Ông nhìn Sở Phàm với ánh mắt sâu xa, nói: “Phàm Nhi, cháu đi với ông, những người khác giải tán đi”.
Một đám người giúp việc nhận lệnh, rời khỏi đó.
Sở Phàm đi theo ông vào phòng sách.
“Phàm Nhi, vì sao cháu lại nghĩ rằng ông muốn nói cho cháu biết sự thật thế giới này?”, Sở Thiên Hùng ý bảo Sở Phàm ngồi xuống, rồi đích thân pha trà cho Sở Phàm.
Sở Phàm hít sâu một hơi, từ tốn nói những suy nghĩ của anh ra.
Đầu tiên là ở giữa Bermuda lại tự nhiên có một vùng đất mới, chỉ mỗi chuyện này thôi cũng khiến cho thế giới quan của anh chấn động.
Điều này khiến cho anh lần đầu tiên nghi ngờ về thế giới mà anh biết, có thể đó chỉ là vẻ ngoài của thế giới thực sự.
Mà trên đảo Thiên Tinh, những con thú dữ mà anh gặp phải cũng dần dần chứng minh suy đoán này. Sau đó ở chiến trường cổ xưa, những đầu lâu xương sọ của binh sĩ kia lại hồi sinh do “từ trường đặc biệt” kia càng khiến Sở Phàm cảm thấy sốc.
Rốt cuộc là từ trường gì mới có thể khiến cho đám xương cốt không hề có chút ý thức kia lại có thể đứng lên và tấn công bọn họ chứ.
Đây chỉ là sự hồi sinh đơn thuần, hay là vốn đống xương kia có mang ý thức, muốn trục xuất đám Sở Phàm – những kẻ “xâm phạm” ra khỏi lãnh thổ của mình.
Nói ra một loạt những suy đoán của mình, Sở Phàm chăm chú nhìn Sở Thiên Hùng, đợi ông giải thích.
Sở Thiên Hùng cũng không đáp ngay mà đẩy ấm trà tới trước mặt Sở Phàm, rồi nói: “Phàm Nhi, cháu nói đúng, đúng là ông muốn để cho các cháu biết, thế giới này không hề đơn giản như những gì ta nghĩ”.
“Thậm chí ngay cả nhà họ Sở ta nổi tiếng là dòng họ hàng đầu thế giới, cũng chỉ là trò đùa lừa mình dối người mà thôi”. “Ông nội, ý ông là…”
Sở Phàm ngẩn ra, trong lòng như có một làn sóng đang cuộn trào mạnh mẽ.
“Phàm Nhi, nếu như không có gì đặc biệt, cháu sẽ là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Sở, vì thế cháu phải biết những chuyện này”.
“Nhà họ Sở ta được coi là dòng họ hàng đầu thế gới, thế giới của những người bình thường, còn thực tế trên đời này có rất nhiều dòng họ và người tài mà người bình thường có thể hiểu được, bọn họ khinh thường việc sống với những người bình thường như chúng ta, vì thế hàng ngàn năm trước, họ đã xây dựng một không gian kỳ lạ, sau đó sinh sống ở đó”.
“Chúng ta gọi thế giới của họ là Cổ Võ Giới!”
“Cổ Võ Giới?”
Lần đầu tiên nghe thấy cái tên vô cùng mới lạ này, Sở Phàm rất phấn khích.
Sở Thiên Hùng cười khổ, lắc đầu nói: “Vẻ mặt của cháu lúc này giống hệt bố cháu ngày xưa khi nghe thấy ba từ “Cổ Võ Giới”, chỉ tiếc là nó vẫn còn trẻ quá, cuối cùng mới…” “Ông, ông định nói việc bố mẹ cháu mất tích có liên quan tới Cổ Võ Giới sao?”, tim Sở Phàm giật thót một cái, anh hỏi.
“Có liên quan, nhưng ông không có chứng cứ”.
Ngón tay đang cầm tách trà của Sở Thiên Hùng khẽ run rẩy, chứng tỏ ông đang rất giận khi bản thân vô dụng như thế.
Nhưng sau đó ông lại thở dài, như già thêm cả mấy chục tuổi, nói: “Phàm Nhi, nếu sau này cháu muốn điều tra việc bố mẹ cháu mất tích, cháu nhất định phải có đủ thực lực rồi mới đi điều tra, Cổ Võ Giới tồn tại suốt mấy ngàn năm, người trong thế giới đó chắc chắn đã vượt xa người bình thường từ lâu rồi.
“Những kẻ thuộc thế giới khác như chúng ta, trong mắt họ chẳng khác gì đám ruồi bọ, lý do bọn họ không làm hại chúng ta đơn giản chỉ vì lệnh cấm mà năm xưa đã có vài kẻ mạnh của không gian kỳ lạ đó cùng nhau quy định mà thôi”. “Những kẻ mạnh đó có thể mở được không gian kỳ lạ, ông nội, điều này khó tin thật đấy?”
Tuy Sở Phàm nghĩ rằng thế giới không đơn giản như anh nghĩ, nhưng khi nghe xong lời ông nói anh vẫn cảm thấy Sở Thiên Hùng hơi nói quá.
