Chàng Rể Phi Thường

Chương 496: Cảm nhận



“Anh cả, anh hai, chúng ta phải làm sao đây?”

Sở Lâm nhìn qua hai người anh của mình, lo lắng hỏi.

Sở Phàm còn đang nghĩ số thời gian cần thiết để hạ gục Sở Kỳ Lân nếu cả ba bọn họ cùng nhau xông lên.

Ánh mắt của Sở Thiên ở bên cạnh thì hơi sáng lên.

Một giây sau, anh ta thoăn thoắt xuất hiện ở phía sau Sở Phàm, đá vào lưng của Sở Phàm.

Sở Phàm không kịp đề phòng, cả người bay ra ngoài, rồi trùng hợp ngã vào cái hang động đó.

“Anh cả, anh làm gì vậy?”

Sở Phàm sững sờ, chưa hiểu ý của Sở Thiên.

Sở Thiên cười nói: “Cậu tư, chúng ta đi được đến đây là nhờ vào thứ quả thần kỳ mà Sở Phàm đã phải nguy hiểm tính mạng mới lấy được. Tình huống bây giờ là chúng ta không thể cùng nhau tiến vào được nữa, tôi tự quyết định sẽ trao cơ hội này cho Sở Phàm, cậu có ý kiến gì không?”
Sở Lâm mỉm cười, sờ mũi rồi đáp: “Xem anh nói kìa, em cũng không phải loại không biết điều. Không những em không có ý kiến, mà còn muốn giúp anh hai ở đây canh gác, miễn là em còn sống, thì những thứ đó đừng hòng tiến vào đây!”

Nghe vậy, Sở Thiên cũng lấy lại tinh thần, đối diện với đám hài cốt binh sĩ đang xông tới kia, gầm lên một tiếng rồi tiến lên ứng chiến.

Cùng lúc này, Sở Phàm đang rơi xuống hang động dưới lòng đất cũng xoay người một cái trên không trung rồi đáp xuống.

Anh ngẩng đầu nhìn đỉnh hang động, tuy vẫn lo lắng cho sự an nguy của Sở Thiên và Sở Lâm, nhưng anh lại không định mạo hiểm đi lên.

Anh không hề ngốc, Sở Thiên đá anh xuống đây là vì bất cẩn chắc?

Rõ ràng Sở Thiên đã đưa ra lựa chọn, vì vậy anh không thể làm phụ lòng mong mỏi của Sở Thiên được.
Hít một hơi thật sâu, Sở Phàm nhìn quanh động, thấy đây chỉ là một hang động nhỏ, trong góc động còn có một đống than, tức là đã có người tới đây từ trước rồi.

Mà trước mặt anh có một cái bàn nho nhỏ, bên trên có vài chiếc bài vị, khắc một chữ “Sở” thật to.

Mà bên dưới bài vị là một cuốn sách rất cổ xưa.

Sở Phàm cầm lên xem, thấy đó là một cuốn tiểu sử. Anh lật trang đầu tiên ra thấy bên trên có viết: “Từ khi thành lập nhà họ Sở đến giờ đã có vô số bậc tiên liệt bỏ ra mồ hôi xương máu, cống hiến tính mạng vì dòng họ, nên mới có nhà họ Sở vinh quang như ngày hôm nay”,

“Các con cháu đời sau của nhà họ Sở, bất kỳ là đời nào, khi thấy bài vị này, đều phải ba quỳ chín lạy, thành kính chào hỏi”.

Không biết vì sao, tuy trang đầu chỉ vỏn vẹn vài câu, nhưng là một hậu nhân của nhà họ Sở, Sở Phàm đã cảm thấy sôi trào nhiệt huyết, trước mắt anh như hiện ra một lịch sử quật khởi của nhà họ Sở với khí thế mạnh mẽ và oanh liệt.
Anh không kìm được mà quỳ xuống, thành kính quỳ lạy.

Vào cái lạy thứ chín, vách đá bên trên đột nhiên rơi ra một khối ngọc bội, bên trên khắc một chữ “Sở”.

“Chẳng lẽ là vật phẩm của nhiệm vụ lần này?”

Sở Phàm nhìn ngọc bội trong tay mình rồi lẩm bẩm.

Anh không nghĩ rằng vật phẩm nhiệm vụ lại dễ dàng có được như vậy, nên lại tiếp tục tìm xung quanh động.

Chắc chắn không thể di chuyển số bài vị đó, mà cũng không có ai to gan đến mức lấy bài vị làm vật phẩm nhiệm vụ cả. Cuốn tiểu sử đó ghi lại lịch sử phát triển của nhà họ Sở, ngoài ra không có manh mối nào đáng giá hết.

Xem đi xem lại cũng chỉ có miếng ngọc bội đó là có khả năng nhất.

