Vừa bước vào biệt thự, ánh mắt Sở Phàm quét qua một lượt và bắt gặp ngay ánh mắt long lanh của ai đó đang ngồi ở ghế sô pha.
Sở Phàm chớp mắt, nở một nụ cười tươi rói.
“Dao Dao, sao em lại ngồi một mình ở đây vậy, anh vừa gọi mà em cũng mặc kệ, làm anh còn tưởng bọn em không có nhà cơ đấy”.
Sở Phàm vừa nói vừa đi tới chỗ vào cô gái.
Lúc này, cô gái mặc bộ quần áo của Trần Mộng Dao, buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc buông xuống phía sau gáy.
Cô không ngồi quá ngay ngắn, mà hơi nghiêng người, dựa vào ghế sô pha với đôi chân trần xinh đẹp và dáng vẻ lười biếng.
Khuôn mặt xinh đẹp trông giống y Trần Mộng Dao kia tràn đầy sự tò mò và quan tâm.
Khi Sở Phàm đi tới trước mặt, cô ấy ngồi thẳng người, đang định tự giới thiệu thì Sở Phàm đã sà xuống, đèn lên người cô. “Nhanh nào, ba tháng không gặp, anh nhớ chết mất, nhân lúc chị Tuyết không có nhà, mình hâm nóng tình cảm chút nào!”
Còn chưa dứt lời thì Sở Phàm đã nhắm chuẩn đôi môi người phụ nữ phía dưới và hôn cô mãnh liệt.
“Ư…”
Cô gái trợn tròn mắt, cảm thấy bất ngờ khi Sở Phàm lại dám làm như vậy.
Sự cố tới quá đột ngột, giống như sét đánh trúng người khiến cô ấy đơ người, không biết nên phản ứng thế nào.
Tay trái cô thậm chí còn đang cầm một gói snack, hai ngón tay phải còn đang kẹp một miếng snack cắn dở.
“Ư, mùi snack dưa chuột, anh thích mùi này”.
Sở Phàm nhắm mắt, hưởng thụ đôi môi thơm tho, mềm mại của cô gái, anh còn tranh thủ nói thêm một câu nhân lúc hít thở.
Chính câu nói này khiến cô gái có thời gian phản ứng lại.
Cô ấy đặt tay lên bụng Sở Phàm, anh hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Dao Dao, đừng nghịch, chúng mình hôn một chút là được rồi, còn chuyện khác, có muốn thì cũng phải đợi đến tối nhé, lát nữa chị Tuyết về rồi…Bốp!” Anh còn chưa dứt lời thì một cơn đau dữ dội từ bụng truyền tới.
Cả người Sở Phàm giống như một trái bóng bị đá bay ra khỏi biệt thự, ngã rầm xuống bãi cỏ phía bên ngoài.
“Mẹ kiếp, chuyện quái gì thế này?”
May mà Sở Phàm vai u thịt bắp nên cú ngã không đau lắm, nhưng vùng bụng thì đau dữ dội, khiến anh phải nghiến răng suýt xoa.
Anh cúi xuống nhìn chỗ áo vùng bụng, ở đó có dấu vết giống như bị lửa thiêu, tạo thành một mảng đen xì.
Khi Sở Phàm còn đang ngây người thì “Trần Mộng Dao” đã bước ra khỏi biệt thự, đi về phía anh với ánh mắt lạnh như băng.
“Dao Dao, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao em lại có được sức mạnh khủng khϊếp như vậy chứ?”
Sở Phàm ngẩng đầu, cảm thấy khó hiểu.
“Đồ! Háo! Sắc!”
“Trần Mộng Dao” nghiến răng, đôi mắt hừng hực lửa, cô ấy gằn ra từng từ. “Chết đi cho tôi!"
Một giây sau, cô gái đi tới trước mặt Sở Phàm, tung chân đạp mạnh.
Sở Phàm vội vàng co người né qua một bên, phản ứng lại một cách mạnh mẽ: “Đợi đã, cô không phải là Mộng Dao, cô là ai?”
“Tôi nói tôi là Mộng Dao khi nào chứ, anh dám đùa giỡn tôi, tôi phải trị anh!”
Cô gái nổi giận giống như một con sư tử cái điên cuồng, đuổi theo Sở Phàm ngoi lên luồn xuống quanh sân biệt thự, khiến dàn nho đang leo lung tung kia cũng bị sụp đổ.
“Đồ lưu manh thối tha, đồ dê xồm, anh đứng lại cho tôi!”
Cô gái thét lên.
Sở Phàm nào dám dừng lại, anh vừa ra sức trốn tránh vừa khổ sở kêu gào.
Rốt cuộc cái cô này tới từ đâu mà lại mạnh như vậy chứ!
Sở Phàm phát hiện ra bất luận là sức mạnh hay là chiêu thức thì anh đều bị cô ấy đánh lại.
