Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2114



Chương 2114:

Lượng lớn kim châm cứu lập tức bay từ trong hai tay anh ra, xếp thành hình thái sóng lớn trước mặt, hung ác xông về phía Vương Thanh Sơn.

“Cái gì?”

Mọi người kinh hãi.

Vừa ra tay, đã kinh người như vậy rồi!

Erằng Tôn Khải Phong cũng không có khả năng sử dụng tấn công như thết Tiêu Tiến Đạt này… Thật sự là đệ tử của Tôn Khải Phong sao?

Kim châm cứu bay tới, giống như sóng lớn, khủng bố tuyệt luân.

Trong đôi mắt Vương Thanh Sơn là khẩn trương nhưng không hoảng hốt lắm, trở tay vung ra hai mươi kim châm cứu.

Nhưng hai mươi kim châm cứu này đầu đuôi nối nhau, xếp thành chữ “nhất”, rồi vội vàng xoay tròn.

Keng! Kengl Keng! Keng…

Lượng lớn kim châm cứu được Lâm Dương đẩy ra bị kim châm cứu xoay tròn tốc độ cao ngăn cản lại.

“Tử châm Vương Thanh Sơn la lên, vung mạnh tay lần nữa.

Chiêm chiếp!

Châm xếp thành chữ “nhất” lập tức bị Vương Thanh Sơn đánh tan, cùng bay tới, nhắm ngay tử huyệt trên người Lâm Dương.

Nếu bị kim châm cứu đâm trúng, sẽ phải chết không thể nghi ngời Rất rõ ràng, Vương Thanh Sơn không định nương tay!

Nhưng mà muốn đắc thủ cũng không dễ như vậy.

Hai tay của Lâm Dương nâng lên, tay mắt lanh lẹ, thăm dò trước mặt.

Sau khi vung tay vài chục cái, toàn bộ kim châm cứu bay tới bị Lâm Dương nắm trong tay.

“Cái gì?”

Tôn Khải Phong vô cùng kinh hãi.

Các đệ tử ở xung quanh cũng hoảng sợ la lên.

“Tay không tiếp châm sao?”

“Đây là Tiết Đạt sư đệ của chúng ta à?”

“Cậu ta không khỏi quá mạnh rồi?”

“Ghâm của trưởng lão Vương Thanh Sơn mà cũng tiếp được sao?”

“Sao lúc trước tôi không biết cậu ta lợi hại như vậy? Người này là giả heo xơi tái cọp già sao?”

Các đệ tử nhao nhao nghị luận.

“Trưởng lão, nếu đổi lại là người, người chắc chắn có thể tiếp được những kim châm cứu sao?” Vẻ mặt Tiết Đan Chỉ khờ dại không nhịn được hỏi Tôn Khải Phong.

“Hả? Chuyện này… Chuyện này… Hẳn là có thể…” Toàn thân Tôn Khải Phong run rẩy, vội vàng lau mồ hôi trên mặt, cố nở nụ cười nói.

Thực ra ngay từ đầu trong lòng ông ta đã không nắm chắc.

Vẻ mặt Vương Thanh Sơn nghiêm túc hơn nhiều.

Ông ta không nói lời vô nghĩa nữa, lại lấy kim châm cứu, vung về phía Lâm Dương.

Vù vù vù…

Kim châm cứu giống như lưu quang, xé hư không bay qua.

Lâm Dương không nhanh không chậm, cũng vung kim châm cứu ra va chạm.

Keng! Keng! Keng! Keng…

ml thanh thanh thúy mà dày đặc vang lên.

Sau đó ở giữa hai người xuất hiện lượng lớn tia lửa.