Chàng Rể Phi Thường

Chương 498: Kiếm ý



“ Em, em không biết phải nói thế nào, chị có thể cho em chút thời gian suy nghĩ được không?”

Trần Mộng Dao cười chua xót, nói với cô gái phía sau.

“Đương nhiên là được, chỉ có điều chị lần đầu tới đây, không quen ai, nếu em không phiền thì chị có thể tới nhà em ở nhờ một thời gian được không?”, Tiêu Tiêu Tiêu cười ranh mãnh, nhìn chăm chăm em gái của mình.

Sao mà cô ấy lại không biết là Trần Mộng Dao định né tránh chứ.

Nhưng cô tới đây còn dẫn theo dì hai mang theo sự hi vọng của bà nên làm sao có thể quay về tay không được.

Vì vậy bất luận thế nào cô ấy cũng phải để mắt tới Trần Mộng Dao, không thể để cô biến mất ngay trước mặt mình được.

Trần Mộng Dao thở dài bất lực, đành gật đầu đồng ý.

May mà biệt thự nhà cô là loại kết cấu ba tầng, phòng trống rất nhiều nên không sợ Tiêu Tiêu Tiêu không có nơi để ở.
“Lạc Lạc, nhà em trông sang trọng quá, có lẽ giàu lắm nhỉ?”

Sau khi trở về nhà, Tiêu Tiêu Tiêu bèn đi dạo xung quanh, rồi hỏi với vẻ tò mò.

“Em không có tiền, bạn trai em có thôi, ngôi nhà này cũng là của anh ấy”, Trần Mộng Dao đang pha trà, nghe thấy tiếng của Tiêu Tiêu Tiêu bèn trả lời.

Tiêu Tiêu Tiêu kinh ngạc, sau đó nói: “Không ngờ em đã có bạn trai rồi à, à phải rồi, vừa rồi hai “người hầu” gọi em là cô chủ, lẽ nào người đàn ông ở tòa nhà đó...Là bạn trai của em sao?”

Lâu rồi không bước ra thế giới bên ngoài nên Tiêu Tiêu Tiêu cảm thấy cách dùng từ của mình vừa xa lạ lại vừa mới mẻ.

Trần Mộng Dao gật đầu, tỏ ra tự hào: “Bạn trai em là người đàn ông tốt nhất trên đời, là người đàn ông xuất sắc, toà nhà đó là cao ốc Thiên Môn, là tài sản đứng tên anh ấy!”
“Cao ốc Thiên Môn sao?”

Tiêu Tiêu Tiêu gật đầu với vẻ suy tư, sau đó nói: “Nhưng bạn trai em dù tài giỏi cỡ nào thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, nếu sau này em về nhà họ Tiêu thì sẽ phát hiện, ở chỗ chị ấy mà, nhiều tiền chẳng là gì cả, tới lúc đó có khi lại…”

Tiêu Tiêu Tiêu không nói tiếp nữa, nhưng Trần Mộng Dao đã đoán ra.

Sắc mặt cô trở nên khó coi, nhưng trong lòng thì tỏ rõ quyết tâm, đó là bất luận thế nào, dù gặp phải khó khăn ra sao thì cô và Sở Phàm cũng sẽ không bao giờ lìa xa!

Tại đảo Thiên Tinh!

Cuối cùng Sở Phàm cũng đã mở mắt sau ba tháng cảm ngộ tại đảo.

Khoảnh khắc anh mở mắt thì bỗng có hai đường kiếm lóe lên, căn phòng đá vốn in chằng chịt những vết kiếm bỗng nổ vang trời.

Giữa đám bụi mù mịt, Sở Phàm bụm mũi, lảo đảo chạy ra ngoài, anh ngồi trong động lớn thể hổn hển.
“Chuyện gì vậy, sao giờ còn nổ nhỉ?”

Sở Phàm biết giai đoạn này anh cảm ngộ rất nhiều, nhưng không ngờ thứ mà anh cảm ngộ được còn lợi hại hơn cả tiền bối luyện kiếm của nhà họ Sở.

Vị tiền bối đó có ngầu cỡ nào thì cũng chỉ có thể để lại dấu kiếm trên bức tường trong căn phòng đá mà thôi.

Còn anh thì hay rồi, động nhẹ một cái đã khiến cả căn phòng nổ tung.

May mà bức tường giữa căn phòng đá và cái động này khá dày, mặc dù phòng đá bị hủy nhưng căn động thì không hề bị ảnh hưởng, bài vị của nhà họ Sở vẫn đứng vững.

Nếu bài vị bị phá hủy thì anh sẽ là tội đồ của nhà họ Sở mất.

Sở Phàm ngồi xuống đất một lúc, cuối cùng anh cũng đã hồi phục trở lại, nhưng cơn đói cồn cào lập tức kêu ục ục biểu tình rất khó chịu.

“Trời ạ, mình đã cảm ngộ bao lâu rồi không biết?”
Sở Phàm ngây người, sau đó anh chạy tới một góc, nhìn thấy cái túi đựng quả thần kỳ vẫn còn.