“Không tìm được thì thôi vậy, mau lên trên giúp anh cả và cậu tư đã!”, Sở Phàm vẫn luôn canh cánh trong lòng việc phải quay lại giúp đỡ hai người anh em đang ngăn chặn đám hài cốt binh sĩ kia giúp anh. Lúc anh chuẩn bị rời khỏi động thì lại nhìn thấy góc tường có một phần bị lõm vào, trông rất quen mắt.
Tiến lên xem xét, anh hấy hình dáng này giống y hệt ngọc bội trong tay mình!

“Chẳng lẽ ngọc bội là chìa khóa sao?”

Trong lòng tò mò, Sở Phàm nhét ngọc bội vào chỗ lõm.

Nhất thời, tường đá phát ra những âm thanh ầm ầm, rồi một cửa hang tối thui mở ra.

Sở Phàm mắt chữ A mồm chữ O mà nhìn, mãi sau mới tiến vào.

Anh đột ngột cảm thấy mọi chuyện như có ai đó đã sắp đặt trước để dẫn anh vào đây vậy.

Nhưng khi anh tiến vào trong thì lại phát hiện đây là một mật thất rất nhỏ, ở góc tường có một đống cỏ khô, phía trên có bóng người đã nằm ở đó.

Nhìn quanh khắp nơi, Sở Phàm cảm giác đây là nơi mà một vị cao tăng hay cao thủ võ lâm nào đó ngồi thiền cảm nhận như trong phim vậy.

“Ôi… Đây là?!”

Đột nhiên, Sở Phàm nhìn vào góc tường của mật thất, nhìn thấy những vết hằn sắc lẹm giao nhau màu trắng.
Dấu vết chằng chịt, xuất hiện ở khắp các vách tường.

Anh khẽ sờ vào thì đầu ngón tay lại xuất hiện vết máu, nỗi đau bất chợt kíƈɦ ŧɦíƈɦ hẳn vào thần kinh anh!

“Đây là kiếm khí ư?!”

Trong đầu Sở Phàm đột ngột hiện ra hai chữ “kiếm khí”.

Anh lại nhìn vào vách tường đá, những vết hằn kiếm màu trắng kia bỗng hiện lên cảnh tượng một bóng dáng mờ ảo của một người nhà họ Sở đời trước đang luyện kiếm.

Mỗi lần người này luyện kiếm sẽ đều có kiếm khí đi ra từ đỉnh kiếm, hằn lên vách đá.

Vô số lần vung kiếm, vô số lần va chạm, đã tạo ra được những vết hằn sâu chằng chịt như bây giờ.

Không biết từ lúc nào mà Sở Phàm đã xem đến mê mẩn.

Hai mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào “trường kiếm” trong tay người kia, từ từ đứng dậy, lấy ngón tay làm kiếm, vận chuyển nội lực, họ theo động tác múa kiếm của người kia.
Vù vù vù!

Lúc bắt đầu, động tác của Sở Phàm còn hơi cứng ngắc, không được trôi chảy như bóng dáng kia.

Nhưng Sở Phàm lại có năng lực nhìn một lần là sẽ không quên, nên mấy chục phút sau, anh đã có thể theo kịp được bóng dáng đó, mà mỗi một lần múa kiếm xong, động tác của anh lại càng thêm uyển chuyển.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Sở Phàm cảm giác như đã trải qua cả một thế kỷ, nhưng cũng lại thấy chỉ như trong một tích tắc.

Anh dừng lại động tác rồi chìm vào trầm ngâm.

Không biết vì sao, anh cảm giác bản thân chỉ đang bắt chước theo, chứ không học được tinh túy của kiếm thuật.

Mà lúc này, Sở Phàm không hề phát hiện bóng dáng mờ ảo của vị tiền bối kia đã dừng lại động tác múa kiếm, xoay người lại, ánh mắt hư ảo như xuyên qua không gian, rơi trên người Sở Phàm.
“Người luyện kiếm là phải làm theo ý mình, hậu bối kia, hãy cảm nhận bằng trái tim của mình, có duyên sẽ gặp lại!”

Một âm thanh đột ngột xuất hiện làm Sở Phàm hết hồn.

Nhưng khi anh quay đầu thì trong động lại không có một ai, chẳng những vậy, bóng dáng mờ ảo của tiền bối kia cũng đã biến mất.

“Lạ thật, là ai đã nói vậy?”

Sở Phàm lẩm bẩm, nhưng không thể không nói, âm thanh đột ngột xuất hiện ban nãy đã cho anh một cảm nhận rất kỳ diệu, nhưng anh cần một chút thời gian mới có thể hiểu thấu được.

Sở Phàm không hề do dự mà đi về phía tường, nhịn nỗi đau khi kiếm ý xé vào tay, rồi mạnh mẽ đặt ngón tay của mình lên những vết hằn đó.

Đột nhiên, một dòng máu tươi từ đầu ngón tay anh tuôn ra, Sở Phàm chau mày, nhưng không hề rút tay ra, mà lập tức cảm nhận những gì mà mình vừa mới nghe và thấy được.
Mà một lần ngồi của anh kéo dài đằng đẵng ba tháng trời.