Nếu không phải tốc độ của anh đang chiếm ưu thế thì e rằng anh đã bị cô gái này túm cổ từ lâu và sau đó là ghì xuống đất đánh cho tơi bời rồi. Lẽ nào, cô nàng này chính là “chị Tiêu Tiêu” trong điện thoại sao?
Nhưng có ai nói cho anh biết, rằng chị Tiêu Tiêu và Trần Mộng Dao lại giống nhau đến vậy đâu, nhìn chẳng khác gì từ một khuôn đúc ra cả.
Anh còn tưởng Trần Mộng Dao muốn gây bất ngờ cho anh nên mới không lên tiếng đáp lại anh cơ.
Hơn nữa thấy Kiều Tuyết không có ở nhà nên anh mới không cưỡng lại được định hôn một cái, nào ngờ, cô ấy không phải là Trần Mộng Dao!
“Chị Tiêu Tiêu, chị bớt giận, tôi không hề cố ý!”
Đúng lúc quan trọng thì Sở Phàm hét lên “chị Tiêu Tiêu”.
Tiêu Tiêu Tiêu nghe thấy vậy bèn khựng lại.
Đây chính là cơ hội!
Đôi mắt Sở Phàm lóe sáng, chân anh đạp mạnh, định nhảy ra khỏi tường của biệt thự và chạy trốn!
Nhưng anh chưa kịp thành công thì Tiêu Tiêu Tiêu đã đuổi kịp ngay phía sau, đạp mạnh vào mông Sở Phàm, đá bay anh ra ngoài. Một tiếng ầm vang lên.
Sở Phàm ngã rầm xuống con đường bên ngoài biệt thự, mặt đập đất, mông chổng lên trời, tạo thành tư thế chó ăn cứt điển hình.
“Sức mạnh của cô nàng này lợi hại quá đi thôi!”
Sở Phàm suýt xoa đau đớn, chật vật đứng dậy định chạy tiếp thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía trước anh.
“Anh Sở Phàm, anh ở đây làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói, Sở Phàm ngẩng đầu thì nhìn thấy Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang đứng trước mặt.
Hai người còn xách rất nhiều rau củ tươi ngon mua ngoài chợ về, họ nhìn anh với vẻ tò mò.
“Anh…Anh cũng không biết!”
Cuối cùng cũng nhìn thấy người thân rồi, suýt nữa thì Sở Phàm đã òa khóc.
Nhưng anh chưa kịp kêu cứu thì Tiêu Tiêu Tiêu đã tới ngay sau lưng anh.
“Đồ dê xồm, chết đi cho tôi, để tôi xem cậu còn chạy được đi đâu!” Vừa dứt lời, năm ngón tay của Tiêu Tiêu Tiêu giơ lên như móng vuốt sắc nhọn, bóp mạnh cổ họng Sở Phàm, rõ ràng là định giải quyết dứt điểm cha nội này để giữ sự trọng sạch cho mình.
“Đừng, chị Tiêu Tiêu!”
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Trần Mộng Dao vội vàng ngăn trước mặt Tiêu Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu Tiêu lập tức dừng lại, bực bội giậm chân: “Lạc Lạc em tránh ra, hôm nay chị phải gϊếŧ chết tên háo sắc này!”
“Chị Tiêu Tiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, có phải là hiểu lầm không, anh ấy là Sở Phàm của em mà!”
Trần Mộng Dao bước tới nắm cánh tay Tiêu Tiêu Tiêu, nóng ruột hỏi.
Tiêu Tiêu Tiêu định mở miệng nói chuyện Sở Phàm vừa gây ra, nhưng nhớ ra Sở Phàm là bạn trai của Trần Mộng Dao, còn mình thì cũng coi như là chị vợ hờ của cậu ta mà tự dưng hai người lại xảy ra chuyện vừa rồi trên ghế sô pha. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì cả đời này, cô ấy sẽ không còn giữ được sự trong trắng của mình nữa.
Suy nghĩ vậy nên cô bèn nuốt lời vào trong, lạnh lùng nói: “Chẳng có chuyện gì to tát, chỉ là cha nội này biết chị tới đưa em đi, định đuổi chị ra, còn uy hϊếp chị không được lại gần em nữa”.
“Có chuyện đó sao?”
Nghe thấy vậy, cả Sở Phàm, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đều há mồm trợn mắt nhìn Tiêu Tiêu Tiêu.
Điều đó khiến Tiêu Tiêu Tiêu hơi chột dạ, thầm nghĩ mình nói dối tệ đến thế sao, tại sao cả ba người họ lại không tin tưởng mình chứ?
Bất lực, cô ấy đành phải nháy mắt với Sở Phàm, hăm he cảnh cáo.
Cuối cùng Sở Phàm cũng kịp phản ứng lại, anh ho khan hai tiếng, tỏ vẻ bi thương: “Dao Dao, thực ra không thể trách anh được, vì anh vừa mới về nhà là chị Tiêu Tiêu đã mắng anh rồi, mắng khó nghe lắm!” Dù sao cũng đang nói khoác mà, vậy thì để xem ai nói giỏi hơn!