là đều những người chủ lực và cả những vệ sĩ quả cảm của nhà họ Sở, nghe theo mệnh lệnh và sự điều động của Sở Phàm là trách nhiệm của họ, nhưng lần này cũng chỉ vì Sở Phàm quá sơ suất nên mới để Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết bị bắt cóc.
Nếu Sở Phàm cẩn trọng hơn một chút thì cũng không đến mức phải lôi cả bọn họ vào cuộc chiến mạo hiểm này.
Chính vì thế mà lúc này Sở Phàm cảm thấy vô cùng áy náy trong lòng.
Chẳng bao lâu thì Giang Mậu đã tập hợp được toàn bộ đàn em, ước tính cũng phải đến ba trăm người, thêm hai trăm người chủ lực và vệ sĩ quả cảm bên phía nhà họ Sở nữa thì tổng cộng có hơn năm trăm người, tất cả đều đang hùng hổ tập hợp phía bên ngoài quán bar, ai không biết còn tưởng họ đang tập hợp để thực hiện tiết mục nhảy tập thể nữa cơ. “Vậy thì chúng ta xuất phát thôi!”
Sau khi xác định xong quân số, Sở Phàm liền khua tay ra hiệu rồi nói với mọi người.
Mọi người đều đồng thanh đáp lại, tiếp đó họ phân năm người một nhóm, rồi nhanh chóng lên những chiếc xe hơi địa hình mà bác Đinh đã chuẩn bị.
Sau đó dưới sự dẫn dắt của Sở Phàm, mười mấy chiếc xe nối đuôi nhau với khí thế hừng hực chạy về hướng núi Ngũ Vân, cũng may lúc đó vào khoảng hai giờ sáng cho nên trên đường khá vắng vẻ, Sở Phàm cũng không sợ gây ảnh hưởng gì cả.
Sau khoảng hơn bốn mươi phút, đoàn xe của Sở Phàm đã đến dưới chân núi.
Lúc này đã gần ba giờ sáng, thời điểm này chính là lúc con người mệt nhất buồn ngủ nhất. Tiếp đó, Sở Phàm lấy ra tấm bản đồ mà Phương tướng quân đưa cho, rồi anh gọi Giang Mậu và bác Đinh qua cùng sắp xếp lộ trình lên núi. Tuy nhà họ Phùng đã cài đặt rất nhiều tai mắt và trụ giám sát bí mật trên cả ngọn núi này nhưng nhiều năm nay những tai mắt và trạm quan sát bí mật này chưa hề gặp phải tình trạng xâm nhập từ bên ngoài vào cho nên việc giám sát cũng bị lơ là từ lâu.
Những người trực trong trạm giám sát thỉnh thoảng còn tự ý rời khỏi vị trí để sang những trạm kế đó cùng nhậu nhẹt đánh bài.
Suy cho cùng thì hiện nay nhà họ Phùng cũng thuộc vào hàng những dòng họ giàu có thực sự ở thành phố Vân Hải này, những dòng họ thường xuyên được đưa ra để bàn luận trong xã hội, trước mặt nhà họ Phùng thì không ai dám gây chuyện, chính vì thế bọn họ mới không bao giờ nghĩ đến việc có người lại dám đến tận cửa nhà họ Phùng gây rối cả.
Trong khu rừng tối đen không thấy gì thì một vài trạm gác vẫn còn sáng đèn, bên trong còn vang lên những âm thanh reo hò chúc rượu. Còn phía bên ngoài trạm gác, một nhóm người khom lưng nối tiếp theo sau nhau, nhanh chóng tiến lên trên núi, khi di chuyển đôi lúc có phát ra những âm thanh sột soạt khi dẫm phải lá khô trên đất nhưng cũng không hề làm những người trong trạm gác chú ý tới.
Sở Phàm không thể tin rằng họ lại lên núi một cách dễ dàng như vậy, có lẽ chính ông trời cũng đang tạo cơ hội cho anh để có thể tiêu diệt nhà họ Phùng.
Bời vì có một câu nói như thế này bờ kè ngàn dặm cũng sập vì hang kiến, chỉ bằng một chi tiết đơn giản cũng có thể thấy rằng, thực lực hiện tại của nhà họ Phùng cũng chỉ là hư danh mà thôi.
Chỉ trong vòng hai mươi phút, hơn năm trăm người của Sở Phàm đã lặng lẽ an toàn lên đến đỉnh núi Ngũ Vân.
Nhìn những toà biệt thự vẫn còn sáng đèn trên đỉnh núi, lúc này Sở Phàm chỉ nhếch miệng cười nói: “Giang Mậu, anh dẫn theo mấy anh em đi thăm dò những toà biệt thự kia, nếu thời cơ thích hợp thì cứ tạo ra chút động tĩnh, càng lớn càng tốt!” “Tôi hiểu rồi cậu Sở, tôi sẽ dẫn vài anh em qua đó”, hai bàn tay Giang Mậu chắp nắm tay quyền rồi trầm giọng nói.
Nhưng Sở Phàm lại lập tức dặn dò thêm: “Đúng rồi, chắc chắn ở đây còn có nhiều cao thủ, các anh phải tự bảo vệ bản thân cho tốt nhé, nếu thấy tình hình không ổn phải lập tức rút lui, tấm bản đồ đường đi tôi đã in ra cho mỗi người một bản rồi, anh hãy tận dụng nó nhé”.
“Tôi rõ rồi, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận!”, Giang Mậu cảm động cười, rồi chọn một vài đàn em ưu tú tiến về phía những toà biệt thự còn sáng đèn kia.