Sở Thiên Hùng sao lại không hiểu anh đang nghĩ gì, vì thế ông nói: “Ông biết ngay lúc này cháu chưa thể nào chấp nhận được những thứ này, nhưng cháu phải biết rằng, những kẻ mạnh thực sự của thế giới không khác gì những người được miêu tả trong tiểu thuyết mạng bây giờ, ngoài việc dời non lấp bể, trốn lên trời với dưới đất ra thì về cơ bản những gì cháu có thể tưởng tượng ra thì họ đều làm được”.
“Cháu xem, những gia đình có truyền thống võ thuật hiện nay, thứ võ mà bọn họ tu luyện thật ra đều chỉ là những mánh võ rời rạc, nhỏ lẻ được truyền ra ngoài từ Cổ Võ Giới”. “Nhưng chỉ với những mánh võ nhỏ lẻ này lại có thể khiến cho họ trở thành kẻ mạnh vượt xa người bình thường. Vậy thì nếu như cao thủ Cổ Võ Giới tu luyện một công pháp hoàn chỉnh thì thực lực phải mạnh tới mức nào đây?”
“Tôn Sư?”
Sở Phàm hỏi dò.
Sở Thiên Hùng bật cười lớn, lắc đầu nói: “Tôn Sư chỉ là đỉnh cao võ thuật mà người luyện võ tại thế giới phàm tục của chúng ta có thể đạt tới thôi. Nhưng đỉnh cao này đối với người của Cổ Võ Giới thì mới chỉ là bắt đầu thôi”.
“Vậy thì đáng sợ quá”.
Sở Phàm không nhịn nổi thốt lên, đồng thời sau khi bỗng nhiên anh cũng nhớ raTrần Mộng Dao cầm miếng ngọc kia, trước mặt lại hiện ra một hình ảnh.
Chẳng lẽ Trần Mộng Dao là người của Cổ Võ Giới?
Vậy thì “Lạc Lạc” trong cuộc điện thoại vừa nãy anh nghe được chính là Trần Mộng Dao, mà người phụ nữ được gọi là chị “Tiêu Tiêu” kia chính là người từ Cổ Võ Giới tới đây để đón Trần Mộng Dao trở về ư? Vừa nghĩ tới đây Sở Phàm thấy vô cùng hoang mang.
Anh không thể nào để Trần Mộng Dao rời xa mình được, để phòng tránh bất trắc, anh phải mau chóng về xem thế nào mới được.
Sở Thiên Hùng thấy được sự lo lắng của Sở Phàm, ông hỏi: “Phàm Nhi, cháu có tâm sự à?”
“Ông nội, không giấu gì ông, có khả năng phía Dao Dao có chút chuyện, cháu muốn về đó xem thế nào!”, Sở Phàm trầm giọng nói.
Sở Thiên Hùng gật đầu, nói: “Được, cháu mau về nhanh đi, sau đó ông sẽ cho người của dòng họ tới thành phố Vân Hải, để dạy cháu việc quản lý dòng họ, đợi sau khi cháu đã học được những kỹ năng này, cháu sẽ chính thức trở thành gia chủ nhà họ Sở”.
“Còn về những chuyện người Cổ Võ Giới kia vẫn còn cách cháu xa lắm, cháu không cần phải áp lực quá, vẫn còn lệnh cấm thì bọn họ sẽ không tùy tiện làm hại người khác đâu!” Nghe vậy Sở Phàm cười khổ trong lòng.
Anh rất muốn nói là có khả năng trong nhà anh đã có người của Cổ Võ Giới rồi, nhưng chuyện này sao anh dám nói cho Sở Thiên Hùng biết chứ.
Ông mà biết thì chắc chắn sẽ không cho anh về.
Ăn cơm với ông xong, Sở Phàm lập tức lên chuyên cơ của dòng họ, tức tốc bay về thành phố Vân Hải.
Sáng hôm sau cuối cùng Sở Phàm cũng đặt chân xuống sân bay thành phố Vân Hải.
Bỗng nhiên quay trở lại thành phố đông đúc, ồn ào, Sở Phàm có cảm giác hơi mơ hồ.
Lần thi này với anh mà nói, thu hoạch lớn nhất là lĩnh ngộ được “ý thức về kiếm”, tiếp đó là biết được trên thế giới này có một vài bí mật mà người thường không hề biết.
Còn về việc trở thành gia chủ nhà họ Sở thì lại trở thành việc không đáng chú ý nhất.
Bởi vì lần này về đột ngột, Sở Phàm không hề thông báo cho bác Đinh, nên không có ai ra sân bay đón, anh gọi xe về thẳng Thanh Lâm Các. Hơn một tiếng sau, xe dừng tại Thanh Lâm Các.
Sở Phàm trả tiền sau, anh lao vào biệt thự nhà mình nhanh như một cơn gió.
Người còn chưa thấy đâu nhưng Sở Phàm đã gọi to: “Dao Dao, chị Tuyết, tôi về rồi đây!”
Sở Phàm vốn tưởng rằng sau khi anh gào to thì Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết chắc chắn sẽ chạy như bay ra ngoài đón anh.
Nhưng lần này lại không hề có bất cứ động tĩnh nào, điều này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.
Nghĩ nhiều không để làm gì, Sở Phàm quyết định đẩy cửa vào xem thử.