“Cũng như cậu phát hiện ra thì ngọn núi này ban đầu đích thực là một vùng đất bằng, sau đó không rõ vì nguyên nhân gì mà trở thành đỉnh núi, còn đảo Thiên Tinh cũng được nâng cao lên từ đáy biển”.
Sở Thiên trầm giọng nói: “Hơn nữa trong chiến trường cổ xưa này lại tồn tại một từ trường vô cùng kỳ lạ, chúng ta đang ở bên ngoài thì không sao cả nhưng khi vào bên trong thì sẽ ảnh hưởng tới việc vận chuyển nội lực, cứ tiếp tục đi vào sâu thì ảnh hưởng càng lớn, thậm chí giống như tôi và cậu tư đoán thì khi bước vào vị trí trung tâm nhất của chiến trường này e rằng chúng ta cũng trở thành người bình thường mà thôi”.
“Thần bí như vậy sao?”
Sở Phàm khẽ nhướng mày, anh cảm thấy vô cùng khó hiểu nhưng cũng không nói thêm gì cả mà tiếp tục lắng nghe.
“Trước khi cậu lên đến đây chúng tôi đã thăm dò xung quanh nơi này rồi, lực từ trường đó thực sự đã ảnh hưởng tới việc vận chuyển nội lực của chúng tôi, đồng thời cũng khiến chiến trường này xuất hiện thêm rất nhiều quái vật”, giọng nói của Sở Thiên trở nên nặng nề hơn. “Quái vật là sao?”, Sở Phàm liền hỏi.
“Là hài cốt binh sĩ!”
Hài cốt binh sĩ sao?
Sở Phàm sửng sốt, anh cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Anh đứng dậy đi lại trong chiến trường này vài bước, kết quả là anh đã thấy một đống xương cốt trông rất bình thường đột nhiên đứng thẳng dậy một cách kỳ lạ, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía Sở Phàm, chúng rít lên rồi lao về phía anh.
Sở Phàm không do dự mà dùng lực đá văng bộ xương cốt khiến chúng vỡ thành các mảnh tung toé.
Nhưng sau đó lại có thêm vài bộ xương cạnh đó tiếp tục đứng bật dậy định tấn công Sở Phàm.
Sở Phàm lập tức rút ra khỏi chiến trường, lúc đó bộ xương kia lại vỡ vụn xuống như chưa từng động đậy.
Sở Thiên và Sở Lâm không hề ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng đó, bởi họ cũng đã từng trải qua rồi. Ánh mắt Sở Thiên đăm chiêu, anh trầm giọng nói: “Biết bao nhiêu binh sĩ và tướng lĩnh đã hy sinh trên chiến trường này rồi, xương cốt của họ dưới sự bào mòn của năm tháng cũng sớm trở thành đống xương khô, nhưng dưới tác dụng của từ dường thần bí kia thì bọn họ lại như “sống lai”, và chỉ cần tiếp cận gần với trung tâm thì những xương cốt binh sĩ kia sẽ xuất hiện không ngừng, càng tiến sát chính giữa thì xương cốt binh sĩ xuất hiện càng nhiều”.
“Nếu như vậy thì thứ mà chúng ta tìm kiếm trong thử thách lần này lại nằm ở chính giữa của chiến trường sao?” Ánh mắt Sở Phàm như sáng lên, anh nói.
“Không sai, chúng tôi cũng đoán như vậy”.
Sở Phàm gật đầu đồng tình.
“Vậy thì phải làm sao, nếu tiến vào vị trí chính giữa thì việc vận chuyển nội lực của chúng ta càng khó khăn hơn, vậy sao có thể đối phó với đống xương cốt binh sĩ kia chứ?”, Hàn Nham đứng bên cạnh than thở. Sở Thiên trầm tư trong giây lát rồi anh ta liền lấy một quả trong túi vải của Sở Phàm ra rồi khẽ mỉm cười: “Đừng lo, đây chẳng phải là trong cái rủi còn có cái may hay sao?”
“Nghĩa là sao?”
Mọi người đều mơ hồ không hiểu ý của Sở Thiên.
Nhưng rất nhanh Sở Phàm đã phản ứng ra.
“Ý của anh cả là loại quả này có thể làm gia tăng hiệu quả vận chuyển nội lực trong thời gian ngắn cho dù có chịu ảnh hưởng của từ trường thì chỉ cần ăn loại quả này liên tục, chúng ta sẽ luôn có sức mạnh để đấu lại đám xương cốt binh sĩ kia và tiến vào vị trí trung tâm của chiến trường!”
“Cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao mà thử thách lần này lại phải kéo dài đến hai tuần rồi”.
Sở Thiên cười khổ nói: “Có lẽ ông nội cũng đã sớm biết những chuyện này cho nên thời gian một tuần là để chúng ta thu thập những loại trái cây quý hiếm trên hòn đảo này, và tuần thứ hai là để giành lấy món đồ đó”. “Nhưng rốt cục thì chúng tôi lại hấp tấp nhanh chóng leo lên mới phát hiện ra trong tay chẳng có gì, lúc này mới bắt đầu tìm kiếm vũ khí thì chắc chắn đã muộn rồi”.
Sở Lâm cũng gật đầu đồng ý, nhưng cũng vui mừng: “Cũng may anh hai nhanh trí tìm được nhiều trái cây như vậy, nếu không thì chắc chắn chúng ta không thể nào tiến vào được vùng chính giữa mất”.