Lăn lộn trong xã hội lâu như vậy, Giang Mậu từ một tên xã hội đen tép diu rồi từng bước vật lộn mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay, hắn đã trải qua biết bao nhiêu những nham hiểm xảo trá của lòng người, nhưng những người như Sở Phàm lúc nào cũng quan tâm đến sự an toàn của cấp dưới thì hắn mới thấy lần đầu. Xem ra thì lần này, hắn đã gặp đúng chủ nhân thực sự rồi!
“Cậu chủ, vậy chúng ta sẽ làm gì đây?”
Lúc này, bác Đinh đứng bên cạnh tiến đến hỏi.
Sở Phàm không hề nghĩ ngợi gì, anh cười một cách ranh mãnh rồi nói: “Mọi người hãy theo tôi đi cứu người luôn, nhân tiện đi gặp mặt tổ tiên nhà họ Phùng luôn, để xem bọn họ là người như thế nào thì mới có thể nuôi dưỡng ra một đám con cháu cặn bã dám buôn bán hàng cấm thế này!”
Ngay lập tức Sở Phàm đi trước dẫn đường, nhanh chóng tiến về phía nhờ thờ tổ của nhà họ Phùng.
Nhà thờ tổ của nhà họ Phùng nằm ở vị trí cao nhất trên ngọn núi Ngũ Vân này, người ta đồn rằng nhà họ Phùng xây dựng nhà thờ tổ ở nơi đỉnh cao là để mong tổ tiên của họ có thể sớm lên thành tiên, phù hộ cho con cháu đời sau của nhà họ Phùng. Đương nhiên lời đồn này cũng chỉ là chuyện kể cho vui, còn lý do vì sao nhà họ Phùng lại xây dựng nhà thờ tổ ở một nơi cao như vậy thì không ai biết cả.
Còn Sở Phàm thì cho rằng bọn họ rảnh quá nên làm vậy thôi.
“Cậu chủ, đây chính là nhà thờ tổ của nhà họ Phùng rồi”, sau khi đi được khoảng năm phút, cả nhóm người đã đến được bên ngoài nhà thờ tổ nhà họ Phùng một cách thuận lợi.
Bời vì họ giam giữ Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết bên trong cho nên sẽ có người canh giữ ở nhà thờ tổ lúc này, bên trong vẫn còn sáng đèn và còn có âm thanh nói chuyện vọng ra nữa.
Sở Phàm liền gât đầu nói: “Đồ mà cháu nhờ bác chuẩn bị có mang theo chứ?”
“Đều mang theo cả rồi ạ!”
Bác Đinh quay ra sau giơ tay ra hiệu thì một vệ sĩ quả cảm của nhà họ Sở bước lên phía trước rồi lấy từ trong túi ra một loạt những đạo cụ, có loa, có quạt thổi gió, có cả máy phát điện công suất lớn chế độ im lặng nữa. “Vậy thì bắt đầu thôi, hãy cho bọn họ xem một màn kịch hay nào!”
Sở Phàm nở nụ cười nham hiểm, sau đó anh ra hiệu cho đám vệ sĩ quả cảm lắp đặt đạo cụ.
Cũng trong lúc này, bên trong nhà thờ tổ.
Hai tên canh giữ chủ lực của nhà họ Phùng đang ngồi uống rượu bên ngoài một chiếc cũi sắt được thiết kế đặc biệt.
Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết vẫn còn đang hôn mê, bọn họ được đặt nằm trong cũi sắt, khi bị bắt hai người đang ở nhà, cho nên trên người họ chỉ mặc đồ ngủ, lúc này họ nằm trên mặt đất thì những đường cong hút mắt trên cơ thể đều hiện ra tạo ra giống như một tác phẩm hoàn hảo được tạo hoá ban tặng vậy.
Hai tên canh giữ sau khi uống rượu thì một trong hai người đó vô tình nhìn vào cơ thể mỹ miều của hai cô gái đang nằm trong cũi sắt, hắn ta bỗng nhiên cảm thấy phía bụng dưới nóng bừng lên. Hắn ta liếm quanh khoé miệng khô khốc rồi hất cằm nói với tên còn lại: “Mày ra ngoài canh gác một lát đi, tao có chút chuyện riêng cần xử lý!”
Tên kia nghe thấy vậy liền nhận ra vẻ mặt gáp gáp thiếu kiên nhẫn của hắn thì cũng đoán ra được suy nghĩ của hắn rồi, tên kia liền cười nói: “Không vấn đề gì hết, nhưng mà nói trước là mày thoả mãn xong thì đổi lại đến lượt tao đấy nhé, tao không chịu thiệt đâu đấy!”
“Đơn giản, lát nữa tao sẽ dành đứa còn lại cho mày!”
Hai tên đó cười ha hả, rồi lập tức lấy chìa khoá chuẩn bị đi hưởng thụ hai báu vật hiếm có của thế gian này.
Dù sao thì mệnh lệnh của gia chủ chính là canh chừng hai cô gái này, không được phép để bọn họ bỏ trốn, chứ không hề nói rằng không được ngủ với bọn họ! Hai người phụ nữ hoàn mỹ như vậy nếu cho hắn ngủ với họ một lần thôi thì cho dù phải giảm đi mười năm tuổi thọ thì hắn cũng cam tâm tình nguyện! Tên đàn ông cười một cách dâʍ đãиɠ, hắn ta vội vàng mở khoá cũi sắt, khi hắn đang chuẩn bị bước vào thì đột nhiên nghe thấy âm thanh vù vù từ bên ngoài nhà thờ tổ truyền đến giống như tiếng gió đang thổi vậy.
Hắn không thèm quan tâm, khi đang chuẩn bị tiếp tục thì lại nghe thấy tiếng hát ai oán dội vào bên trong…