Chàng Rể Phi Thường

Chương 497: Hai mợ chủ



Thử thách tìm người thừa kế đã kết thúc từ lâu, tất cả con cháu nhà họ Sở cũng đã đều rời khỏi đảo Thiên Tinh.

Thành phố Vân Hải.

Bác Đinh cùng Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang bàn bạc về chuyện của Sở Phàm.

“Bác Đinh, tại sao anh Sở Phàm vẫn chưa trở về vậy, thử thách đã kết thúc từ lâu rồi mà?”, Trần Mộng Dao nôn nóng hỏi.

Bác Đinh cũng không tài nào hiểu được: “Cô Mộng Dao, tôi cũng không hiểu lắm chuyện này, dòng họ truyền tin rằng cậu Sở hiện tại rất an toàn, và theo như tôi nghe ngóng được thì lần thử thách này vẫn chưa tìm ra được người thắng cuộc”.

“Tức là sao ạ?”

Trần Mộng Dao ngẩn ra: “Vậy tức là lần này vẫn chưa chọn được ai ạ?”

“Có lẽ là vậy”.

Bác Đinh gật đầu: “Theo nguồn tin đáng tin cậy thì sau khi thời gian thử thách kết thúc, không có ai lấy được ngọc bội chứng nhận thân phận gia chủ của nhà họ Sở, cho nên là không có người thắng cuộc”.
“Nhưng anh Sở Phàm đã đi đâu rồi ạ?”, Trần Mộng Dao vẫn lo lắng.

“Cô Mộng Dao đừng lo, ông chủ đã nói là cậu chủ không sao hết, thì chắc chắn sẽ như thế. Cậu chủ là người cháu mà ông chủ yêu thương nhất, nên ông ấy sẽ không đem sự an toàn của cậu chủ ra làm trò đùa đâu”, bác Đinh cười nói.

Nghe vậy, Trần Mộng Dao mới dần yên tâm hơn.

“Chị Tuyết, vậy chúng ta về nhà thôi”.

Trần Mộng Dao nói với Kiều Tuyết.

Kiều Tuyết gật đầu, rồi hai cô gái chuẩn bị rời đi.

Trước cổng cao ốc Thiên Môn.

Một cô gái với bộ tóc dài, mặc chiếc váy dài màu xanh thẳm, có gương mặt gần giống Trần Mộng Dao đang đứng ở trước cổng công ty.

Tà áo cô nhẹ bay, tóc mềm như suối, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, hoàn hảo vô khuyết.

Người đi lại nhìn thấy cô thì đều dừng lại ngắm, có người thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, định đăng tải lên mạng xã hội để lôi kéo người theo dõi.
Cô gái cũng không hề để ý những ánh mắt của người qua đường, mà lấy ra một khối ngọc bội với hoa văn kỳ quái.

Ngọc bội ấm áp, như có nước chảy bên trong.

“Phản ứng thần hồn của em họ Lạc Lạc chắc chắn là ở gần đây, nhưng sao lại không thấy đâu nhỉ?”

Nói rồi, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tòa cao ốc chọc trời, hai mắt cô lộ ra sự kinh ngạc: Thật không ngờ thế giới bên ngoài đã có thể xây nhà cao như vậy, giỏi thật”.

Người xung quanh lại không nghe được tiếng lẩm bẩm của cô.

Bọn họ chỉ thấy cô gái này đẹp kinh người, nên lượng người vây quanh ngắm cô ấy càng lúc càng đông.

Lúc này, bảo vệ của cao ốc Thiên Môn không chịu nổi nữa, nhiều người đứng trước cửa công ty thế này rất cản trở việc ra vào của công ty.

Bọn họ đành bất lực tiến lên xua đám người đi. Khi bọn họ thấy cô gái tóc dài thì liền ngẩn ra.
Nhưng ngay sau đó, hai người bảo vệ liền nở một nụ cười bất lực, rồi nói với cô gái: “Mợ chủ, cô đang chơi trò gì vậy, cosplay sao?”

“Anh nói sao cơ?”

Cô gái tóc dài nghe thấy người bảo vệ nói vậy thì hơi sững lại rồi vui vẻ nói: “Anh gọi tôi là mợ chủ? Tức là anh biết tôi, à không, ở đây không ai biết tôi hết, anh đã gặp một người phụ nữ nhìn rất giống tôi, đúng không?”

“Mợ chủ, tôi không hiểu cô đang nói gì, sao chúng tôi lại không biết cô cơ chứ?”

Hai người bảo vệ nhìn nhau, không hiểu “Trần Mộng Dao” trước mặt mình đang nói cái gì.

Chẳng lẽ người giàu bây giờ đều thích hóa trang rồi diễn trò hả?

“Tôi không phải mợ chủ của hai anh, nhưng hai anh phải nói cho tôi biết, hai anh đã gặp cô gái giống tôi ở đâu vậy?”, cô gái tóc dài khoan thai hỏi.
Câu hỏi này khiến hai người bảo vệ đờ ra.

