Đám người ngẩn ra, sau đó lập tức nhớ tới hai tên ăn mày vừa nãy.
“Hừm… rốt cuộc hai tên đó có thân phận gì mà ngay cả Sở Kỳ Lân cũng muốn theo dõi bọn chúng, chẳng lẽ xuất thân của bọn chúng rất ghê gớm sao?”
Tất cả đều thầm nghĩ trong lòng.
Sở Kỳ Lân đương nhiên biết suy nghĩ của đám người này, chỉ thấy hắn cười khẩy một cái rồi lạnh lùng nói: “Một đám ngu xuẩn, đó là cậu hai Sở Phàm”.
“Sở Phàm?”
Nghe thấy cái tên này, tất cả đều kinh hãi.
Hoàn toàn không thể ngờ được, người bị bọn họ coi là ăn mày, coi là kẻ cướp lại chính là cậu hai Sở Phàm thuộc nhánh chính!
Câu chuyện này diến biến xoắn não quá, chơi vậy chơi thế nào.
Làm gì có ai thuộc dòng chính mà lại biến mình thành kẻ hổ báo, hơn nữa lại còn lề mề, đến chậm hơn cả đám người thuộc phân nhánh như bọn họ chứ. Thế nên không thể trách bọn họ có mắt không tròng được. Nhưng Sở Kỳ lân chẳng có thời gian ở đó chần chừ với họ.
Chỉ thấy hắn nhón chân một cái, cả người bay lên như một cái bóng, biến mất khỏi vị trí, di chuyển về hướng lên đỉnh núi.
Bên kia, Sở Phàm và Hàn Nham sau khi leo núi mất một ngày một đêm, cuối cùng đến rạng sáng ngày thứ ba cũng lên tới đỉnh núi.
Bây giờ chỉ còn ba ngày nữa là vòng thi thứ hai kết thúc, cũng không biết đám Sở Thiên có giành được những thứ thần bí không.
Trong khi leo núi, Sở Phàm còn nghĩ rốt cuộc có cái gì trên đỉnh núi.
Liệu có lâu đài lộng lẫy, hạc tiên gì không.
Tiểu thuyết trên mạng đều viết rằng thần tiên thì hay ở trên đỉnh núi còn gì.
Đặc biệt là đỉnh núi có độ cao khủng bố thế này, cho dù là có thần tiên thật thì anh cũng chẳng quan tâm.
Tuy nhiên, sau khi bọn họ lên tới đỉnh núi, nhìn thấy quang cảnh hiện ra trước mắt, cho dù trong đầu hai người đã tưởng tượng ra rất nhiều không gian nhưng lúc này đều hoàn toàn sững sờ! Đây là một chiến trường!
Một chiến trường cổ xưa rộng lớn mênh mông, mặt đất đầy rẫy những mảnh vỡ đao gươm, đầu lâu xương sọ!
“Sở Phàm, chúng ta xuyên không rồi à?”
Hàn Nham không thể tin được những thứ mình đang nhìn thấy, cười gượng hỏi.
Trong hoàn cảnh thế này, cho dù đằng trước là một đám kỵ binh mặc áo giáp sắt bất ngờ xông tới thì bọn họ cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Một nơi cao như thế này sao lại có một chiến trường cổ xưa ở đây?
Nói chuyện này ra thì ai mà tin được chứ?
Sở Phàm cũng im lặng suy nghĩ, sau đó anh ngồi xuống, sờ vào bùn đất dưới chân.
Im lặng một lát, ánh mắt anh lóe lên, cuối cùng anh cũng hiểu được nguyên nhân.
“Chúng ta không hề xuyên không, nơi này đúng là một chiến trường cổ xưa”, Sở Phàm điềm nhiên nói.
“Vậy những người kia thật sự rảnh rỗi sinh nông nổi, đánh một trận thôi mà cũng phải trèo lên cao thế này ư? Quan trọng hơn cả là chúng ta đã vất vả leo lên đây, thế đám kỵ binh chiến mã với lại công thần xa của bọn họ leo lên đây kiểu gì? Chẳng lẽ hồi xưa có máy bay rồi à?”, Hàn Nham cười nói. Sở Phàm nhìn anh một cái, lắc đầu và đáp: “Nghe vậy là biết hồi cấp ba anh không học giỏi địa lý rồi”.
“Chẳng lẽ anh không biết, trong quá trình vận động vỏ trái đất, sẽ khiến những nơi trước kia vốn là bồn địa sẽ trở thành những ngọn núi cao à?”
“Gì cơ?”
Hàn Nham ngớ người, sau đó thì hiểu ra nói: “Sở Phàm, ý anh là nơi này vốn cũng là ở dưới mặt đất giống những đảo khác, nhưng quá trình vận động của vỏ trái đất khiến ngọn núi này xuất hiện, sau đó đội chiến trường cổ này lên cao chọc trời như bây giờ?”
