Chàng Rể Phi Thường

Chương 492: Sở Kỳ Lân



“Hàn Nham, mau chóng giải quyết đi, thời gian của chúng ta không còn nhiều”.

Sở Phàm đứng bên cạnh nhíu mày, lạnh lùng nói.

Vì muốn thu thập những bảo vật quý báu, anh đã tốn thời gian gần một tuần, bây giờ so với đám người đã lên núi thì bọn họ không chỉ thiếu thời gian mà còn thiếu hiểu biết về vòng huấn luyện thứ hai này.

Vì thế anh phải đẩy nhanh tốc độ, bắt kịp tốc độ của đám người kia.

Hàn Nham gật đầu, trầm giọng đáp: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức”.

Đám người Sở Thiên Quân sững sờ, rõ ràng không ai có thể ngờ được vừa nãy Hàn Nham vẫn chưa dùng hết sức.

Nhưng trong lúc này, hắn cũng không còn đường lui nữa, vậy nên Sở Thiên Quân lạnh lùng “hừ” một tiếng, khinh bỉ nói: “Huênh hoang vừa chứ, hai thằng ăn mày mà dám giả vờ giả vịt trước mặt bọn tao, đúng là chán sống!”
Sau đó hắn lao về phía Hàn Nham với tốc độ cực nhanh, định dùng kế tiên pháp chế nhân, với tốc độ nhanh, hắn đạp chân xuống đất khiến cho mặt đất nứt toác, bụi đá bay mịt mù.

Đám người thấy vậy thì thi nhau ngạc nhiên, đây mới là thực lực của Sở Thiên Quân, mấy lần trước ra tay, hắn chưa hề dùng hết sức.

Ngay lúc bọn chúng đang nhìn Hàn Nham với ánh mắt khinh khỉnh, đợi Hàn Nham ăn tẩn thì Hàn Nham lại từ từ nhắm mắt, đứng bất động tại chỗ.

“Chuyện gì vậy?”

Đám người không thể hiểu nổi, bọn họ vẫn tin rằng với sức tấn công của Sở Thiên Quân thế này, tên Hàn Nam kia ngay cả cú đánh đầu tiên cũng chưa chắc đỡ nổi chứ đừng nói là đánh trả.

Không ngờ bây giờ hắn lại nhắm mắt, kiểu này tức là muốn chết nhanh hơn còn gì.

Tên ngu xuẩn!

Cả đám cười khẩy trong bụng.
Sở Thiên Quân cũng cảm thấy nực cười, hắn sẽ không nương tay vì thấy Hàn Nham nhắm mắt mà xông lên tấn công điên cuồng, Sở Thiên Quân vòng ra phía sau Hàn Nham, đáp một đòn trời giáng vào vị trí của tim.

Nếu như không tránh cú đánh này, Hàn Nham chắc chắn sẽ hộc máu và bị thương nặng.

Đúng lúc tất cả ai nấy cũng đều đang nghĩ như thế thì Hàn Nham cử động.

Chỉ thấy anh nhẹ nhàng xoay người, năm ngón tay giơ thẳng về phía trước.

“Vụt” một tiếng.

Sở Thiên Quân dồn lực tung ra đòn đánh nhưng lại như đánh vào bông, không hề có hiệu quả gì.

Nhược lại hắn bị Hàn Nham túm lấy khó mà giẫy giụa được.

“Sao… sao lại có thể như vậy?!”

Sở Thiên Quân trợn mắt, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được những gì đang xảy ra.

Đám con cháu nhà họ Sở kia cũng sửng sốt, không biết có phải mình hoa mắt không, vừa nãy bọn họ đều chẳng nhìn thấy Hàn Nham có hành động gì, sao lại có thể phá giải thế tấn công của Sở Thiên Quân được?
Thực ra bọn họ không hề biết, ngay từ đầu khi giao chiến với Sở Thiên Quân, Hàn Nham vẫn chưa quen với thực lực của mình hiện tại.

Khoảnh khắc anh nhắm mắt là lúc anh đang điều chỉnh nội lực của mình, muốn làm chủ luồng sức mạnh lớn hơn hồi xưa gấp bội này của mình.

May là tốc độ của Sở Thiên Quân quá chậm, đợi đến khi hắn tung chiêu thì Hàn Nham cũng đã điều tiết xong.

“Không phải chứ, anh chỉ có tí sức lực thế thôi à?”

Lúc này, Hàn Nham nhìn Sở Thiên Quân với ánh mắt khinh bỉ, miệng cười khẩy.

Mặt Sở Thiên Quân đỏ lựng lên, hắn ta gào thét muốn thoát khỏi tay Hàn Nham nhưng nhận ra dù hắn có giãy giụa thế nào thì năm ngón tay của Hàn Nham vẫn giữ nguyên, cứng như sắt.

“Sức mạnh của tên này kinh dị quá đi mất!”

Đám người kia mặt biến sắc, run rẩy nói.
“Hàn Nham, đừng chơi nữa”.

Đúng lúc tất cả đang kinh hãi thì Sở Phàm đã không còn kiên nhẫn nữa, anh lạnh lùng nói một câu.

