Trần Mộng Dao nhìn Sở Phàm, quan tâm hỏi han, rồi lấy khăn từ trong túi áo ra cẩn thận lau vết thương trên mặt Sở Phàm.
“Cô ta nói anh là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không biết trời cao đất dày, còn bảo anh tự đái một bãi rồi soi lại bản mặt của mình xem có xứng với em không, anh mới tức giận đuổi cô ta ra khỏi nhà chúng ta”, Sở Phàm vừa kể lể vừa tỏ vẻ tủi thân, khiến cho người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Tiêu Tiêu Tiêu cắn chặt răng, cô ấy không ngờ rằng trên đời lại có người đàn ông nào có thể vô sỉ tới mức này!
Cô ấy đang chuẩn bị nói Sở Phàm nói dối thì Trần Mộng Dao đã quay đầu lại nhìn, lạnh lùng nói: “Chị Tiêu Tiêu, nếu chị còn muốn em nhận chị là chị thì hãy xin lỗi anh Sở Phàm đi!”
“Lạc Lạc, chị không...” “Chị có xin lỗi không?!”
Không để cho Tiêu Tiêu Tiêu nói hết, Trần Mộng Dao đã tiến lên trước một bước, nhìn thẳng vào Tiêu Tiêu Tiêu và ép hỏi.
Lúc này, trên người Trần Mộng Dao tỏa ra một sự lạnh lùng trước nay chưa từng có, khiến cho cả Sở Phàm vẫn luôn quen thuộc với cô còn thấy rung động trong lòng, không kìm được mà phải run rẩy.
Tiêu Tiêu Tiêu nhìn sự quyết đoán và tuyệt tình trong mắt cô gái, đã hiểu được, nếu cô ấy còn không xin lỗi thì Trần Mộng Dao chắc chắn sẽ cắt đứt quan hệ với mình.
Cho dù Trần Mộng Dao không mạnh bằng cô ấy, thậm chí là vốn không hề có sức mạnh, nhưng hơi thở mà Trần Mộng Dao tỏa ra trong thời gian này vẫn khiến cô ấy không thể nào kháng cự.
Sau đó, Tiêu Tiêu Tiêu đi đến trước mặt Sở Phàm với sự không tình nguyện, cắn răng rồi nói: “Tôi xin lỗi!” “Sao cơ, tôi không nghe rõ?”
Sở Phàm lấy tay ngoáy tai, vẻ mặt chọc tức.
“Anh!”
Tiêu Tiêu Tiêu suýt chút nữa thì phát điên, nhưng nghĩ đến chuyện của dì hai, cô ấy đành phải nuốt cục tức vào bụng, rồi lớn tiếng nói: “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên nói những lời khó nghe hạ nhục anh, mong anh hãy tha thứ cho tôi!”
Nói một hơi nhiều như vậy, cho dù Sở Phàm có muốn làm khó đi nữa thì chắc cũng chẳng tìm được cơ hội để bắt bẻ.
Thế nên anh ho khan một tiếng rồi đáp: “Ầy, chuyện nhỏ ấy mà, tôi cũng không phải loại đàn ông nhỏ mọn, biết sai mà sửa là tốt”,
“Thôi, chúng ta về đi, tối nay anh sẽ nấu món ngon cho hai người ăn!”
Nghe vậy, sự lạnh lùng trên mặt của Trần Mộng Dao thoáng cái đã biến mất.
Cô nhảy cẫng lên, hoan hô: “Thích quá đi, đã mấy tháng rồi em chưa được ăn cơm cho anh Sở Phàm nấu rồi, chúng ta mau về thôi”. Nói rồi, Trần Mộng Dao một tay ôm lấy Sở Phàm, một tay kéo Kiều Tuyết, bước nhanh về phía biệt thự, để lại Tiêu Tiêu Tiêu một mình đứng ngơ ngác.
Cô oan ức quá mà, đầu tiên thì bị cái tên Sở Phàm kia cướp mất nụ hôn đầu, còn chưa kịp dạy dỗ anh ta thì đã bị ép phải xin lỗi Sở Phàm rồi!
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần cô thua thiệt nhất, oan ức nhất!
Sau khi trở lại biệt thự.
Ở trong bếp, Sở Phàm lúi húi với nguyên liệu, Trần Mộng Dao vừa giúp đỡ vừa kể lại chuyện về Tiêu Tiêu Tiêu.
Nghe xong, Sở Phàm liền chau mày lại.
“Cũng tức là, năm đó, mẹ em bị truy sát rồi mới đành bất lực giấu em vào một ngôi miếu, định chờ sau khi an toàn thì sẽ quay lại tìm em, nhưng khi bà ấy quay lại thì em đã bị nhà họ Trần ôm đi mất rồi?”, Sở Phàm hỏi.
“Đúng vậy, chị Tiêu Tiêu nói, kể từ đó, mẹ em lúc nào cũng khóc, hối hận không nguôi, người Cổ Võ Giới bọn họ không được tự ý tiến vào thế giới loài người, nhưng chỉ cần có cơ hội là bà ấy sẽ ra ngoài tìm em, nhưng khu Tịnh Yên quá lớn, lại không có người đi thăm dò giúp, nên mẹ tìm mấy năm liền cũng không tìm được em”, “Thêm nữa, người dân gần đó nói khu vực ấy hay có sói hoang xuất hiện, bà ấy liền tưởng rằng em đã bị sói tha đi. Bà ấy vừa đau đớn vừa không dám tin, nên đã cắt tóc đi tu, ăn chay niệm phật hơn mười năm, là mong thần phật sẽ phù hộ cho em được bình an trưởng thành, trở lại bên cạnh bà ấy”.