Hơn nữa do trong động khô ráo nên số quả trong túi không hề bị hư hỏng.

Anh vội vàng chọn lấy vài quả vẫn còn tươi ngon bỏ vào miệng, Sở Phàm ăn một hơi bảy, tám quả, cuối cùng thì cơn đói cũng tạm dịu xuống.

“Phù…Lần này đúng là trong cái rủi có cái may!”

Sở Phàm thở dài, sau đó nhảy từ dưới động lên trên.

Quay trở lại tế đàn, đám hài cốt binh sĩ đã bị đánh vỡ vụn rải khắp mặt đất, có thể thấy trận chiếnt trước đó khốc liệt như thế nào, không biết anh cả và cậu tư có bị thương hay không.

“Không biết đã bao lâu rồi nhỉ, cuộc tranh tài tìm người thừa kế có lẽ đã kết thúc từ lâu rồi cũng nên!”

Sở Phàm lẩm bẩm, đi về phía con đường mà trước đó đã tới đây theo trí nhớ.
Vừa bước chân ra khỏi tế đàn thì hài cốt binh sĩ lập tức sống lại, gào thét lao về phía Sở Phàm.

Lần này, Sở Phàm không cảm thấy lo lắng một chút nào.

Dù anh đã ăn hết các loại quả quý thì cũng chẳng sao.

Anh lấy một cành cây khô từ trong túi ném ra ngoài.

Đúng ra cành cây sẽ rơi xuống đất nhưng nó bỗng nhiên trôi lơ lửng trong không trung.

Hai ngón tay Sở Phàm chặp lại thành hình thanh kiếm, sau đó anh thản nhiên nói: “Đi đi!”

Cành cây khô giống như có linh hồn, lao vèo một cái ra ngoài.

Một lúc sau, đám binh sĩ định làm hại Sở Phàm đã bị cành cây đâm xuyên qua, khiến xương cốt rơi đầy đất.

Sở Phàm càng bước về phía trước thì đám hài cốt binh sĩ sống lại càng nhiều, giống như một biển hài cốt từ bốn phương tám hướng tập trung lại, định nuốt chửng Sở Phàm.

Nhưng Sở Phàm hết sức điềm tĩnh, anh nhặt vài mảnh dao đã gãy trên mặt đất, ném ra xung quanh.
Đám dao này giống như được ban tặng linh hồn, bay lơ lửng xung quanh Sở Phàm, dưới sự chỉ huy của đầu ngón tay, chúng đồng loạt đâm về phía đám hài cốt binh sĩ ở bốn phía.

Ầm ầm ầm!

Đao binh đâm xuyên qua cơ thể đám binh sĩ kia.

Bên cạnh Sở Phàm như có thêm vài chiếc xe ủi đất công suất lớn, lấy anh làm trung tâm, chèn ép bốn phía xung quanh.

Một lúc sau, tất cả những bộ hài cốt binh sĩ đều vỡ vụn, trong phạm vi vài mét xung quanh Sở Phàm không còn một bộ hài cốt nào nữa.

Thuật ngự kiếm.

Là một trong những điều mà Sở Phàm đã lĩnh ngộ được trong căn phòng đá.

Khi anh nhìn thấy tiền bối của nhà họ Sở luyện kiếm, vị tiền bối đó chỉ dùng nội lực vận chuyển tới binh đao, rồi đánh ra bằng kiếm khí.

Nhưng Sở Phàm cảm thấy sự thay đổi về phương thức tấn công này không có ý nghĩa gì lắm, hơn nữa uy lực lại rất thấp.
Vị tiền bối nhà họ Sở ở trong căn phòng đá đó đã múa ít nhất cả vạn nhát kiếm.

Nhưng như vậy cũng có tác dụng gì chứ, chỉ có thể để lại vết tích trên bức tường mà thôi, còn không bằng nhát kiếm mà anh tung ra vào khoảnh khắc kết thúc quá trình cảm ngộ.

Sở Phàm suy nghĩ, kiếm là binh khí, từ cổ xưa tới nay, nó là binh khí mà các hiệp khách yêu thích nhất, thậm chí còn được gọi là vua của các loại binh khí.

Nếu cầm kiếm trong tay mà chỉ tạo ra được hiệu quả như vậy thì đúng là sỉ nhục uy danh của người cầm kiếm.

Không phải anh coi thường tiền bối của nhà họ Sở mà đây là sự cảm ngộ đối với kiếm của anh.

Trong lúc còn đang mông lung, Sở Phàm tiếp xúc trực tiếp với kiếm khí thông qua ngón tay, rồi bỗng nhiên xuất hiện cảm ngộ mới, nhưng cảm ngộ đó chỉ lóe lên trong đầu anh rồi biến mất ngay lập tức.
Để tìm lại sự cảm ngộ đó anh đã phải bỏ ra ba tháng trời.

Giờ đây nỗ lực đã không phụ lòng người, cuối cùng anh cũng nắm được sự cảm ngộ đó, tiếp xúc được cảnh giới “kiếm ý” diệu kỳ.