Sở Phàm gãi đầu cười lớn: “Mọi người đừng khen tôi, tôi chỉ cảm thấy những thứ đồ này vứt ở đó không ai cần thì uổng quá cho nên mới nhặt lại, không ngờ cũng đã phát huy tác dụng rồi”.
Khi Sở Phàm đang định lôi ra các túi vải để chia đống trái cây này thành ba phần thì Sở Thiên chợt ngăn anh lại.
Sở Thiên nhìn anh trầm giọng nói: “Cậu phải suy nghĩ thật kĩ, hiện giờ là vòng thi đấu thứ hai trong cuộc thi tìm người thừa kế rồi, hơn nữa theo tin tình báo của tôi thì nếu vòng này kếu thúc sẽ trực tiếp quyết định ai sẽ là chủ nhân tiếp theo của nhà họ Sở”. “Bởi vì cậu suy nghĩ thấu đáo nên đã lấy được mấu chốt để tiến vào chiến trường, theo lý mà nói thì cậu có thể một mình vào tìm kiếm đồ vật theo nhiệm vụ, và không cần thiết phải chia sẻ những chiến lợi phẩm kia với chúng tôi, cậu đừng quên rằng ở đây thì chúng ta đang là đối thủ cạnh tranh đấy!”
Vừa dứt lời thì cả Sở Phàm và Sở Lâm đều sững sờ.
Nhưng Sở Lâm nhanh chóng hiểu ra, anh gật đầu nói: “Anh hai à, anh cả nói đúng đấy, bây giờ anh đang có ưu thế, những thứ này là do anh liều mạng để đổi lấy, đương nhiên không có lý do gì phải chia sẻ cùng bọn em cả, cho nên anh không cần phải chia cho bọn em đâu!”
Nghe hai người nói vậy thì Sở Phàm cũng chìm trong suy tư.
Một lát sau, anh đẩy tay Sở Thiên ra và tiếp tục chia những loại trái cây quý hiếm này cho họ. “Hai người đừng có nói nhiều nữa, em đã nói chia cho hai người là sẽ chia, hai người khách sáo gì chứ”.
Vừa chia anh vừa cười nói: “Hơn nữa các anh đừng nghĩ rằng một mình em vào đó là có thể thành công lấy được món đồ theo nhiệm vụ đấy chứ?”
“Chưa nói tới việc trong chính giữa của chiến trường có nhiều xương cốt binh sĩ như vậy, lỡ như các anh em trong dòng họ cũng có người chuẩn bị giống như em, vậy thì em vào đó rồi vừa phải đối phó với đám xương cốt binh sĩ lại vừa phải phòng vệ với bọn họ, như vậy chẳng phải em sẽ bị tấn công tứ phía hay sao?”
“Cho nên hai người không phải khách sáo với em, hai người cầm lấy đồ đi, ba người chúng ta cùng vào, đợi khi nào nhìn thấy món đồ nhiệm vụ thì lúc đó chúng ta sẽ tranh đấu dựa vào thực lực của bản thân, hai người thấy thế nào?” Nghe thấy vậy Sở Thiên và Sở Lâm đều tỏ ra cảm động vô cùng.
Bọn họ không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhận lấy túi vải Sở Phàm đưa cho.
“Vậy chúng ta hãy chuẩn bị một chút rồi xuất phát thôi, chúng ta chỉ còn lại hai ngày, không ai biết trước được sẽ còn gặp rắc rối gì nữa, cho dù chúng ta chỉ còn lại một ngày để trở lại bến tàu, nếu không sẽ không kịp lên thuyền mất!”
“Đúng vậy, mọi người nhanh chóng chuẩn bị đi”.
Nói rồi, cả ba người liền buộc túi vải lên thắt lưng, khi chuẩn bị hành động thì các anh em phân nhánh trong dòng họ có khoảng mười người đột nhiên đi từ các hướng tới.
“Đứng lại, ba vị của nhánh chính dòng họ, chúng tôi đã nghe được các người nói chuyện rồi, không cần nói nhiều nữa, mau giao đồ ra đây đi!”
Một tên trong phân nhánh dòng họ dẫn đầu chính là Sở Kỳ Lân, hắn vẫn luôn theo dõi phía sau Sở Phàm và Hàn Nham. Lúc này, đám con cháu trong phân nhánh dòng họ theo sau hắn trong lần lên núi này lại muốn cướp lấy những trái cây quý hiếm kia trong tay ba anh em Sở Phàm.
Sở Phàm cười nhìn Sở Kỳ Lân nói: “Hoá ra cậu chính là Sở Kỳ Lân, suốt dọc đường cậu luôn theo dõi chúng tôi, tôi còn tưởng cậu sẽ làm gì nữa chứ, không ngờ lại nghe trộm chúng tôi nói chuyện, nếu cậu muốn nghe thì cứ đường đường chính chính ra đây nghe là được, chúng tôi đâu có đuổi cậu đi đâu chứ”.
Nghe thấy vậy sắc mặt Sở Kỳ Lân đột nhiên sầm lại.
Hắn luôn tự tin vào kỹ năng theo dõi của mình, thậm chí là để không bị Sở Phàm và Hàn Nham phát hiện ra thì hắn đã cố tình bỏ xa bọn họ một quãng, nhưng không ngờ Sở Phàm vẫn biết rõ hành tung của hắn.