“Chơi? Mẹ nó chứ, đây mà là chơi à? Đùa gì thế!”

Đám người vừa nghe thấy lời Sở Phàm nói, ai nấy đều nhìn Sở Phàm với vẻ ngơ ngác đờ đẫn.

Bọn họ hiểu rồi, thực ra Hàn Nham đã dốc hết sức rồi, nhưng để tỏ vẻ vừa nãy mới để một tên ngáo ngơ phối hợp với hắn, cố ý nói những lời như vậy.

Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, cho dù sức mạnh của Sở Thiên Quân không bằng Hàn Nham thì những mặt khác vẫn rất mạnh, hắn sẽ mau chóng… Bụp!

Suy nghĩ này còn chưa kịp hiện ra hết trong đầu đám con cháu kia thì Hàn Nham đã lấy chân đạp rất mạnh vào bụng Sở Thiên Quân.

Hai mắt Sở Thiên Quân trợn ngược, miệng há ra, máu và nước miếng lẫn lộn bầy nhầy chảy xuống, ướt cả một khoảng đất.
Sau đó Hàn Nham buông tay ra, Sở Thiên Quân mềm oặt như người không xương, rơi huỵch xuống đất.

“Hì hì, xin lỗi nhé Sở Phàm, nhất thời tôi vẫn chưa quen với việc mình đã trở nên quá mạnh như thế nên đùa thêm mấy phút”.

Ngược lại Hàn Nham cũng không bất ngờ với việc xử đẹp Sở Thiên Quân với một cú đạp, anh gãi đầu, ngượng ngịu nói với Sở Phàm.

Đám con cháu kia khi nhìn thấy cảnh này thì tất cả đều đờ đẫn, không còn nghĩ ngợi được gì nữa.

“Đi thôi, thời gian cấp bách!”

Sở Phàm khẽ nói, sau đó anh nhón chân, cả người lao về phía con đường dẫn lên núi.

Hàn Nham cũng không dám lề mề, lập tức đuổi theo, bỏ lại đám người kia vẫn đang ngơ ngác chôn chân tại chỗ.

“Rốt cuộc tên đó… là ai?”

Không biết bao lâu sau, bọn họ mới hoàn hồn lại, rồi lại bắt đầu bàn tán xôn xao nhưng không có được một kết quả nào.
Không phải là Sở Phàm quá thần bí chỉ là mặt anh và mặt Hàn Nham bẩn thật sự, không thể nhìn rõ được.

Lúc này một thanh niên bỗng nhiên đi ra từ sau tảng đá to bên cạnh.

Mặt mũi hắn bình thường, ăn mặc cũng bình thường, hoàn toàn không giống người nhà họ Sở.

Dù sao nhà họ Sở cũng là dòng họ hàng đầu hiện nay, cho dù là thuộc phân nhánh thì nhà đám cậu ấm cô chiêu kia cũng vô cùng lắm tiền nhiều của, nhưng thanh niên trước mặt lại chẳng hề có phong thái của người một chút nào.

Không lẽ hắn không phải là con cháu nhà họ Sở mà chỉ là một tùy tùng đi theo một cậu chủ nào đó?

Đám con cháu kia nhìn thấy hắn, không kìm chế được bắt đầu suy đoán, sau đó ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ này.

Vẫn là câu nói đó, nhà họ Sở thực sự là quá nhiều tiền, cho dù là tùy tùng thì cũng không ăn mặc giản dị đến thế.
Ngay như lúc nãy, ngay cả người bọn họ cho là ăn mày như Sở Phàm và Hàn Nham, ngoài cái mặt hơi bẩn ra, thì ít nhất quần áo cũng đều do các nhà thiết kế hàng đầu thế giới đích thân may đo cho họ.

“Anh bạn, xin hỏi anh là?”

Đám đông thu lại suy nghĩ, một người tiến lên phía trước hỏi.

Chàng trai liếc cho tên vừa hỏi một ánh mắt khinh bỉ, khé nhếch miệng nói: “Sở Kỳ Lân”.

“Cái gì?!”

Khoảnh khắc nghe được cái tên này, tất cả đám con cháu đều ngạc nhiên vô cùng.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt bọn họ lại chuyển sang vẻ thán phục, cuồng nhiệt giống như nhìn thấy idol mình thích vậy.

Cho tới thời điểm hiện tại, Sở Kỳ Lân là người đầu tiên thuộc phân nhánh đã loại được người của nhánh chính.

Nghe nói lần cuối cùng có người thuộc phân nhánh làm được điều này đã là mười mấy năm trước!
Có thể nói, Sở Kỳ Lân chính là người xuất sắc nhất trong đám con cháu thuộc phân nhánh bọn họ, không ai có thể ngờ được, Sở Kỳ Lân lại xuất hiện lúc này trước mắt bọn họ.

“Người anh em Kỳ Lân, bây giờ cậu là…”

Vẫn là tên vừa nãy, hắn hơi căng thẳng, lắp bắp nói tiếp.

Sở Kỳ Lân nhìn về hướng Sở Phàm và Hàn Nham rời đi, đôi mắt nheo lại, mở miệng nói: “Bám theo bọn họ”.