Sở Phàm gật đầu, nhưng lại nói: “E là không chỉ vậy, tôi vừa mới xem đất ở dưới chân, có phần giống với đất ở đất liền, thậm chí trong đất còn có thể tìm được những loại cây chỉ mọc trên đất liền, mà thực vật ở trên đảo Thiên Tinh tuy gần giống với rừng mưa nhiệt đới, nhưng đám thực vật đó đều mới mọc, hoàn toàn không có dấu vết của thời gian”. “Điều này chứng tỏ, có khả năng đảo Thiên Tinh được hình thành từ biển, còn ngọn núi chúng ta đang đứng đây ngày xưa chính là đất liền”.
Nghe vậy tuy Hàn Nham không hiểu hết nhưng cũng hiểu được bảy, tám mươi phần trăm.
“Ha ha, vẫn là đầu cậu nhảy số nhanh, mới thế mà đã có thể giải thích được nguyên nhân”.
Lúc này một giọng cười sảng khoái vang lên từ bên cạnh.
Sở Phàm quay đầu lại thì thấy anh cả Sở Thiên và cậu tư Sở Lâm, hai người đang đi về phía anh, sau lưng Sở Lâm còn có cô gái mặc đồ kimono kia.
“Anh cả, cậu tư, hai người đến lâu rồi phải không?”
Sở Phàm cười hỏi.
“Ừ, nhưng mà sao cậu chậm thế, nếu cậu còn không lên tôi còn lo có phải cậu bị người ta đào hố chôn luôn rồi đấy”, Sở Thiên nhìn Sở Phàm một lượt, giọng điệu rất khó chịu. Nhưng lát sau anh ta gửi được một mùi hương kỳ lạ vô cùng nồng.
“Đợi chút, chẳng có nhẽ thằng nhóc cậu lên đây muộn thế là vì đi tìm đồ quý hiếm à?”, Sở Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Đúng là chỉ có anh cả hiểu em”.
Sở Phàm cười hì hì, đặt cái bao trên lưng xuống, mở túi ra, một đống quả màu sắc sặc sỡ, mùi hương kỳ lạ thơm nồngtỏa ra.
“Ôi trời ơi, nhiều đồ xịn thế này cơ à?!”
Sở Lâm đứng bên cạnh ngẩn người, suýt chút nữa nhỏ nước miếng.
Khi ở cùng với anh em nhà mình, Sở Phàm không hề có keo kiệt tí nào, đưa tay túm bừa mấy quả ném cho Sở Thiên và Sở Lâm.
Ông nội có dặn anh là, sự cạnh tranh là thứ buộc phải có giữa anh em, nhưng ngoài sự cạnh tranh ra thì cũng phải biết hợp tác, giúp đỡ cùng có lợi.
Nếu không cho dù cuối cùng có thể chiến thắng cuộc so tài người thừa kế, trở thành gia chủ đời tiếp theo nhà họ Sở thì sao chứ, cuối cùng cũng chỉ đơn phương độc mã, không thể gánh vác nổi cả dòng họ này đâu. Sở Thiên và Sở Lâm cũng không khách sáo, đón lấy rồi gặm luôn.
Khi ăn một miếng vào, hương vị nồng nàn của loại quả này dần dần thấm sâu vào cơ thể, khiến mệt mỏi mấy ngày qua tan biến hết, bọn họ lập tức trở lại trạng thái bình thường.
Hai người trở nên vô cùng phấn chấn, tinh thần còn sảng khoái hơn cả lúc xuất phát ấy chứ.
Lúc này Sở Phàm nhìn cô gái đằng sau Sở Lâm, anh nghĩ ngợi một lát sau đó vứt một quả Thất Diệp Bích Tiển cho cô.
Cô gái mặc đồ kimono rõ ràng không ngờ tới mình cũng có phần, nhất thời ngơ ngác, không biết phải làm sao.
Sở Lâm cười mỉm, nói: “Hương Nhi, ăn đi, đây là ý tốt của anh hai, không cần từ chối”.
“Cảm, cảm ơn cậu hai”.
Hương Nhi nhìn Sở Phàm với ánh mắt vô cùng cảm kích, sau đó cô cầm quả kia bằng hai tay, ăn từng miếng một. Sở Phàm xua tay tỏ ý không cần khách sáo.
Anh không có mù, cô gái tên Hương Nhi này tuy lấy danh nghĩa là tùy tùng để đi cùng Sở Lâm, nhưng thái độ Sở Lâm đối với cô đã thể hiện rõ, đây chính là em dâu mà, sao có thể không thân thiện với cô cho được.
“Phải rồi Tiểu Phàm”.
Sau khi Sở Thiên ăn một lúc ba, bốn quả, nấc lên mấy cái mới lau miệng, quay sang nói với Sở Phàm: “Cậu đến muộn, có nhiều thứ còn chưa biết về chiến trường cổ xưa này, để bọn tôi nói cậu nghe”.
“Được, vậy thì làm phiền anh cả”.
Sở Phàm mừng rỡ nói.
Điều anh còn thiếu bây giờ chính là những thứ này, có người khác giảng giải cho anh, đúng là tốt quá.
Chỉ thấy Sở Thiên im lặng một lát, sau khi xâu chuỗi lại thông tin mới bắt đầu kể lại đầu đuôi.