Gặp ở đâu là sao?

Ở đâu chẳng gặp chứ, Trần Mộng Dao là mợ chủ của cao ốc Thiên Môn, bình thường trừ đi học và ở nhà ra thì thỉnh thoảng cũng sẽ đến đây chơi.

Bọn họ đã gặp nhau ở trước cửa công ty, trên đường đi, khu đọc sách sau công ty, cả ở chỗ máy pha cà phê tự động nữa.

Giờ mà nói ra thì liệu có bị bắt nói cả ngày giờ gặp nữa không?

Khi hai người đang ngơ ngác thì một giọng nói từ phía sau truyền đến.

“Sao ở đây đông người thế, Tiểu Lưu, Tiểu Dương, có chuyện gì hả?”

Nghe được âm thanh này, hai người bảo vệ lại run rẩy chảy mồ hôi.

Rồi lập tức quay lại thì thấy Trần Mộng Dao cùng Kiều Tuyết đang đứng cạnh nhau và hai khuôn mặt xinh đẹp nhìn bọn họ đầy nghi hoặc.

“Mợ... mợ chủ?!”

Bọn họ há hốc mồm, lắp bắp nói.
“Có chuyện gì vậy?”

Trần Mộng Dao bước lên trước, đang định hỏi chuyện thì ánh mắt cô lại bị thu hút bởi cô gái tóc dài phía sau.

Lúc ấy, cô đột nhiên đứng khựng lại, trong đầu “bùm” một tiếng, một lúc lâu sau cũng không phản ứng lại.

Kiều Tuyết ở bên cạnh cũng sững sờ, ánh mắt cô chuyển đi chuyển lại giữa Trần Mộng Dao và cô gái tóc dài, trong lòng kinh ngạc không dứt.

Cô gái này giống Trần Mộng Dao kinh khủng!

Nếu không phải cô biết rõ thân phận của Trần Mộng Dao thì sẽ lầm tưởng hai người là chị em sinh đôi mất!

“Lạc Lạc, chị cuối cùng cũng tìm được em rồi!”

Cô gái tóc dài nở một nụ cười xinh đẹp, cười nói.

Trần Mộng Dao khẽ run rẩy, ánh mắt trở lại trạng thái bình thường: “Chị, chị là ai? Lạc Lạc là ai?”

“Chị là Tiêu Tiêu Tiêu, em là Tiêu Lạc Lạc, chị là chị của em mà”.
Cô gái tóc dài nhìn Trần Mộng Dao thắm thiết, trong giọng nói mang đầy nỗi nhớ.

“Không, không phải chứ”.

Trần Mộng Dao nở một nụt cười rất khó coi, lắc đầu nói: “Tôi không biết Tiêu Lạc Lạc nào hết, tôi là Trần Mộng Dao, là người nhà họ Trần khu Tĩnh Yên!”,

“Chị gái tôi là Trần Mộng Vũ, nhưng chị ấy đã qua đời rồi. Tôi thật sự không biết chị, chúng ta chỉ vô tình giống nhau mà thôi?”

Cô gái tóc dài hơi biến sắc, đang chuẩn bị giải thích thì Kiều Tuyết đột nhiên tiến lên nói: “Cô gái, ở đây không hợp nói chuyện, cô đi theo chúng tôi đến một nơi yên tĩnh rồi từ từ nói đi”.

Nói rồi, Kiều Tuyết đánh mắt với hai người bảo vệ.

Hai người hiểu ý, bắt đầu xua tan đám đông.

Mà Kiều Tuyết thì kéo Trần Mộng Dao đi vào trong công ty, Tiêu Tiêu Tiêu cũng đuổi theo sau.
Ba người đến một căn phòng trong quán cà phê của công ty, đóng kín rèm và cửa lại thì bắt đầu nói chuyện.

Suốt cả một buổi chiều, ba cô gái mới đi ra khỏi phòng.

Trần Mộng Dao như người mất hồn, những gì cô nghe được hôm nay đã hoàn toàn lật đổ cái nhìn và nhận thức của cô về thế giới này.

Cô thật sự không ngờ trên đời này lại có nhiều chuyện mà con người không thể lí giải như vậy.

“Lạc Lạc, chị biết em đang rất rối, nhưng em đừng lo, chị sẽ cho em thời gian để từ từ tiếp nhận nó”,

“Nhưng em phải biết rằng, dì hai vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện vô tình lạc mất em, bà ấy thậm chí còn tu hành gần 20 năm, chỉ để mong rằng trời phật sẽ nghe được lời khẩn cầu của bà ấy, phù hộ cho em đang lưu lạc bên ngoài”,

“Giờ mọi người đã tìm được em rồi, mong em có thể nhanh chóng tiếp nhận nó rồi trở về gặp dì hai cùng chị”.