Trần Mộng Dao nói với ngữ điệu phức tạp.
Sở Phàm lại cười khì rồi nói: “Vậy Phật mà bà ấy bái chẳng có tác dụng gì nhỉ, em bị người nhà họ Trần bắt nạt thảm thương thế cơ mà”.
“Anh Sở Phàm!”
Trần Mộng Dao giậm chân, bĩu môi nói: “Sao anh lại nói thế được? Không tính đến chuyện bà ấy khấn vái có tác dụng hay không, nhưng ít nhất cũng đã ăn chay niệm phật mười mấy năm vì sự an toàn của con gái, đây đâu phải chuyện người nào cũng làm được chứ”.
“Rồi rồi rồi, anh đùa thôi mà”. Sở Phàm vuốt mũi Trần Mộng Dao, nhẹ nhàng nói: “Vậy thái độ của em bây giờ là muốn quay về nhận bọn họ sao?”
“Em... Em không rõ nữa”.
Trần Mộng Dao cắn môi, ánh mắt do dự.
“Không sao hết, dù em quyết định thế nào, thì anh cũng sẽ luôn ủng hộ em. Nếu em muốn đi gặp mẹ đẻ của mình thì anh sẽ đi cùng em, còn nếu em không muốn thì sẽ không ai có thể bắt em rời khỏi anh được!”, Sở Phàm nắm lấy bàn tay mềm mại của Trần Mộng Dao và nói với cô bằng ánh mắt vô cùng tình cảm.
Trần Mộng Dao cảm động đến hai mắt ngấn lệ. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, hai người ngày càng gần nhau hơn, cuối cùng cả hai trao nhau một nụ hôn.
Sau khi đã hôn nhau nồng nhiệt xong, Trần Mộng Dao ngại ngùng cúi đầu, vểnh môi hỏi: “Anh Sở Phàm, sao miệng anh lại có mùi dưa leo nhỉ, anh ăn túi bim bim khoai tây vị dưa leo em để trên bàn hả?” “Ặc...”
Sở Phàm nghe vậy thì lảo đảo, suýt nữa thì ngã.
Một tiếng sau, Sở Phàm và Trần Mộng Dao bưng mấy đĩa đồ ăn thơm ngon đi ra, sau đó gọi Kiều Tuyết và Tiêu Tiêu Tiêu xuống ăn cơm.
Mặc dù Tiêu Tiêu Tiêu vẫn còn tức giận nhưng đồ ăn thì không có tội.
Cô ấy nghiêm mặt, đi đến bàn ăn và ngồi xuống.
Cũng không nói chuyện với ai, mà chỉ cầm bát cơm lên ăn.
Kết quả, chỉ vừa mới ăn một miếng, ánh mắt của Tiêu Tiêu Tiêu liền sáng lên.
Sở Phàm thấy vậy thì mới hỏi: “Sao, Cổ Võ Giới các cô không có đồ ăn ngon như vậy hả?”
Tiêu Tiêu Tiêu trợn mắt nói: “Ngon nghẻ gì, đều là tạp chất linh tinh rồi dùng chút hương liệu thêm mắm thêm muối vào để che giấu bản chất cặn bã của nó thôi. Người Cổ Võ Giới chúng tôi đều uống nước suối sạch, nước sương ngọt, không ăn đồ mặn để đảm bảo sự thuần túy cho cơ thể, đâu có như người phàm tục các anh, ngày nào cũng ăn cá ăn thịt, cơ thể toàn là tạp chất với đồ bẩn!” “Vậy thì cô nhịn đi!”
Sở Phàm cứ tưởng rằng cô gái này sẽ nói gì đó dễ nghe, ai ngờ vừa mở miệng thì đã toàn là tự mãn.
Anh cướp lấy bát ăn cơm của cô gái rồi lạnh lùng nói.
Tiêu Tiêu Tiêu đang lấy đũa gắp thức ăn vào miệng thì đột nhiên bị cướp bát, khóe miệng còn dính mấy hạt cơm, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Mặt cô ấy liền đỏ lên, lườm Sở Phàm rồi tức giận nói: “Mau trả cơm cho tôi, tôi thích ăn tạp chất, được chưa?”
“Anh Sở Phàm đừng trêu chị Tiêu Tiêu nữa mà, chị ấy nói vậy thôi chứ không có ý đó đâu à”.
Trần Mộng Dao đứng ngoài nhìn vào, liền bất lực khuyên.
Sở Phàm mới trả lại bát cơm cho Tiêu Tiêu Tiêu.
Cô gái này rõ ràng là được nuông chiều từ bé nên có tính tiểu thư, là một manh chiếu mới chưa từng trải.
Vừa hay Sở Phàm lại có sở trường trong việc đối phó với kiểu người này. Nghĩ đến những thủ đoạn kia, Sở Phàm không kìm được mà nở một nụ cười sâu xa.