Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1357



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1357:





700 triệu không phải là một con số nhỏ đâu!





Cô vội vàng tiến lên phía trước: “Cô này, cô cứ từ từ đã, không phải vội. Bộ lễ phục này của cô, tôi… tôi sẽ nghĩ cách giặt sạch nó giúp cô.”





“Giặt sạch á? Sao cô có thể giặt sạch nó được? Lẽ nào cô định dùng máy giặt để giặt lễ phục của tôi sao? Chất liệu làm nên bộ lễ phục này không phải là chất liệu bình thường đâu, mỗi lần giặt đều sẽ khiến màu sắc của bó bị thay đổi. Cho dù có giặt sạch thì cũng chỉ có thể sạch được bề mặt bên ngoài thôi, mà nếu như không có bề mặt bên ngài thì giá trị của bộ lễ phục này coi như vứt, bộ lễ phục này có tồn tại thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cải! Căn bản là không thể giặt sạch nói được! Cô nói cô có thể giặt sạch nó sao?





Được thôi, vậy cô có thể giúp tôi khiến nó khôi phục lại dáng vẻ ban đầu không? Nếu như cô có thể làm được vậy thì tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô nữa!” Người phụ nữ kia nổi giận đùng đùng nói.





Tô Nhan giật mình, cô biết việc này thật sự rất khó có thể làm được nên cô chỉ có thể kiên trì hỏi tiếp: “Cô này, vậy theo lời cô ói thì cô cảm thấy nên bồi thường bao nhiêu tiền thì hợp lý?”





“700 triệu đồng!” Người phụ nữ kia không hề nghĩ ngợi gì mà cười lạnh nói.





“7… 700 triệu sao?” Cô ơi, chúng tôi cũng đâu có làm hỏng nó đâu!”





“Nó đã mất đi giá trị ban đầu nó nên có rồi. Tôi không thích nữa, các người mau đền cho tôi 700 triệu, tôi đưa bộ lễ phục này cho các người!” Người phụ nữ kia hừ lạnh: “Thế nào? Các người còn muốn mặc cả 700 triệu của tôi sao? Các người coi tôi là ai hả?”





“Gô ơi, cô… cô đang ăn vạ chúng tôi đấy à?” Tô Nhan có chút tức giận nói.





“Cô nói cái gì? Cô lại dám nói tôi ăn vạ sao?” Người phụ nữ kia đột nhiên tức giận sau đó lớn tiếng mắng chửi: “Cô cho rằng ai cũng nghèo rớt mùng tơi như hai người à? Bà mày mà còn phải ăn vạ á? Lễ phục của bà mày là hàng cao cấp 700 triệu một bộ, cô nghĩ loại quần áo rẻ rách bán vỉa hè của cô mà đòi so sánh sao? Cô cũng không tự nhìn lại bản thân xem mình là cái loại gì đi đất”





“Cô này! Nhưng mà chúng tôi cũng đã biết lỗi rồi, hơn nữa chúng tôi cũng định bồi thường cho cô. Nhưng mà yêu cầu của cô quá đáng quá rồi đấy! Đương nhiên chúng tôi sẽ không thể bồi thường toàn bộ số tiền giá gốc cô mua bộ lễ phục đó được! Dù sao tôi cũng chẳng biết chính xác cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền để mua bộ lễ phục đó.” Tô Nhan mím chặt môi nói.





“Vậy ý cô là cô không chịu bồi thường đúng không?” Người phụ nữ kia tức giận không ít, cả người cô ta đã bắt đầu trở nên run rẩy.





Đột nhiên cô ta lấy trên bàn ăn ở bên cạnh một con dao nhỏ, kéo tà váy bộ lễ phục của Tô Nhan lên sau đó hung hăng cắt roẹt một đường.





Xoetl Âm thanh vô cùng gãy gọn vang lên.





Tà váy bộ lễ phục của Tô Nhan lập tức rơi xuống một mảnh.





Đôi chân trắng nõn như ngọc đột nhiên bị lộ ra một đường dài.





Mặc dù số vải bị cắt đi không nhiều thế nhưng bây giờ trông bộ lễ phục đã không còn được hoàn chỉnh như lúc đầu nữa, vẻ đẹp tổng thể cũng đã bị giảm đi trông thấy.





1357-1-chang-re-sieu-cap-cua-nu-than.jpg







Mặc dù trong mắt Cư Chí Cường cũng có ý cười thế nhưng anh ta cũng không ngừng ám hiệu cho người phụ nữ đó không được quá đáng quá.





Mục đích của bọn họ chỉ là muốn tạo ra chút áp lực cho Tô Nhan, ép cô phải tháo †ấm mặt nạ với Lâm Dương xuống.





Dưới góc nhìn của bọn họ, Tô Nhan vẫn duy trì dáng vẻ dịu dàng và hoà thuận với Lâm Dương là bởi vì cô chưa có cơ hội trở mặt với Lâm Dương.





Nếu như trong trường hợp các khách khứa đểu đang ở đây, tạo cho Tô Nhan một cơ hội, khiến cả thế giới biết Lâm Dương không có tài cán gì còn Tô Nhan cũng chỉ đành bất đắc dĩ, lúc đó Tô Nhan có rời xa Lâm Dương thì cũng chẳng ai có thể nói được gì.





Tới lúc đó Tô Nhan sẽ tay gối đầu ấp với chủ tịch Lâm, bọn họ cũng được tính là có không ít cống hiến trong chuyện này.





Cư Chí Cường có suy nghĩ như vậy đấy.





Nhưng mà…