Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1997



Chương 1997:

“Quế Lâm!” Lâm Dương lạnh lùng quát một tiếng.

Dịch Quế Lâm liếc mắt nhìn anh, kìm chế cơn giận vừa rồi trong lồng ngực xuống, lúc này mới thôi.

“Thưa ngài, cậu làm vậy là có ý gì? Ngồi vào vị trí chủ nhân cũng thôi đi, tại sao còn nói lời khiêu khích với ông Dịch của chúng tôi? Cậu như vậy, liệu có phải quá không có lễ phép rồi không?” Hà Vĩ Hùng ở bên cạnh thấy chướng mắt, mới trầm giọng hỏi.

“Tôi không có lễ phép thì đã làm sao?

Ông có ý kiến gì à?” Người trẻ tuổi bình tĩnh đáp.

Quá khiêu khích rồi!

“Cậu… đồ vô giáo dục!” Hà Vĩ Hùng tức giận, cũng không biết nên nói gì mới phải.

“Được rồi! Đừng nói nữa!”

Lâm Dương ngăn mọi người nổi giận, sau đó tìm một cái ghế trống rồi ngồi xuống.

Người đàn ông trẻ tuổi lại tiếp tục cắn hạt dưa.

Những người xung quanh cũng mang vẻ mặt trêu tức, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chế Hà Vĩ Hùng, Dương Long, Dịch Quế Lâm càng nhìn lại càng tức, nhưng Lâm Dương không muốn so đo, nên bọn họ cũng không có cách nào khác.

“Các vị, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa. Các vị từ xa tới đây, chắc chắn là có chuyện gì đó, nếu đã ngồi ở nơi này thì cứ nói, không thành vấn đề. Nếu có chuyện gì Lâm mỗ có thể giúp được, vậy tôi nhất định sẽ làm hết khả năng, sẽ không từ chối.” Anh lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, mọi người đều nở nụ cười.

Lời nói khách sáo như vậy, cũng không giống với những lời mà Lâm Dương kiên quyết từ chối bọn họ lúc trước sẽ nói ra.

“Ồ, lúc ông đây muốn Tô Vũ Nhi, chẳng phải cậu đã từ chối tôi với thái độ rất kiêu mm 8/14 ngạo hay sao, sao bây giờ lại sợ rồi? Đúng là nực cười!” Một người đàn ông để chòm râu dê thầm cười lạnh.

“Rốt cuộc thì cậu ta cũng biết sợ rồi! Cả nhà tải app truyện hola đọc thêm nhé! Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!

Nhưng cũng phải thôi, nếu tất cả chúng ta theo phe của thôn Dược Vương, vậy cậu ta cũng hứng đủ rồi!” Người bên cạnh thì lại khẽ cười.

Thái độ của Lâm Dương khiến mọi người có chút phấn khích đến cực độ.

“Bác sĩ Lâm cũng đã nói như vậy rồi, vậy chúng tôi sẽ không lòng vòng nữa.”

Một người đàn ông trung niên có một nhúm tóc đen trên đầu trực tiếp mở miệng nói: “Bác sĩ Lâm, mấy người chúng tôi tới nơi này của cậu, thực ra là để giúp cậu đấy!”

“Giúp tôi ư?”

“Đúng vậy, chuyện cậu và bác sĩ ở thôn Dược Vương sắp quyết đấu y thuật đã làm xôn xao dư luận, náo đến ồn ào huyên náo!

Nghe nói lần thi đấu y thuật này, có liên quan đến tính mạng của bản thân và người nhà.

Chúng tôi cảm thấy bác sĩ Lâm trẻ tuổi và đầy hứa hẹn như thế, nếu cứ chết trong tay của bác sĩ ở thôn Dược Vương như vậy, thì thực đáng tiếc. Cho nên mới tới đây trợ giúp bác sĩ Lâm chiến thắng trận quyết đấu y thuật này!” Người đó cười nói.

“Vậy các vị dự định giúp tôi thắng kiểu gì?” Lâm Dương hỏi.

“Cứ ngồi yên ở nhà là được!” Người đó mỉm cười đáp.

“Ngồi yên?” Hà Vĩ Hùng chẳng hiểu gì, vẫn chưa biết lời này là có ý gì.

Thế nhưng Dịch Quế Lâm và Lâm Dương = 10/14 thì lại lập tức hiểu ra ngay.

Ngồi yên? Cũng không phải ngồi gì đó!

Mà ý là cứ ngoan ngoãn là được.

Ý nghĩa trong lời nói của những người này rất trực tiếp.

Nếu Lâm Dương không cho bọn họ lợi ích, vậy bọn họ cũng sẽ không thành thật, nhất định sẽ đứng về phía thôn Dược Vương để cùng đối phó với anh.

Đây là điều mà anh không muốn nhìn thấy nhất.

Yêu cầu của bọn họ chính là muốn anh phải trả giá một chút để làm yên lòng bọn họ.

Hà Vĩ Hùng cũng phản ứng lại, lập tức nghiến răng nghiến lợi.

Trên cơ bản, đây chính là bắt chẹt người khác, là bắt bí một cách trắng trợn!

“”. 1⁄4 “Quá đáng quá rồi! Nào có lý này chứ!”

Hà Vĩ Hùng thầm mắng.